Andersen Của Tôi

Chương 87: Chương 87




Sở dĩ Liễu Du Bạch đồng ý tham gia loại chương trình tạp kĩ cha mẹ đi du lịch cùng con cái, chỉ đơn giản là vì nhiều năm trước anh nợ đạo diễn chương trình đó một ân tình.

Đạo diễn gọi điện tới khóc lóc kể lể bảo thật sự không còn ai để chọn nữa sếp Liễu à, xin ngài thương xót giúp đỡ tôi đi mà.

Trẻ con phải chọn độ tuổi từ bốn đến bảy tuổi, đây cũng không phải rau hẹ, có thể mọc hết vụ này đến vụ khác.

Tuổi của trẻ con thích hợp, cùng với đó người lớn cũng phải có ý muốn và lịch trình để tham gia chương trình, muốn thỏa mãn hai yêu cầu cùng một lúc vô cùng khó khăn.

Nhân duyên trong ngành của Liễu Du Bạch rất tốt, một trong những nguyên nhân lớn là bản thân anh rất coi trọng nghĩa khí, có ân tất báo.

Mùa mới của chương trình này sắp bắt đầu quay nhưng còn chưa đủ người, tục ngữ nói cứu người như cứu hoả, sau khi suy nghĩ anh đã đồng ý.

Đương nhiên, trong đó còn có công lao xúi giục của Lương Tư Nguyệt.

Lương Tư Nguyệt vừa nghe đạo diễn mời anh, lập tức có hứng thú, chỉ thiếu bước bỏ qua anh trực tiếp trả lời tổ chương trình: Tham gia, đương nhiên phải tham gia! Trong quá trình bồi dưỡng quan hệ cha con, còn có thể rèn luyện năng lực tự chăm sóc bản thân, cớ sao mà không làm.

Đương nhiên, rèn luyện năng lực tự chăm sóc bản thân của ai thì khó nói.

Đương nhiên Liễu Du Bạch biết suy nghĩ của Lương Tư Nguyệt, cô đợi để cười nhạo anh đây mà.

Hai đứa trẻ nhà họ Liễu, đứa lớn sáu tuổi rưỡi, đứa bé mới tròn bốn tuổi.

Đứa lớn là con trai, tên ở nhà là “Tưởng Tưởng”; đứa nhỏ là con gái, tên ở nhà là “Sai Sai”.

Ban đầu Liễu Du Bạch chỉ định đưa con trai Tưởng Tưởng đi, dù sao tuổi lớn một chút nói chuyện cũng dễ hơn.

Nhưng Sai Sai thích bám dính lấy anh trai, anh trai rời khỏi tầm mắt nửa tiếng thôi sẽ làm ầm ĩ, không còn cách nào khác, muốn đưa đi thì phải đưa cả hai đứa đi cùng.

Tổ chương trình cho biết trước đây đã có tiền lệ khách mời đưa hai đứa trẻ tới rồi, đúng là sẽ mệt hơn chút, nhưng các nhân viên sẽ hỗ trợ bất cứ lúc nào nên không cần lo lắng.

Vì thế, sếp Liễu yên tâm liều lĩnh mang theo hai đứa trẻ nhà mình đi tham gia chương trình.

Lương Tư Nguyệt biết bình thường ở nhà sếp Liễu sống trong nhung lụa như thế nào, việc lớn việc nhỏ đều do bảo mẫu lo, ngay cả thay tã anh cũng chưa từng đụng vào.

Nên khi anh cứ thế đưa con ra ngoài, đã thế lại còn là hai đứa, ba ngày hai đêm, nói thật cô không thể nào không lo được.

Buổi tối trước khi xuất phát, cô hỗ trợ thu dọn hành lý cho hai đứa trẻ, đồng thời dặn dò con trai Tưởng Tưởng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Thuốc chống dị ứng của em gái ở trong cái túi này, con nhớ chú ý đến em, nếu người em bị nổi các vết đỏ thì nhớ bôi thuốc vào cho em nhớ chưa con.”
Tưởng Tưởng gật đầu.

