Ba con nhỏ đứng trước mặt làm nó phải phanh xe lại. Bực ghê! Nếu đây không phải phản xạ tự nhiên thì nó đã thẳng tiến cho ba con nhỏ này ăn cái
bánh xe rồi vì ba đứa nó chính là ba con nhỏ hôm qua tới lớp kiếm chuyện với nó. Nhưng mà...nhưng mà ba con nhỏ đó đang cầm cái gì trên tay thế
nhỉ? Nếu nó không lầm thì đó là một thùng nước và nước trong thùng đang
phóng với tốc độ ánh sáng bay vào người nó và...
ẦMMMM
Tất cả nước đổ vào người nó...nó hoa mắt, chóng mặt rồi từ từ hình ảnh ba
con nhỏ đó hiện ra trong mắt nó với nụ cười đắt thắng rồi ba con nhỏ đó
đưa tay lên làm một hành động mà nó không ngờ tới đó là...vỗ tay
- Chào mừng bạn học sinh mới hôm nay là ngày thứ ba bạn đến trường phải
không? Vui lên đi chứ.- Đó là lời nói của nhỏ con gái hôm qua đòi tát
nó. Hôm nay gương mặt nó nhìn còn đểu hơn hôm qua gấp chục lần . Bây giờ nó mới để ý đến bộ dạng con nhỏ này, mái tóc của của con nhỏ cắt tỉa
dựng đứng, đồng phục thì xộc xệch. Có lẽ cái váy con nhỏ này mặc ngắn
hơn cái váy nhà trường. Đúng là nhìn rất ra dáng đại ca.
- Tụi mày làm cái gì vậy hả?
- Chỉ muốn cho mày một bất ngờ thôi
Tiếng vỗ tay bây giờ đã kết thúc. Nó chỉ thẳng vào mặt con nhỏ ra dáng đại ca đó
- Lần sau còn chơi trò này nữa là chết với tao
Con nhỏ hất tay nó ra:
- Tao không sợ
Nó định cho con nhỏ này một trận rồi nhưng nó không muốn ảnh hưởng đến
việc học của mình vì vậy coi như con nhỏ đó gặp hên đi. Nó nhanh chóng
gửi xe rồi đi vào lớp nhưng khi nó sắp đến lớp thì ba con nhỏ đó tiếp
tục chặn đường nó lại…
- Tao cảnh cáo mày, không được có bất cứ quan hệ gì với Thiên thần của bọn tao, nếu không thì mày không yên với bọn này đâu.
- Thiên thần... ý các người nói là tên Phạm Tiểu Thiên sao?
- Cái gì? Ai cho mày gọi Tiểu Thiên là tên này tên nọ hả- Mắt con nhỏ đại ca trợn tròn nhìn nó
- Thì sao? Miệng là của tao, tại sao tao không được gọi
- Tao cấm mày gọi đó!- Rồi con nhỏ đó đưa tay lên định cho nó một cái tát ư? Không dễ đâu. Nó chụp lấy cánh tay nhỏ rồi bóp chặt
Mặt con nhỏ bắt đầu nhăn nhó đau đớn
- Mày...mày- Nhỏ nói trong tức tối
- Nhớ cho rõ đi Trần Ngọc Nhiên này không có quan hệ gì với Phạm Tiểu
Thiên cả- Nó khằng định rồi hất tay con nhỏ thiệt mạnh rồi tiếp tục đi
vào lớp.
Nó có thể nghe thấy lời đe dọa của con nhỏ đó:
- Đó là mày nói đó, nếu tao còn thấy mày có gì với Tiểu Thiên thì...mày chuẩn bị CHẾT đi là vừa
Đáng lẽ nó phải thấy mình thật anh hùng khi làm vậy chứ nhỉ? Nhưng sao
tự dưng nó lại cảm thấy buồn... Nỗi buồn vu vơ đó làm nó không thể nào
vui được...
Nhưng không chỉ có nỗi buồn vu vơ đó không mà còn có một chuyện bực tức khác
đó là cái bàn...cái bàn học của nó và tên Tiểu Thiên không còn ở chổ cũ
nữa, nói cách khác là nó...không cánh mà bay!??
