Tĩnh Xu Tĩnh Hảo lần nữa nháo đến trước mặt lão phu nhân, Tĩnh Hảo khóc đáng thương, lão phu nhân ít khi thấy nàng khóc thành như vậy, ngày thường nàng cũng thường xuyên gây gổ với Tĩnh Xu, nhưng lại chưa bao giờ khóc thảm như vậy.
Bà nhìn đôi tiểu thư bèn hỏi: "Ai có thể nói cho ta biết một chút đến tột cùng là thế nào?"
Tĩnh Xu và Tiểu Thất không mở miệng, Tĩnh Xu là không biết nói thế nào, mà Tiểu Thất thì là khóc thảm hề hề.
Một bên Chu bà tử nghe, đem tình huống lúc đó tự thuật lại. Trong lời nói mặc dù không giống như thiên vị (cho Tĩnh Xu), nhưng vẫn còn tương đối mà nói tốt cho Tiểu Thất.
Tĩnh Xu hung hăng trừng mắt nhìn Chu bà tử một cái, Chu bà tử là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân, bà ta cũng không nhìn Tĩnh Xu, nói xong thì lui về phía sau một bước, hơi dựa vào sau.
Lão phu nhân nhìn hai vị cô nương dưới tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hai người các ngươi, đến tột cùng muốn ồn ào tới khi nào. Người đâu, về phía sau viện đào cho ta, xem một chút thi thể Đại Bạch, có phải tại hậu viện hay không ."
Một con chó sống hay chết đương nhiên không là cái gì, nhưng bây giờ không chỉ là vấn đề một con chó. Không nói đến con chó này là quà sinh nhật Tam Lang đưa cho Tiểu Thất, ý nghĩa vốn đã khác biệt. Lại còn đánh chết xong đem chôn, thật là làm cho người ta cảm thấy không thỏa đáng. Chuyện xử lý quá khó coi. Vốn là chuyện không có trọng yếu như vậy, trong lúc vô hình bởi vì Tĩnh Xu xử lý mà trở nên trầm trọng hơn, mà Tĩnh Xu đến bây giờ vẫn chưa biết được, không biết được chuyện này là vì nàng mới đưa đến đủ loại dây dưa. Điều này làm cho lão phu nhân càng thêm tức giận.
Cô nương trong phủ, làm sao có thể để truyền ra tiếng xấu lòng dạ độc ác, một cô nương gia, như vậy tuyệt đối không được.
"Tổ mẫu, bất quá là một con chó..." Tĩnh Xu còn muốn giải thích, lão phu nhân hung hăng lườm nàng ta một cái, Tĩnh Xu co rúm người lại, không dám nói nữa, lúc này, Vương thị và Lâm thị cũng đều chạy tới.
Hai người thỉnh an xong đều là đứng ở một bên, cũng không mở miệng nói. Lúc này nói nhiều, càng làm cho lão phu nhân không thích.
Không lâu sau, thì thấy Chu bà tử dẫn người trở lại, yên lặng gật đầu. Tiểu Thất thấy Chu bà tử gật đầu, biết được Đại Bạch xác thực đã chết, không khỏi gào khóc.
Đại Bạch chết, Đại Bạch là thật đã chết rồi...
Lão phu nhân nhíu mày: "Được rồi, khóc ta đau cả đầu."
Tiểu Thất cúi đầu bưng kín mặt, bả vai run một cái, bộ dáng kia rõ ràng là muốn ngừng tiếng khóc, lại như thế nào cũng ngăn không được. Mặc dù đối với cháu gái này có chút không thích, nhưng khi nhìn nàng như vậy, Trịnh lão phu nhân cũng cảm thấy đáng thương cực kỳ.
Thở dài một tiếng, bà nói: "Chuyện như vậy, là tiểu Lục làm không đúng."
Tĩnh Xu ngẩng đầu cãi lại: "Tổ mẫu, là con chó kia trước..."
Lão phu nhân hơi giận, "Đã làm sai chuyện không biết hối cải ngược lại không ngừng nghĩ tới ngụy biện. Xác thực chỉ là một con chó mà thôi, nhưng là ngươi làm đây là chuyện gì. Một cô nương gia, nên ôn nhu thiện lương, mà không phải lãnh khốc vô tình như vậy, động chính là giết."
Tĩnh Xu cúi thấp đầu.
"Ngươi xem muội muội ngươi thương tâm thành dạng gì. Con chó này là Tam thúc ngươi đưa cho Tiểu Thất, cho dù muốn xử trí, cũng không tới phiên ngươi. Đánh chết chó lại không xử lý tốt, ngược lại còn vụng trộm chôn ở hậu viện, là ai dạy ngươi làm điều này." Tầm mắt lão phu nhân rơi vào trên người Vương thị, "Đều nói dạy nữ nhi không tốt đều là lỗi của mẫu thân. Ta không yêu cầu các ngươi dạy khuê nữ thành như thục nữ trong kinh, ta chỉ cầu xin bọn họ đừng nháo đến nháo đi, để cho người khác chế giễu, các ngươi hiểu không?"
