Ăn Xong Chùi Mép

Chương 37: Đồng hành



Ra khỏi công ty, bầu trời quang đãng xanh trong không gợn mây, không khí mát mẻ trong lành, thật sự rất thích hợp để đi chơi !

Đáng tiếc, người đồng hành với tôi lại là giám đốc Vương, cùng ông ta đồng hành, tôi thật chẳng có tí hào hứng nào cả, xem ra chuyến đi chơi sở thú hôm nay nhất định chán chết đi được.

Bởi vì lúc nãy giám đốc Vương mất thời gian tìm tôi khắp nơi, lúc này những đồng nghiệp khác đã xuất phát hết, cứ tưởng rằng hôm nay đã đủ bi kịch lắm rồi, ai ngờ giờ càng bi kịch hơn nữa là, xe đạp tốt đều bị người khác lấy hết, chỉ còn sót lại chiếc xe đạp này, tôi chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung nó —– vô cùng thê thảm.

Tôi cẩn thận lấy một ngón tay đụng đụng chỗ ngồi phía sau xe, chỉ thấy gỉ sắt rơi xuống đường, có thể tưởng tượng được nếu tôi mà ngồi lên đó, thế nào cái quần màu be hôm nay cũng dính toàn gỉ sắt cho xem.

Do dự hồi lâu, tôi thật không tìm ra lý do thuyết phục để bản thân ngồi lên, vì thế dè dặt hỏi, “Giám đốc Vương, tôi có nhất thiết phải ngồi chiếc xe đạp này đến sở thú không?”

Giám đốc Vương vẻ mặt nghiêm túc, “Hết cách rồi, vì để phù hợp với chủ đề vui chơi lần này, bảo vệ môi trường xanh, thư ký Hạ cô ráng chịu chút đi.”

Tôi nghiêm túc nghĩ nghĩ, đề nghị, “Không thôi đi bộ đi? Vậy cũng là bảo vệ môi trường xanh mà!

“…” Giám đốc Vương im lặng rồi lại lặng yên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng tôi, như thể người đang chết đói chết khát nhìn thấy hi vọng vậy.

Tôi ngờ ngợ quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông ta, trong nháy mắt, hai mắt tôi cũng sáng rực, không cần soi gương cũng biết, hai mắt tôi và giám đốc Vương đều trợn to y chang nhau, có khi ánh mắt còn khát khao hơn cả ông ta nữa!

Lục Tuyển Chi vận một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, chạy chiếc xe đạp mới tinh đứng phía sau cách tôi không xa, ngón tay thanh mảnh nắm tay lái, đôi mắt đen trong trẻo nồng nàn nhìn tôi cười.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chạy xe đạp thôi mà phong độ đẹp trai như thế, mà người con trai tuấn tú đó bây giờ đã thuộc về tôi, nghĩ thế, tim tôi tràn ngập hạnh phúc vui tươi hài lòng cực kỳ.

Giám đốc Vương đảo mắt nhìn tôi và Lục Tuyển Chi, vội nói, “Tổng giám đốc đã đến, tôi đi trước đây, bye bye, gặp lại ở sở thú!”

Nói xong, không đợi tôi phản ứng, ông ta đạp xe nhanh như tên bắn rời khỏi, vẻn vẹn lưu lại bóng lưng sung sướng hớn hở.

“Đinh đinh đinh…” Tiếng kèn xe êm tai vang lên, Lục Tuyển Chi cười nhạt nhìn tôi, “Cô gái ngốc, đứng thừ ra đó làm gì thế? Lên xe.”

Tôi vui vẻ tí tửng đi qua, “Tổng giám đốc, không phải trước giờ anh không tham gia mấy hoạt động này sao?”

Anh thẳng thừng trả lời, “Lúc trước anh thấy, đi sở thú nhìn mấy con đười ươi chơi đùa rất nhàm chán.”

Tôi hiếu kỳ hỏi, “Thế giờ hết nhàm chán rồi hả?”