“Đây là một ít đồ ăn vặt cho hai đứa, khi nào đói không chịu được nữa mới được ăn đó nha, hơn nữa không được để em gái ăn tham.”
Tưởng Tưởng gật đầu.

“Tới đó nếu có trò chơi thi đua gì như đại hội thể thao, con nhất định không được cậy mạnh tham gia, chân con bong gân vừa mới khỏi, chưa thể vận động mạnh ngay được, nếu không sau này sẽ không đá bóng được nữa đâu đó.”
Tưởng Tưởng trịnh trọng gật đầu.

Lương Tư Nguyệt vỗ vai bé, câu dặn dò cuối cùng là: “...!Cố gắng giúp bố con nhé!”
Tưởng Tưởng thở dài, gật đầu thật mạnh.

Chương trình có tổng cộng sáu trạm, mười hai tập, mỗi một địa điểm sẽ ghi hình ba ngày hai đêm, chia thành hai tập phát sóng.

Điểm dừng chân đầu tiên là một ngôi làng thuộc quận tự trị của một tỉnh phía Tây Nam, nghe nói nơi đây đẹp như tranh vẽ, với sản vật phong phú và đồng bào dân tộc thiểu số nhiệt tình hiếu khách.

Quy định là không được nhờ mẹ giúp đỡ nên Lương Tư Nguyệt ở nhà, không biết việc ghi hình chương trình diễn ra như thế nào.


Chỉ đến tối khi mấy người đến nơi, trước khi đi ngủ, tổ chương trình mới cho phép gọi điện về nhà.

Lương Tư Nguyệt hỏi tỉ mỉ tình hình của Liễu Du Bạch thế nào rồi, con có ngoan không, Liễu Du Bạch chỉ nói là không sao, có xảy ra một vài khó khăn nhỏ nhưng đã được giải quyết nhanh chóng.

Nói chuyện với Tưởng Tưởng và Sai Sai, kết quả Tưởng Tưởng chưa nói gì đã thở dài trước, Lương Tư Nguyệt cười, đồng thời cũng lo lắng hỏi: “Sao vậy con? Có phải bố không chăm sóc tốt cho hai đứa không?”
Tưởng Tưởng lắc đầu, “...Không tệ ạ.”
Lương Tư Nguyệt biết anh bạn nhỏ Tưởng Tưởng có cái nhìn đại cục, chắc là ngại không muốn làm mất mặt bố, vì thế lại hỏi Sai Sai, hôm nay thế nào, có đói bụng không.

Sai Sai nói to: “Không ạ! Con ăn no lắm!”
“Vậy Sai Sai có gặp người bạn mới nào không?”
“Có! Có em trai, chị gái…”
“Con không nhớ tên của họ sao?”
“Không! Ạ!” Lời lẽ rất hùng hồn.

Lương Tư Nguyệt cười như điên.

Ba ngày sau, Liễu Du Bạch đưa hai đứa trẻ về.

Lương Tư Nguyệt cẩn thận kiểm tra hai đứa trẻ một lần, ngoại trừ việc hai đứa hơi bẩn, bị trầy da một chút, vali hành lý lúc đi thì gọn gàng lúc về thì bừa bộn, rất nhiều đồ vật không cánh mà bay ra thì hình như vẫn còn tốt, ít nhất hai đứa trẻ còn hoàn chỉnh.

Lương Tư Nguyệt hỏi hai đứa trẻ chơi có vui không, còn muốn đi với bố lần nữa không
Sai Sai: “Vui vẻ!”
Tưởng Tưởng: “Haiz.”
Lương Tư Nguyệt cười, hỏi Tưởng Tưởng, “Sao vậy con?”
Tưởng Tưởng vừa quay người về phòng của mình, “Đợi khi nào chiếu mẹ có thể tự xem!”
Trong lúc bọn họ ghi hình ở trạm thứ ba, chương trình được phát sóng trên mạng.