Vương thị cùng Lâm thị đều là sắc mặt ửng đỏ, liên tục xưng vâng.
"Các ngươi cũng từng là cô nương, nên biết rõ danh tiếng nặng đến đâu. Nữ hài đang yên đang lành, các ngươi tại sao có thể dạy thành như vậy. Chuyện như vậy, ta không muốn nhìn thấy nữa, các ngươi rõ ràng chưa!"
"Biết rồi!"
"Được rồi, Tiểu Thất cũng đừng khóc. Lão Tam tức phụ, ngươi mang nàng trở về, thật tốt khuyên nhủ, tiểu cô nương khó chịu cũng đúng. Về phần Tiểu lục, ta thấy ngươi những ngày này càng không ra gì, thậm chí học được ngụy biện chống đối ta. Chu bà tử, tống nàng ta đến từ đường, phản tỉnh lại một phen, không có ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể cho nàng ta đi ra."
Tĩnh Xu không thể tin nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cũng không nhìn nàng ta, trực tiếp đứng dậy vào nội thất, Lâm thị cũng không nói thêm, chỉ qua vịn lấy Tiểu Thất, Tiểu Thất ôm cổ Lâm thị, khóc thảm hề hề.
"Được rồi được rồi, đều là đại cô nương, khóc cái gì đây! Ngoan ngoãn, có chuyện gì trở về phòng nói."
Tĩnh Xu còn muốn nói điều gì, bị Vương thị trừng trở về.
Tiểu Thất đi theo mẫu thân trở lại sân nhỏ, còn không chịu buông tay, Lâm thị thở dài: "Nương biết rõ ngươi khổ sở. Nhưng khổ sở thì làm gì được đây!"
Tiểu Thất cúi thấp đầu, không chịu nói.
Nàng xác thực rất khổ sở, khổ sở Đại Bạch chết đi, cũng khó qua... Trong phòng nàng... Trong phòng nàng người kia là ai vậy! Vì cái gì hắn giả làm Đại Bạch. Đại Bạch, Đại Bạch rõ ràng cũng đã chết rồi, đã chết rồi a!
Tiểu Thất bây giờ căn bản nói không rõ mình có cảm giác gì, nàng hoài nghi Đại Bạch, nhưng Đại Bạch xác thực biết rõ rất nhiều chuyện của nàng và Tiểu Đào, Tiểu Đào nửa đêm đi nhà vệ sinh mấy lần, tóm lại không thể bịa ra nha?
Tiểu Thất càng nghĩ càng nóng lòng.
Lâm thị thấy vẻ mặt biến ảo không ngừng của nàng, nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, trở về rửa cái mặt, thật tốt nằm trong chốc lát, mẫu thân biết rõ ngươi khó chịu, nhưng dù ngươi khó chịu hơn nữa, vẫn phải sống thật tốt. Đại Bạch là hy vọng ngươi sống tốt, có đúng hay không?"
Tiểu Thất gật đầu, nghe lời Lâm thị xoay người vào gian phòng, nàng ngồi yên ở trên ghế, mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, Cố Diễn vẫn từ trên xà nhà trượt xuống, hắn ngồi xổm bên cạnh Tiểu Thất, ngửa đầu nhìn nàng, "Tiểu Thất."
Như vậy vừa nhìn, thế nhưng phát hiện hốc mắt nàng hồng hồng, giống như khóc lớn qua một hồi.
Cố Diễn lập tức đau lòng không thể tự chủ, hắn nắm tay Tiểu Thất, Tiểu Thất muốn rút ra, nhưng là sức lực Cố Diễn thật lớn, nàng không rút được.
"Ai khiến ngươi thương tâm? Là Trịnh Tĩnh Xu nữ nhân xấu kia sao?"
Tiểu Đào đứng ở một bên, đau lòng cùng khó hiểu, nàng ta cũng không biết, Đại Bạch đến tột cùng là như thế nào? Đại Bạch rõ ràng đã chết, người này là ai đây!
Không đợi Tiểu Đào đặt câu hỏi, Tiểu Thất rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng: "Ngươi đến cùng là ai?"
Cố Diễn nhếch miệng, tươi cười chân thành: "Ta là Đại Bạch a!"
Tiểu Thất có một chút căm tức, nàng hỏi: "Ngươi đến cùng là ai, Đại Bạch đã chết rồi, bị giết chết vùi ở trong hậu viện, ngươi đến cùng là ai!"
