Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 8: Chương 8




Người nọ thật sự là quá khẩn trương, nửa thân mình của hắn đều bại lộ ở dưới ánh trăng, tay nắm đao không ngừng run rẩy, hoảng loạn như thế rất dễ xảy ra chuyện không hay.
Tô Nhiên không thể ra tiếng, nàng dùng sức nháy mắt ra dấu, muốn nhắc nhở đối phương đừng xúc động, hiển nhiên những người bên ngoài cũng không có ý định đem tất cả bao tải trong thuyền này đều lấy đi hết.
Chỉ là người đối diện không nghe thấy lời nói trong lòng của nàng huống chi là chú ý tới ánh mắt của nàng.

Khi chiếc bao tải thứ hai được lấy ra, ánh trăng chiếu vào một chút, người nọ rốt cuộc nhịn không được “Yaa” một tiếng kêu to, nắm trong tay đao nhọn vọt qua đi.
Người bên ngoài rất kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới trên thuyền cư nhiên còn có người trốn.
Tô Nhiên nhìn thấy tráng hán vốn dĩ đang dọn bao tải sau màn này liền né tránh, người huynh đệ cầm đao kia “bang” một cái ngã sấp, trực tiếp nhào lên boong thuyền, đao trong tay rớt vào trong nước.
Tô Nhiên:…… Luận về tầm quan trọng của việc lựa chọn bạn đồng hành, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Mẹ nó, có người.”
Tráng hán kia buông bao tải, xông lên đấm người nọ hai quyền, người nọ lập tức ủ rũ héo úa không ra tiếng.
Tô Nhiên trong lòng một trận kêu rên, bọn họ khẳng định còn muốn kiểm tra một lần trên thuyền còn người có hay không.
Thân thuyền một trận lay động mãnh liệt, giống như lại có người nhảy lên thuyền.

Tráng hán từ phía sau rút ra một thanh khảm đao, thô giọng kêu: “Người bên trong lăn ra đây.”
Một giọng nói ngăn lại hắn: “Phùng Xung, nhỏ giọng.”
Tô Tịch lúc này bị đánh thức.


Cũng như những người vừa mới bị bệnh khi tỉnh lại, nàng mở mắt ra đang muốn nói chuyện chính là một trận kịch liệt ho khan.
Trong ngoài khoang thuyền tức khắc lặng ngắt như tờ, đồng thời mà chờ nàng ho xong.
Gặp được bọn cướp nên làm cái gì bây giờ?
Tô Nhiên: Đầu hàng, nghe lời, còn phải cùng phần tử nguy hiểm phân rõ quan hệ.
Tô Nhiên không dám lộ diện, chỉ là thật cẩn thận mà mở miệng: “Các vị anh hùng, chúng ta đầu hàng, đầu hàng, đừng động thủ, này liền ra tới, này liền ra tới.”
Nàng lao lực mà đẩy bao tải bên người, bỗng nhiên bao tải trước mắt bị một tay người xách lên, một khuôn mặt từ ngoài khoang thuyền ghé lại đây.
Đợi thấy rõ bộ dáng Tô Nhiên, người nọ ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng ra tới.
Tô Nhiên giơ hai tay bày ra tư thế đầu hàng, cong eo từ trong khoang thuyền chậm rãi đi ra bên ngoài.
Tô Tịch đi theo phía sau nàng vừa đi vừa áp chế cơn ho, lúc trải qua cửa hầm, thuyền đong đưa, nàng đứng thẳng không xong, người nọ bên ngoài theo bản năng duỗi tay đỡ nàng một chút.
Cơ hội tốt tạo quan hệ a, Tô Nhiên chạy nhanh thay muội muội liên thanh nói lời cảm tạ.
Người nọ buông tay ra, nhíu mày cũng không nói cái gì.
Đi ra khoang thuyền Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu bên cạnh, trên thuyền hoặc ngồi hoặc đứng có ba người, còn trên thuyền này nhiều hơn bốn người xa lạ.
Trong đó một tên tráng hán dọn bao tải, có người kêu hắn Phùng Xung.

Còn có một cái vừa mới đỡ Tô Tịch một chút, vóc dáng không cao, nhỏ nhỏ gầy gầy.

Mà một người vừa mới một đường đồng hành, lúc này đầu tóc tán loạn mà nằm ở trên boong thuyền không biết sống chết.
Tô Nhiên giữ nguyên tư thế hai tay giơ lên đầu hàng, nuốt xuống nước miếng, cẩn thận mà nói: “Ta cùng đệ đệ quá lạnh mới trốn trên thuyền, chúng ta không có vũ khí, cũng không quen biết người kia.

Trước khi chúng ta lên thuyền hắn cũng đã ở trên thuyền rồi.”
Loại người đánh không lại người ta này còn xúc động lỗ mãng lại mang theo vũ khí, cần thiết lập tức phân rõ quan hệ.
Đột phát ngoài ý muốn, làm hai đám người đều có chút mơ hồ.
Phùng Xung nhìn người có vóc dáng nhỏ: “Mao Lục, thế nào? Lưu sao?”
Trái tim nhỏ của Tô Nhiên đập nhanh một chút.

Nàng chính là cùng nữ chính ở bên nhau, nàng cũng không tin, nữ chính còn có thể chết ở đây? Cốt truyện đều còn chưa có triển khai nha.
Quả nhiên, giây tiếp theo, vóc dáng nhỏ kia trả lời: “Trước tiên mang về.”
Tô Nhiên ngoan ngoãn mà giơ hai tay, từ trên thuyền muối nhảy đến bên cạnh thuyền nhỏ.
Phùng Xung vào lúc Tô Nhiên đi qua, dùng khảm đao trong tay chụp xuống cánh tay nàng.
“Ngươi vẫn luôn giơ tay làm gì?”
Tô Nhiên bị chụp đến mức thân mình nhoáng lên, thấp giọng giải thích: “Đầu hàng không phải tư thế này sao?”