Lương Tư Nguyệt đã chuẩn bị xong đồ ăn vặt, mở video ra xem cùng hai con.

Liễu Du Bạch định chuồn trước nhưng bị Lương Tư Nguyệt bắt được, ấn chặt vào sô pha, bắt anh phải xem cùng, cô phải chữa bài tập của anh ngay tại đây.

Vẻ mặt Liễu Du Bạch sống không còn gì luyến tiếc.

Mùa này của chương trình chưa phát sóng đã nổi tiếng, các đoạn video ngắn được tung ra trước khi phát sóng có độ thảo luận khá cao.

Một mặt khác, Liễu Du Bạch sẽ tới tham gia chương trình này là điều nhiều người không ngờ tới.

Lương Tư Nguyệt đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất vào năm con trai Tưởng Tưởng của cô chào đời, không lâu sau, bộ phim cô diễn vai phụ giúp Hà Nột lúc lâm nguy kia, lại giúp cô giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất trong một liên hoan phim nước ngoài có uy tín.

Nhờ đó, hơn một năm im hơi lặng tiếng sinh con không những không làm mất đi sự nổi tiếng của cô mà địa vị và giá trị thương mại của cô còn tăng lên.

Khi con trai tròn một tuổi, Lương Tư Nguyệt quay lại làm việc, đóng một bộ phim, sau đó lại mang thai đứa thứ hai.

Mà khi Sai Sai ra đời, bộ phim kia lại đoạt giải.

Trên mạng thảo luận rần rần, đứa trẻ này không phải trẻ con, rõ ràng là phúc tinh có thể hoá giải ma chú “tứ nguyệt tam đề” mà.

Mọi người đều rất tò mò về hai đứa trẻ, nhưng Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch xưa nay luôn giữ thái độ khiêm tốn, đời sống riêng tư của hai người rất kín, khi hai đứa trẻ chào đời, ngay cả những tấm ảnh “báo tin vui” cũng chưa từng đăng.

Cho nên lần này sếp Liễu chịu chủ động đưa con tới tham gia gameshow, trước hết đã thu hút nhiều sự chú ý.

Ngoài ra, khách mời của tập này còn có Chu Tuân.


Từ sau khi Chu Tuân công khai mối quan hệ yêu đương với Thẩm Đại, sự nghiệp trì trệ khá lâu, sau này đi diễn kịch nói hơn hai năm, khi trở về nhận bộ phim đầu tiên đã giành được Ảnh đế.

Trên lễ trao giải, khi Chu Tuân phát biểu, Thẩm Đại ngồi dưới khán đài trực tiếp đứng lên chủ động cầu hôn anh ấy.

Đêm đó Weibo tê liệt, toàn dân vui vẻ ăn dưa.

Thậm chí có người còn phát hiện ra lúc đó Thẩm Đại bị nghi có thai.

Lúc mới ra mắt, Thẩm Đại thích làm theo ý mình, không quan tâm người khác nói gì, hiện tại trực tiếp đăng Weibo thừa nhận: Chị mấy đứa cũng đã ba mươi tư rồi, sinh một đứa không quá đáng chứ?
Thái độ khí phách như vậy lấy được hảo cảm của nhiều người.

Trong thời gian yêu nhau, Chu Tuân và Thẩm Đại cũng rất khiêm tốn, bởi vì fans của hai bên đều rất hiếu chiến, sức chiến đấu của fans nghệ sĩ nam vốn đã tốt hơn, cho tới nay vẫn chưa từng ngừng công kích Thẩm Đại, nói cô là bà già hết thời muốn ké độ nổi tiếng của trai trẻ; còn fans của Thẩm Đại thì mắng Chu Tuân không có thành tích thực tế, đi xách giày cho Ảnh hậu cũng không xứng.

Thậm chí còn có người đăng ký tài khoản Weibo là “Hôm nay Chu Tuân và Thẩm Đại đã chia tay chưa”, ngày ngày update: Vẫn chưa.

