An Ý Báo Ân - Chiết Nguyệt

Chương 10



Chẳng hạn như lúc mười mấy tuổi, ta cũng từng mơ mộng về những câu chuyện tình yêu giống như trong thoại bản, cũng từng tưởng tượng rằng nếu sau này ta có phu quân, người đó sẽ là người như thế nào.

 

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Hành Vân mà sững sờ. Khi còn là thiếu niên, hắn là một người quân tử anh tuấn, phong độ phi phàm, chỉ cần mặc một bộ áo trắng là đã có thể trở thành mộng tưởng của biết bao nữ tử trong phủ.

 

Ta theo bên cạnh Tống phu nhân, tự nhiên tiếp xúc với hắn nhiều hơn, cũng đã từng mơ mộng hão huyền. Nhưng tiếp xúc càng nhiều, ta càng hiểu rõ khoảng cách giữa ta và hắn.

 

Hắn là tiên nhân trên trời, tự nhiên sẽ có đóa hoa tinh khiết và xinh đẹp sánh đôi, đâu phải là loài hoa dại dưới bùn như ta có thể với tới.

 

Vì vậy ta đã thu lại tình cảm ấy, chôn sâu vào lòng.

 

"Làm tân nương à, khi còn trẻ dại ta cũng từng nghĩ tới. Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhìn An Ninh trưởng thành, chờ Tống lão gia và Tống phu nhân trở về, chăm sóc tốt tiệm bánh của mình..."

 

Ta tự nói, cũng không để ý rằng đôi mắt của Tống Hành Vân dần trở nên u ám.

 

Cơn say dần dâng lên, trước mắt ta trở nên mơ hồ.

 

Cuối cùng, ta chỉ nghe thấy dường như có ai đó nói bên tai: "Nhưng ta muốn..."

 

Muốn gì nhỉ?

 

Tống Hành Vân khẽ cúi mắt, lặng lẽ nhìn nữ tử mà hắn yêu thương đang say khướt gục trên bàn đá:

 

"Ta muốn An Ý làm tân nương của ta."

 

15

 

Sáng sớm, tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức ta.

 

Ta xoa xoa cái đầu đang đau vì cơn say, phát hiện mình đang nằm trên giường.

 

Ta đã về đây bằng cách nào?

 

Người bên cạnh giường vươn vai, thì thầm vài tiếng: "Tỷ ơi, sao dậy sớm vậy?"

 

Ta càng ngạc nhiên hơn, sao An Ninh lại nằm trên giường ta.

 

"Muội không tập luyện buổi sáng sao?"

 

"Ca ca bảo sáng nay cho muội nghỉ một buổi, để muội được ngủ nướng."

 

An Ninh dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp dài ngồi dậy.

 

"Vậy sao muội lại ở giường ta? Tối qua ta về bằng cách nào?"

 

"Tất nhiên là ca ca đưa tỷ về." An Ninh cười tươi ôm lấy eo ta: “Tối qua ca ca còn muốn đuổi muội đi, nhưng ca ca không làm được... Tỷ thơm quá..."

 

Ta đẩy An Ninh ra với vẻ chán ghét, cười bảo: "Đồ nghịch ngợm."



 

Chuyện đêm qua như giọt nước nhẹ lướt qua, khơi lên một chút sóng gợn trong lòng ta.

 

Ta bực mình lắc đầu, nghĩ linh tinh gì thế, dù cho tiên nhân có sa ngã một lúc, rồi cũng sẽ trở về chốn của mình, ngươi không thể vương vấn.

 

Ta thở dài, tự nhủ, vẫn là cố gắng kiếm tiền là quan trọng nhất.

 

Cuộc sống của người bình thường không có nhiều chuyện ly kỳ, đời ta vẫn trôi qua như thường lệ.

 

Làm những món bánh trái mà ta yêu thích, dùng đôi tay của mình kiếm ra tiền, cùng với người thân sống một cuộc sống bình dị.

 


Cuộc sống bình lặng này, chính là điều mà ta luôn khao khát.

 

*

 

Cây liễu cao xanh rì rào tiếng ve mới, gió hè thoang thoảng khẽ chạm vào lòng. Thoáng chốc, đã đến năm thứ bảy An Ninh đến ở nơi này.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong sân nhỏ, An Ninh đang vung vẩy chiếc roi mới của cô bé.

 

"Cẩn thận kẻo đánh vào mấy cây dưa chuột ta trồng đấy!" Ta lớn tiếng nhắc nhở.

 

"Tỷ đừng lo, không sao đâu mà."

 

Ta lắc đầu cười.

 

Mệt mỏi vì tập luyện, An Ninh thở hổn hển chạy đến bên ta uống nước: "Cũng không biết sao ca ca lại gọi tỷ tỷ Kim Ngọc về, muội còn muốn học chiêu thức mới rồi."

 

Ta vừa hái đậu vừa đáp: "Muội sắp học hết chiêu của tỷ tỷ Kim Ngọc rồi đấy."

 

Ba năm qua, võ nghệ của An Ninh ngày càng thành thạo, mỗi lần đấu với Thôi Tiểu Hà đều chiếm ưu thế. Điều này khiến bọn chúng thường xuyên hẹn nhau tỷ thí, nhưng cuối cùng luôn bị Thôi a di mắng cho một trận.

 

Tức phụ của Thôi gia, sau năm thứ hai kết hôn, đã sinh hạ một đứa bé trai kháu khỉnh, làm cho Thôi a di vui mừng đến nỗi cả ngày không ngừng cười.

 

Còn Tống Hành Vân, hai năm nay, tần suất hắn đến thăm An Ninh cũng dần dần ổn định.

 

Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

 

Tiệm bánh của ta cũng ngày càng được nhiều người ở kinh thành biết đến, thậm chí có những gia đình quyền quý còn sai người đến đặt bánh tại đây.

 

"A Ý, có người tìm con ngoài cửa!"

 

Thôi a di đứng ngoài cửa gọi.

 

"Dạ, con ra ngay đây!"

 

Ta vội vàng bước ra, thấy Thôi a di có chút lúng túng đứng trong tiệm, dùng ánh mắt giục ta.

 

Trong tiệm, một nữ nhân mặc y phục lộng lẫy đang nhìn quanh, thấy ta đến mới mỉm cười nói: "Cô nương là An chưởng quỹ phải không? Chủ nhân của ta nghe nói bánh của tiệm cô nương làm rất ngon, muốn mời cô nương đến phủ làm một ít."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.