Anh lắc đầu, “Bây giờ vẫn còn cảmthấy rất nhàm chán.”

Tôi không hiểu, “Vậy sao hôm nay anh lại đi?”

Anh nghiêm túc đáp, “Vì hoạt động hôm nay có em.”

Lòng tôi tựa như bong bóng sặc sỡ sắc màu nổ đôm đốp, anh quả nhiên đến vì tôi, bởi vì có tôi, cho nên anh mới phá lệ tham gia hoạt động mà anh cho là rất nhàm chán…

Ngay tại lúc tôi cảm động vô bờ bến, lại nghe anh chậm rãi nói tiếp, “Anh thấy, nhìn em chơi còn thú vị hơn mấy con vật kia.”

Tôi, “…”

Anh đây là khen tôi sao? Có ai khen người ta mà vậy sao? Có muốn tôi từ chức đổi nghề làm ở sở thú luôn không?

Tức giận thở hổn hển ngồi lên yên phía sau, tôi vỗ lưng Lục Tuyển Chi nói, “Đi thôi, có thể xuất phát!”

Anh hơi nghiêng đầu nói, “Tay của em.”

Tôi khó hiểu, “Tay của em thì sao?”

Anh dơ dự chốc lát, “Anh chạy xe đạp không vững, em hiểu rồi chưa?”

“À! Em hiểu rồi!” Tôi hiểu thấu đáo, gật đầu, “Ý của anh là, đến lượt em đạp xe chở anh?”

Khuôn mặt điển trai của anh tối sầm, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ nói, “Hạ Diệp, trên thế giới này còn ai ngốc nghếch hơn em nữa không chứ?”

Nói xong, trực tiếp nắm lấy hai tay tôi ôm eo của anh, vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên, không nói một lời chạy xe thẳng đến sở thú.

Tôi buồn rầu ôm eo anh, ông chủ Lục, anh cứ trực tiếp bảo tôi ôm anh chẳng phải được rồi sao? Gì mà nói chạy xe không vững, là người bình thường đều nghe không hiểu đấy! (Lời tác giả: người bình thường nghe thôi đã hiểu, đừng đem chúng ta quy cùng một loại)

Xe chạy chầm chậm, những hàng cây hai bên đường dần dần mất hút, gió vi vu thổi qua tai, ánh mặt trời chiếu lập lờ mang theo tia nắng ấm áp, khiến tâm trạng tôi nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân thả lỏng rất nhiều. Chiếc áo của Lục Tuyển Chi toả ra mùi thơm bột giặt nhàn nhạt, đây là hương thơm rất đặc trưng, khiến tôi không kìm được tựa đầu vào, đôi má nhẹ nhàng áp trên lưng anh.

Lúc tôi dựa vào, Lục Tuyển Chi hơi cứng đờ, nghiêng đầu như lơ đãng nhìn tôi, chớp mắt lại xoay đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe, cũng trong khoảnh khắc tíc tắc ấy, tôi nhìn thấy anh nở nụ cười thắm thiết.

Xe từ từ chạy trên đường, hai tay siết sao ôm lấy eo anh, khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của anh, bỗng nhiên đáy lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc vô vàn.

Đang lúc tôi chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, xe bỗng nhiên dừng lại bên đường.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn hỏi, “Sao vậy? Mới chạy chút xíu đã hết hơi rồi hả?”

Lục Tuyển Chi nghiêng mặt qua, bất đắc dĩ nói, “Không phải anh hết hơi, mà bánh xe sau xì hơi rồi.”

“Hả?” Tôi nghe xong vội vàng nhảy xuống xe, cúi đầu ngó, quả nhiên cái bánh xe sau chẳng biết bị xì từ lúc nào, tôi ngao ngán lắc đầu, “Chiếc xe nhìn đẹp đẽ, ngon lành thế mà không dùng được, chất lượng cũng kém nữa!”