Trong tình huống nhiều người không đánh giá cao như vậy, tình cảm của hai người càng bền chặt theo thời gian, cuối cùng tu thành chính quả.

Lần này, Chu Tuân dẫn theo cô con gái năm tuổi của mình tới tham gia chương trình, đương nhiên cũng thu hút nhiều sự quan tâm.

Điểm đáng xem đầu tiên của tập một là năm ông bố dẫn các con tới nơi tập hợp ghi hình.

Thành thật mà nói, lúc Liễu Du Bạch nhìn thấy Chu Tuân cũng có mặt, anh yên tâm hơn nhiều, ít nhất nhìn vào tay nghề dán vỏ sò từ nhỏ của Chu Tuân là biết, năng lực tay chân của anh ấy tốt hơn anh nhiều.

Con gái của Chu Tuân và Thẩm Đại tên ở nhà là Hỉ Hỉ, có đôi khi Thẩm Đại dứt khoát đơn giản gọi bé là “Song Hỉ”, có cảm giác đặc biệt thô bạo lẫn tao nhã.

Tính cách Hỉ Hỉ trầm lặng, nếu có nhiều người bé sẽ thấy ngại, trốn sau lưng Chu Tuân.

Nhưng bé biết Sai Sai và Tưởng Tưởng, vừa thấy hai anh em, lập tức từ sau lưng Chu Tuân chạy ra, nhào tới ôm chặt Sai Sai.

Trẻ con không khống chế được sức lực, Sai Sai bị cô bé nhào tới làm lùi lại về phía sau hai bước, cười khanh khách không ngừng, “Chị Hỉ Hỉ, em sắp ngã mất rồi.”
Trên video có khu vực bình luận trực tiếp, Lương Tư Nguyệt thấy có người hỏi cảnh này:
“Song Hỉ quen Sai Sai hả?”
“Đằng trước nên học bù đi, chẳng lẽ thím không biết quan hệ của Chu Tuân và Liễu Du Bạch là gì à?”
Trước khi xuất phát, Tưởng Tưởng và Sai Sai mỗi đứa kéo một cái vali mini, nhưng không biết tại sao, lúc này hai cái vali đều do Tưởng Tưởng kéo, không chỉ như thế, trên vai nhóc còn treo áo khoác, bình nước của em gái… Nhóc chẳng qua mới sáu tuổi rưỡi mà thôi, vì để những thứ này không tuột xuống, vừa đi vừa nhún vai, vì thế tụt lại sau vài bước.

Mà Liễu Du Bạch kéo hai cái vali to đi đằng trước, căn bản không chú ý tới tình trạng khó khăn của con trai.

Lương Tư Nguyệt nhấn tạm dừng, quay đầu duỗi tay đánh Liễu Du Bạch một cái, cười nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Liễu Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, nói con trai rèn luyện nhiều chút thì làm sao.

Sau khi tập hợp đầy đủ sẽ rút thăm chia phòng.

Liễu Du Bạch đúng là xui tận mạng, rút được căn phòng điều kiện kém nhất.

Thực ra trong phòng cũng rộng rãi sạch sẽ, nhưng bếp bên trong vẫn là bếp củi nông thôn, cần phải tự nhóm lửa.

Lương Tư Nguyệt xem tới đây biết ngay là tiêu rồi.

Nhiệm vụ đầu tiên sau khi khách mời tới là dùng đồ ăn tổ chương trình đã chuẩn bị nấu một bữa cơm, để các bé no bụng trước.


Liễu Du Bạch nhìn có vẻ như không hoảng hốt chút nào, dẫn theo hai đứa trẻ chậm rãi vào phòng, dạo một vòng nắm tình hình cơ bản.

Hai đứa trẻ chưa bao giờ thấy chiếc giường gỗ có cột giường và màn chống muỗi nên cởi giày ra trước, sau đó trèo lên giường nhảy lên nhảy xuống một lúc.