Chắc đây là một trò nữa của tụi lúc nãt, nhưng tụi nó chắc đã đi rồi, làm sao đây?
Nó nhìn tất cả nhưng đứa trong lớp, nhưng không một đứa nào dám hé răng
một chữ mặc dù mắt vẫn nhìn nó không chớp vì hình như lớp này đứa nào
cũng sợ đắc tội với tụi nó. Ngay cả nhỏ Trân cũng chỉ nhìn nó với ánh
mắt hoảng sợ mà thôi! Nó chỉ còn cách chạy ra khỏi lớp để đi tìm cái
bàn! Híc! Không biết tên Tiểu Thiên đang ở đâu? Bàn cũng là của hắn mà!
Tại sao hắn lại để cho một mình nó lo như thế chứ! Người nó bây giờ ướt
sũng do trò chơi ban nãy của tụi kia! Lạnh quá đi mất! Nhưng nếu không
tìm ra cái bàn thì khỏi học luôn chứ sao? Nó đứng cuối dãy lầu nhìn xung quanh, tiếng trống trường vang dội tất cả mọi người đã vào lớp chỉ còn
mình nó...mình nó đứng nhìn! Những cơn gió cứ lướt qua làm nó lạnh run
người. Có lẽ nó không đi tìm nữa đâu...phải nghĩ học thôi! Tại sao một
học sinh mới như nó lại cô độc như vậy, nó nhìn xung quanh. Lúc này, cứ y như cả thế giới đều quay lưng lại với nó... Nó muốn khóc nhưng nó cảm
thấy thật mất mặc nếu như mình khóc ở đây! Thật sự rất mất mặt!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::
Rồi một bàn tay, bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó, cái ý nghĩ đó chính là tên Phạm Tiểu Thiên xuất hiện làm nó định quay lưng lại cho hắn một trận nhưng
khi nó vừa quay lưng. Người đứng trước mặt nó không phải Phạm Tiểu
Thiên. Là một người lạ. Nó cứ đứng chết chân tại chỗ như vậy vì nhìn
người lạ này rất quen, một cảm giác đã gặp ở đâu rồi nhưng nó không thể
nhớ là ở đâu! Thực sự không thể nhớ! Còn người lạ thì nhìn nó khẽ nói:
- Cậu đi tìm cái bàn phải không?
Nó chẳng nói được gì nhưng cố gắng gật đầu
Người lạ tiếp tục nói, lần này cậu ấy còn kèm theo một nụ cười vô cùng thân thiện của một thiên thần xa lạ:
- Cái bàn của cậu ở trên sân thượng đó! Lên lấy đi ha!
Giọng nói của người này cũng rất quen thuộc, nói xong người lạ vụt chạy mất,
khi nó tĩnh ra thì người lạ đã không còn rồi biến đi đâu từ lúc nào. Nó
quay lưng về hướng đi lên sân thượng thì...có một cái gì rớt xuống... Đó là một cái áo khoác, cái áo khoác làm bằng lông cừu rất đẹp và ấm. Hèn
gì nãy giờ nó không thấy lạnh nữa... chắc là người lạ mặt đã choàng vào
vai nó lúc nào đó mà nó không biết. Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu ta, nó
khoác chặt cái áo khoác vào người rồi chạy lên sân thượng...
Có lẽ sân thượng bây giờ gió rất lạnh nhưng nhờ cái áo khoác của người lạ
lúc nãy, nó không còn thấy lạnh nữa! Cái bàn của nó đang nằm trên đó
nhưng nó không được...bình thường. Trên mặt bàn đầy mực, đầy những câu
tục tỉu và thảm hại nhất là chân bàn muốn gãy. Vậy là sao chứ? Làm sao
mà nó có bàn học đây? Bực quá! Nó nhìn cái bàn lo lắng không biết phải
làm sao...bây giờ đưa đi thì không được để lại cũng không xong! Chắc nó
đứng trên này đến hết giờ học luôn quá!