Lục Tuyển Chi nhướng mày nhìn tôi, không đồng ý lắc lắc đầu, ung dung nói, “Xe này đạt tiêu chuẩn chất lượng đấy, anh nghĩ vấn đề có lẽ do điều kiện thể trọng khách quan của em!’

“…” Tôi bực tức im lặng, nhưng nghĩ lại chắc cũng có thể lắm chứ, vì thế quyết đoán lảng sang chuyện khác, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Em ở đây chờ anh, anh qua bên kia bơm bánh xe.”

Nói xong, anh cố ý nhìn tôi từ trên xuống dưới, mỉm cười dắt xe đi qua phía đối diện, tức! Đừng tưởng là tôi không thấy anh chê dáng người tôi đó nha! Tôi rầu rĩ cúi đầu xuống, ảo não đánh giá bản thân, đúng rồi, gần đây hình như có mập lên chút xíu, sao có thể vậy chứ! Người ta thường nói con gái khi yêu bao giờ cũng vui tươi đẹp lên hết sao? Tại sao chỉ có mình tôi là dáng người ngày càng biến dạng thế hả?

Ngay khi tôi rầu rĩ trăm mối tơ vò, một người đàn ông trung niên mù đeo kính đen quần áo đơn sơ, tay trái cầm một cây gậy bằng gỗ, tay phải bưng cái chén bể đi tới, dừng lại cạnh tôi, líu ríu đáng thương nói, “Cô gái xinh đẹp khả ái, xin rủ lòng thương xót, xin thương xót…”

Nghe xong lời này, tôi đang phiền muộn về dáng người, bỗng nhiên mở cờ trong bụng, lập tức phóng khoáng hào phóng lấy chút tiền lẻ trong túi cho ông ta.

Người nọ vội vàng xoay người nói lời cảm ơn, cầm tiền khấp khiểng đi về phía trước.

Lúc này Lục Tuyển Chi đã bơm bánh xe xong trở về, nhìn thấy ông già ăn xin rời đi, nhàn nhạt nói, “Anh nhớ bình thường em rất keo kiệt mà, hơn nữa nhìn người này cũng giống giả mù gạt tiền, giờ ra đường toàn là lửa đảo không, em sao lại ngốc đi cho ông ta tiền?”

Tôi vui sướng cười nói, “Tổng giám đốc, anh không thấy lúc nãy ông ta khen em là cô gái xinh đẹp khả ái sao?”

“Hả? Ông ta gọi em vậy sao?” Lục Tuyển Chi kinh ngạc, lập tức tỏ ra thành thật chống cằm nói, “Xem ra anh hiểu lầm ông ta rồi, ông ta quả thật bị mù.”

Tôi, “… = =”

Ngồi lại lên xe đạp, lần này cuối cùng cũng thuận lợi đến sở thú, đây vốn là sở thúc quy mô lớn trong thành phố, giá vé ngày thường cũng rất cao, cho nên tôi chưa từng tới lần nào, lần này do công ty tài trợ, có thể nói là cơ hội ngàn năm khó được. Lúc tôi và Lục Tuyển Chi đang đi vào cổng, chuẩn bị đưa vé kiểm soát, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía này.

“Anh! Sao các người có thể như vậy? Tổ chức vui chơi mà không kêu em, em chẳng lẽ không phải nhân viên sao? Sao không nói em biết chứ? Tại sao? Hả?” Chỉ thấy cậu ta quơ tay tùm lum, thở phì phò đi nhanh như chạy, bộ dạng tức giận la ó đinh tai nhức óc.

Lục tiểu đệ nói xong liền đưa vé cho bảo vệ gác cổng, chỉ vào tôi và Lục Tuyển Chi, cố ý nhấn mạnh nói, “Tôi cùng đi với bọn họ đấy!”

Tôi vội vàng nhắc nhở chú bảo vệ, “Đúng vậy, chú phải ghi nhớ cậu ta, mắc công lúc cậu ta đi ra với chúng tôi, chú lại hiểu lầm chúng tôi trộm khỉ đem về nhà!’

Lục tiểu đệ, “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.