Nệm đã được trải sẵn nhưng ga trải giường và vỏ chăn phải tự lồng.

Sai Sai dễ bị dị ứng nên đã nói trước với tổ chương trình là bọn họ sẽ tự mang đồ dùng tới.

Hiện tại đã mười hai giờ trưa, đáng lý ra phải đi nấu cơm trước, nhưng Liễu Du Bạch lại đặt vali xuống, định trải giường chiếu trước.

Từ nhỏ tới lớn sếp Liễu chưa từng làm việc này, dưới sự trợ giúp của Tưởng Tưởng, miễn cưỡng trải được cái ga giường, nhưng tới vỏ chăn lại gặp khó.

Lương Tư Nguyệt thấy trong video, Liễu Du Bạch đứng ở mép giường, mở vỏ chăn ra, nhét hết lõi chăn vào trong, chắc là thấy lõi chăn dồn hết một chỗ, anh không thể không lấy ra thử lại lần nữa, đầu tiên là nhét một góc vào trước.

Cái giường kia chỉ có một mặt có thể đi xuống, hoàn toàn hạn chế khả năng phát huy của anh, rõ ràng anh đã cố gắng trải từng góc một, nhưng không hiểu sao tới cuối cùng nó vẫn lộn xộn, ngay cả góc cũng không thấy đâu nữa.

Liễu Du Bạch chống nạnh, hình như hơi kinh ngạc, không phải chỉ là lồng chăn thôi sao, lại còn đánh đố như vậy à?
Thế là anh lại thử lại lần thứ ba, nhưng vẫn thất bại.

Cuối cùng lõi chăn phồng lên mấy cục rất đáng nghi, căn bản là chưa trải ra hẳn, mà sếp Liễu lại trực tiếp kéo khoá lại, tỏ vẻ: “Cứ như vậy đi, cũng có phải không ngủ được đâu.”
Tưởng Tưởng đứng bên cạnh thở dài, biểu cảm một lời khó nói hết.

Xem tới đây, Lương Tư Nguyệt cười đến nỗi sắp không đứng dậy nổi, nhìn một người phong độ tuấn tú như anh lại bị một việc nhỏ như vậy làm bối rối, thật sự rất buồn cười, “Sếp Liễu, sao lúc này chủ nghĩa hoàn hảo của anh lại không nhạy nữa vậy?”
Nhưng mà Liễu Du Bạch chính là Liễu Du Bạch, dù có chật vật đến đâu cũng có thể giữ vững hình tượng, dù sao chỉ cần sắc mặt anh đủ tự nhiên, thì sẽ không có lời chỉ trích nào có thể lay chuyển được.

Riêng việc lồng vỏ chăn thôi đã mất hơn nửa tiếng, thời gian đã sắp tới một giờ chiều.

Sai Sai bắt đầu kêu đói.

Lúc này, Liễu Du Bạch mới đưa hai đứa trẻ tới phòng bếp.

Nguyên liệu nấu ăn tổ chương trình chuẩn bị cũng khá phong phú, có rau có thịt, chỉ cần biết nấu nướng một chút, làm món thịt xào ớt xanh, bắp cải xào, rồi nấu một chén canh trứng, không khó chút nào.

Nhưng cửa ải nhóm lửa đã làm khó Liễu Du Bạch.

Trong góc phòng bếp chất đầy củi khô ráo, Liễu Du Bạch bước lên trước, khoanh tay trước ngực, im lặng một hồi lâu, sau đó trực tiếp tuyên bố bỏ cuộc, xoay người mỗi tay bế lên một đứa, “Đi, đi tìm chú Chu Tuân của hai đứa ăn chực.”
Bình luận sôi nổi:
“Chỉ cần tôi bỏ cuộc đủ nhanh, thất bại sẽ không đuổi kịp tôi.”
“Lực cánh tay của sếp Liễu không tồi, bình thường chắc nâng không ít tạ nhỉ?”
Đi khoảng bảy tám trăm mét là tới căn phòng Chu Tuân ở.