Phùng Xung: “…… Không biết, lão tử chưa đầu hàng qua.”
**
Tô Nhiên, Tô Tịch cùng người ngất xỉu kia cùng nhau bị đưa tới thuyền nhỏ, cũng chưa cho bọn họ trùm bao tải, bất quá hôm nay trời tối đen, Tô Nhiên căn bản thấy không rõ đường.
Đương nhiên còn có một loại khả năng, chính là nhân gia cảm thấy bọn họ đã là người sắp chết, không cần thiết trùm bao tải.
Hai chiếc thuyền phân công nhau hành động, thuyền muối hướng một phương hướng khác đi.
Mấy người Tô Nhiên ngồi thuyền nhỏ ở cỏ lau xoay trong chốc lát, chạy đến một chỗ dưới chân núi.
Ước chừng là do thái độ Tô Nhiên không tồi, rất phối hợp, đối phương không quá khó xử, chỉ là đem bọn họ tùy ý ném ở một chỗ trong động.
Cửa động có hàng rào sắt, là một nhà tù, bên ngoài để lại một người trông coi.
Tô Nhiên trước dìu Tô Tịch ngồi xuống, xác định thân thể nàng không quá đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm.
Sơn động này là do thiên nhiên hình thành, bên trong ẩm ướt hắc ám, vách tường toàn bùn đất, thỉnh thoảng còn có sâu bò bò ra.
So với ngôi nhà bốn vách tường trống trơn kia của nàng với nơi này lại tốt hơn rất nhiều, quả nhiên không có so sánh thì không có đau thương.
Tô Tịch anh anh mà thấp giọng khóc thút thít, một tay lôi kéo tỷ tỷ không bỏ, hỏi: “Tỷ, bọn họ sẽ đem chúng ta thế nào?”
“Muốn giết đã sớm giết, sẽ không lưu đến bây giờ.” Tô Nhiên lắc đầu, lại bổ sung một câu: “Ngươi sẽ không có việc gì.”
Vừa rồi nếu đám kia người chỉ cần động động chân đem tên quỷ lỗ mãng kia đá xuống nước, hắn nhất định phải chết, nhưng mà bọn họ cũng không làm như vậy, còn đem người cùng nhau mang về tới, có thể thấy được không phải loại người cực kỳ hung ác.
Lại nói Tô Tịch là nữ chính, khẳng định sẽ không có việc gì.
Chẳng qua chính mình liền khó nói, xinh đẹp giống như nàng vậy, lại không phải nữ chính, bắt lại làm áp trại phu nhân rất thích hợp.
Tô Nhiên lại nhíu mày dặn dò nói: “Đã nói với ngươi phải gọi ta là ca, có thể lừa được lúc nào hay lúc đó.”
Tô Tịch vội gật đầu: “Kia…… Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm sao bây giờ? Một là cầu nguyện nữ chính Tô Tịch hào quang hộ thể thu hút Ân Hoa cứu giúp, hai chính là tự cứu chính mình.

Đây đã hơn nửa đêm, vừa đói vừa mệt lại bị bắt nhốt, tình huống như thế nào cũng không biết, đừng nói là tự lực cánh sinh.
Nàng vỗ vỗ Tô Tịch: “Thừa dịp hiện tại không có ai chú ý, nhanh chóng ngủ đi để khôi phục thể lực.”
Ánh mắt Tô Tịch sợ hãi mà nhìn người nằm trên mặt đất: “Hắn vẫn luôn không nhúc nhích, có phải đã chết hay không?”
Nàng không nói, Tô Nhiên thiếu chút nữa đem tên quỷ lỗ mãng kia quên mất.
“Hẳn là sống đi, nếu không sẽ không mang theo.”
Tô Nhiên vừa nói vừa nhìn nhìn ngoài cửa, thấy không có ai nhìn chằm chằm bọn họ, liền cẩn thận mà đi đến bên người người nọ, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
Tô Tịch khẩn trương mà kêu một tiếng, Tô Nhiên ý bảo nàng an tâm.
Bình thường trong nhà giam gặp được người kỳ quái, hẳn là muốn bắt đầu câu chuyện, càng không cần phải nói còn có nữ chính ở đây.
Nàng còn nhớ rõ tráng hán kia chỉ đấm hai quyền lên người này, vậy mà lại hôn mê lâu như vậy, năng lực chịu đòn thật là bình thường.
Nghĩ lại bộ dáng vừa rồi của hắn cũng không phải là người biết công phu, tính cách còn có chút xúc động.
Tô Nhiên cảm thấy người này hẳn là đi con đường pháo hôi, có lẽ hắn ở đây là để truyền đạt nội dung quan trọng cho mình.
Đang miên man suy nghĩ thì nghe người nọ rầm rì một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, Tô Nhiên hoảng sợ lui lại phía sau mấy bước.
Người nọ ngồi yên trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Vị huynh đệ này, ngươi không sao chứ?”
“Là ngươi đã cứu ta?”
Tô Nhiên do dự hạ: “…… Xem là vậy đi.”
Người kia hỏi xong những lời này liền không nói nữa, bò đến ven tường, nửa chết nửa sống mà dựa vào, hai mắt mờ mịt nhìn lên trên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.