Trong lòng Cố Diễn kinh ngạc một phen, bất quá hắn rất nhanh bày ra bộ dạng ủy khuất, khóe miệng hắn giật giật, đáng thương nhìn Tiểu Thất nói: "Ta thật sự là Đại Bạch, Tiểu Thất, ngươi không tin ta sao?"
Tiểu Thất phẫn nộ: "Ta tại sao phải tin tưởng ngươi, ngươi căn bản không phải là Đại Bạch, Đại Bạch bị Tĩnh Xu hại chết, ngươi đến cùng là ai? Gỉa làm Đại Bạch là vì cái gì? Ngươi cái tên xấu xa này."
Thấy Tiểu Thất giận dữ, Cố Diễn bình tĩnh tâm tư một chút, ủy khuất nói: "Ta là Đại Bạch, ta không biết vì cái gì vừa tỉnh lại liền biến thành người, ta thật sự không biết."
Tiểu Thất nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi không biết?"
Cố Diễn liền vội vàng lắc đầu, "Ta không biết, ta thật sự không biết. Tiểu Thất, đừng bỏ đừng bỏ ta, ta là Đại Bạch a, ta là Đại Bạch." Hắn ôm lấy chân Tiểu Thất, không ngừng "Ô ô".
Tiểu Thất chần chờ.
"Tiểu Thất không nên tức giận, Tiểu Thất cũng không cần khóc, ta không có chết, Tiểu Thất đừng không quan tâm ta, ta không có chỗ đi ... Bọn họ sẽ coi ta như yêu quái mà thiêu." Cố Diễn bịa chuyện, chỉ hy vọng Tiểu Thất không ly khai hắn.
Tiểu Đào thấy cảnh tượng như vậy, rốt cục nhịn không được: "Tiểu thư, có lẽ... Có lẽ hắn thật sự là Đại Bạch?" Mặc dù không biết vì sao, nhưng Tiểu Đào cảm thấy, hắn cũng không giống như gạt người.
Tiểu Thất: "Vậy Đại Bạch ở hậu viện thì nói như thế nào?"
Tiểu Đào không nói gì.
"Ta không biết ~" Cố Diễn giơ ngón tay...
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Tiểu Thất cắn môi, hồi lâu nói: "Tiểu Đào, ngươi sai người tam phòng đi chôn xác Đại Bạch thật tốt. Những chuyện khác, để sau hãy nói."
Bộ dạng như vậy làm cho Tiểu Thất thật sự rất khó tin tưởng hắn là giả bộ, nhưng mà... Hiện tại muốn nàng tin tưởng thì có chút khó khăn, bất quá nàng đến cùng vẫn bình tĩnh lại, "Ta tin tưởng ngươi, ngươi mau dậy đi."
Cố Diễn ngửa đầu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất cắn môi: "Mặc dù ta không biết chuyện đến cùng là thế nào, ngươi cũng không biết, nhưng ta tin tưởng ngươi là Đại Bạch của ta. Ách, chờ mấy ngày nữa, chờ mấy ngày nữa có cơ hội ta dẫn ngươi đi An Hoa Tự, chúng ta lần này tìm đại sư nhìn một chút, có lẽ sẽ biết là sao thế này."
Tiểu Thất siết quả đấm, tựa hồ rất kiên định.
Cố Diễn nghe, trong nội tâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu: "Hảo!"
Tiểu Thất cảm thán: "Đại sư nhất định biết là sao lại thành thế này."
Cố Diễn gật đầu, hắn lần nữa ôm lấy chân Tiểu Thất, dán sát mặt vào, như thế nào cũng không chịu buông lỏng, Tiểu Thất Tiểu Thất, ngươi chớ có trách ta, ta rất yêu mến ngươi ...
"Đại bá mẫu thật đáng ghét, Tĩnh Xu cũng thật đáng ghét, bọn họ thật xấu." Tiểu Thất phẫn nộ, nếu như không phải là Tĩnh Xu đánh chết Đại Bạch, tại sao có thể có những chuyện này, đều là Tĩnh Xu không tốt, đều là nàng ta không tốt.
"Ừ, người xấu, bọn họ đều là người xấu."
Chuyện cứ như vậy tạm thời hạ màn, mặc dù không biết trong lòng Tiểu Thất nghĩ như thế nào, nhưng Cố Diễn cảm thấy, Tiểu Thất hẳn là tin tưởng hắn, nếu không, cũng sẽ không lưu lại hắn, đuổi hắn đi là được. Hơn nữa, nàng đề xuất đi gặp đại sư, có thể thấy được, vẫn tin tưởng mình.
Đêm khuya, Cố Diễn thừa dịp Tiểu Thất và Tiểu Đào ngủ say, lặng lẽ lẻn đi ra ngoài. Đợi Cố Diễn ra cửa, Tiểu Thất mở mắt, trong mắt không có có một tia buồn ngủ...