Nhưng tình hình bên Chu Tuân cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, bên chỗ anh ấy dùng là bình gas, nhưng bộ phận đánh lửa hình như bị hỏng nên bật thế nào cũng không lên lửa.

Anh ấy mân mê một lúc, làm hai tay dính đầy dầu, hiện tại đang đứng ngoài vòi nước rửa tay.

Chu Tuân thấy bọn họ, hỏi: “Bọn anh cơm nước xong rồi à?”
Liễu Du Bạch: “Chỗ bên anh là bếp củi, không nhóm được lửa.”
Bình luận: “Không, anh căn bản còn không nhóm lửa.”
Chu Tuân cười khổ nói: “Bên em thì đánh lửa bị hư rồi.”
Liễu Du Bạch: “Cậu biết nhóm lửa không?”
“Có thể thử xem.”
Vì thế, đoàn người lại về căn phòng của Liễu Du Bạch.

Trên đường, hai anh em vừa đi vừa nghiên cứu xem cách nhóm lửa như thế nào, căn bản không chú ý tới cảm xúc của ba bạn nhỏ đang xuống dốc.

Tưởng Tưởng nắm tay Hỉ Hỉ, Hỉ Hỉ nắm tay Sai Sai, ba bé cưng đồng thời thở ngắn than dài.

Sai Sai tuổi nhỏ nhất, không chịu được đói, còn phải đi bộ, mếu miệng sắp khóc tới nơi: “Anh ơi em đói.”
Tưởng Tưởng dừng chân lại, buông tay Hỉ Hỉ ra, giơ tay lau nước mắt cho Sai Sai, sau đó lén lút nói với bé: “Đừng khóc, mẹ lén nhét đồ ăn vặt cho bọn mình, lát nữa về ăn nhé!”
Sai Sai lập tức được dỗ, gật đầu, “Vậy bọn mình đi nhanh lên.”
Quay lại chỗ ở, Liễu Du Bạch và Chu Tuân vào phòng bếp tiếp tục thực chiến kỹ năng sống, giao cho nhóc lớn tuổi nhất là Tưởng Tưởng nhiệm vụ trông hai em nhỏ.


Tưởng Tưởng đưa hai em về phòng, ngựa quen đường cũ mở cặp sách nhỏ của mình ra, lục lọi một lúc, kết quả trợn tròn mắt, rõ ràng có một túi đồ ăn vặt, sao bây giờ chỉ còn có hai cái bánh bông lan cuốn vậy.

Lúc này chương trình phát xen vào một đoạn chiếu lại, hoá ra sau khi ra khỏi sân bay, lúc ngồi trên xe đợi xuất phát, Tưởng Tưởng đang kiểm tra balo thì bị tổ chương trình cắt ngang giữa chừng, túi đồ ăn vặt kia rơi xuống dưới ghế.

Sau khi nhóc xuống xe chụp ảnh chung với tổ rồi quay lại xe thì nhóc không ngồi chỗ ngồi phía trước kia nữa, vì thế quên mất chuyện này.

Lúc trước Tưởng Tưởng đã được tổ chương trình báo là tới đây không được lén mang đồ ăn vặt, vì thế dù bị mất đồ nhưng nhóc hoàn toàn không dám hó hé một chữ, vì thế đưa hai cái bánh bông lan cuộn cho hai em gái, bảo hai đứa ăn.

Sai Sai không bóc được bánh, vẫn là nhóc bóc ra cho.

Sai Sai cầm bánh bông lan, bé không ăn ngay mà dùng sức bẻ một đoạn, đưa cho Tưởng Tưởng, nói: “Anh cũng ăn.”
Lực tay của bé mạnh lạ thường, một đoạn bẻ cho Tưởng Tưởng phải dài đến hai phần ba cái bánh, chỉ để lại cho mình có chút xíu.

Lúc này video sắp bị sóng bình luận “hahaha” che kín màn hình, có người lên tiếng:
“Em gái à, em để lại cho mình một ít đi chứ bé ơi!”
“Tôi đã chuyển từ cuồng anh trai sang cuồng em gái.”
Ở bên này Lương Tư Nguyệt cũng cười nắc nẻ, cô xoa mặt con gái, cười nói: “Cục cưng sao lại đáng yêu như vậy chứ?”
Đương nhiên Tưởng Tưởng sẽ không chiếm lợi của em gái, nhóc lại bẻ một nửa đoạn của mình trả lại cho Sai Sai.

Hậu kỳ cắt nối biên tập hình ảnh, một bên là ba đứa nhỏ chia nhau ăn bánh bông lan cuốn, hai anh em mặt xám mày tro nhóm lửa trước bệ bếp; bên kia là ba vị phụ huynh khác đưa con đi ăn no tới nỗi ợ cả lên.

Hai bên đối lập với nhau, khung cảnh xót xa khỏi phải nói.

Lương Tư Nguyệt cười hỏi Liễu Du Bạch còn nhớ lúc trước Trình Đạm Như từng nói muốn ném anh vào hoàn cảnh không thể không tự mình động tay làm, anh chắc chắn sẽ đói chết không.

Bây giờ thành thật rồi này.

Liễu Du Bạch tỏ vẻ “Thì sao?”.

Quay lại chương trình, cuối cùng, sau sự nỗ lực bền bỉ của Chu Tuân, lửa cuối cùng cũng cháy.

Hai anh em đều là người mười ngón tay không dính nước, nấu cơm y như đi đánh giặc.

Hai người cũng biết bản thân mấy cân mấy lượng, dứt khoát không quan tâm gì mà mấy món ăn mấy món canh, chỉ đun nước, vo hai bát gạo đổ vào nồi, sau khi cơm chín thì cho rau củ đã thái xong vào, nấu một nồi cơm với rau.

Không đụng vào các loại thịt, sợ nấu không kỹ sẽ có ký sinh trùng, trẻ con ăn vào sẽ tiêu chảy.

Sóng bình luận khích lệ hai người, coi như còn biết tự hiểu bản thân.

Cuối cùng mấy anh em bố con mang một cái ghế dài với bàn dài ra ngoài sân, múc cơm với đồ ăn trong nồi vào một cái bát to, rồi múc cho mỗi người một bát.

Chắc là do đói quá nên mấy đứa trẻ cũng không kén chọn, đứa nào đứa nấy đều ăn ngon.

Sóng bình luận có người nói: “Muốn bế về quá, mấy đứa cũng dễ nuôi thật đấy.”
Cơm nước xong cũng tới thời gian tập hợp lại mà chương trình quy định.

Ba đứa trẻ không ngủ trưa, lúc chương trình tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo, ba đứa đều ngáp liên tục không có tinh thần.

Nhiệm vụ tiếp theo là yêu cầu các bạn nhỏ tới nhà của một người bất kỳ, rồi giúp người đó làm một việc nhà, đổi chút thù lao trong vòng 10 tệ.

Số tiền này là tiền xe để ngày mai bọn họ đi chợ, nếu lấy được sẽ được ngồi ô tô, không lấy được sẽ phải ngồi xe lừa.

Lương Tư Nguyệt cười ôm Tưởng Tưởng đang vừa xem tivi vừa chơi rubik bên cạnh, hỏi bé: “Đến cuối hai đứa có lấy được thù lao không?”
Tưởng Tưởng gật đầu.

“Con nên bỏ nhiệm vụ này, chẳng lẽ con không muốn nhìn bố ngồi xe lừa sao?”
Tưởng Tưởng trừng mắt lên, trên mặt viết rõ ràng, hoá ra còn có thể chơi như vậy nữa.

Liễu Du Bạch ngồi bên cạnh duỗi tay gõ đầu Lương Tư Nguyệt một cái, sầm mặt: “Đừng dạy hư con!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.