Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 16



Lúc Lục Tri Chu gọi điện thoại cho Tiêu Niên, Tiêu Niên vừa lúc tan học. 

Hôm nay lên lớp khá nhẹ nhàng, đám học sinh cũng rất sinh động, tâm tình của Tiêu Niên đặc biệt tốt, nghĩ lát nữa không có kế hoạch gì nên đồng ý với Lục Tri Chu. 

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Lục Tri Chu liền gửi định vị tới, nhưng Tiêu Niên mới vừa chuẩn bị gọi xe, Lục Tri Chu đã hỏi cậu đang ở đâu. 

Tiêu Niên: “Phòng làm việc.”

Lục Tri Chu: “Định vị gửi anh.”

Tiêu Niên: 【 định vị 】

Gần như là định vị vừa được gửi đi, Lục Tri Chu liền nhắn tin lại.

“Tiện đường, anh đi đón em.”

Tiêu Niên: “Được ạ.”

Tiêu Niên đi xuống lầu, ở bên đường đợi trong chốc lát, Lục Tri Chu liền đến. 

Tiêu Niên lên xe thắt đai an toàn, mở miệng liền nói: “Thầy Lục, chào buổi chiều.” 

“Chào buổi chiều.” Lục Tri Chu đáp lại xong hỏi Tiêu Niên: “Tâm tình rất tốt?” 

Tiêu Niên cười: “Sao lại không chứ? Sắp sửa được chơi mật thất với thầy Lục, tâm tình đương nhiên tốt rồi.” 

Lục Tri Chu cười khẽ. 

Xe chậm rãi chạy đi, qua một cái giao lộ, Tiêu Niên hỏi: “Mấy người thế?” 

Lục Tri Chu: “Thêm em là tám.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng: “Đều là bạn của anh à?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.” 

Tiêu Niên: “Thầy Lâm cũng ở sao?” 

Lục Tri Chu trầm mặc nửa giây: “Cậu ấy có ở không thì làm sao vậy?” 

“Không có gì.” Tiêu Niên lại nói: “Anh ấy rất thú vị.” 

Lục Tri Chu không nói gì. 

Tiêu Niên cho rằng đề tài này sẽ cho qua, không nghĩ tới nửa phút sau, Lục Tri Chu nói: “Cậu ấy ở.” 

Tiêu Niên gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Đều là bạn của anh à.” Tiêu Niên sờ soạng tóc mái một chút: “Chắc không phải đều là cao tài sinh đấy chứ?” 

Lục Tri Chu: “Còn tạm.”

Tiêu Niên dè dặt hỏi một câu: “Họ là bằng cấp gì thế?” 

Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Nghiên cứu sinh.” 

Tiêu Niên: “……”

Ngại quá.

Xe rất nhanh chạy tới tầng hầm ngầm, bước vào thang máy, Tiêu Niên hỏi: “Lục Tri Chu, em là dùng thân phận gì tới đây thế?” 

Lục Tri Chu không phản ứng kịp: “Cái gì thân phận?” 

Tiêu Niên: “Chính là, em là bạn của anh, hay là người nào? Chúng ta phải giả vờ làm người yêu à?” 

Lục Tri Chu: “Không cần.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng: “Vậy thân phận của em chính là bạn của anh rồi.”

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Trò chuyện vừa kết thúc, thang máy cũng mở ra.

Đập vào mắt chính là trang hoàng sắc tối, đặc biệt mật thất, Tiêu Niên cũng lập tức nhìn thấy Lâm Nhạc Phàm, đứng ở giữa một đám đàn ông. 

Nhìn qua đoán sơ, một nửa thẳng nam, một nửa 1. 

Hai người cùng bước qua đó, Tiêu Niên còn chưa kịp mở miệng, đám đàn ông đang ngồi đột nhiên trăm miệng một lời, nhìn cậu gọi: “Chào anh dâu.” 

Một tiếng gọi này, suýt thì gọi Tiêu Niên đến choáng váng. 

Cậu sửng sốt một hồi mới cười rộ lên, quay đầu nhìn Lục Tri Chu, thấy hắn không có vẻ muốn giải thích, liền giơ tay đáp lại bọn họ: “Chào mọi người, chào mọi người.” 

Vị trí của bọn họ đã được chuẩn bị sẵn, Lục Tri Chu ngồi xuống trước, Tiêu Niên cũng ngồi xuống bên cạnh. 

Đại khái là cần chờ thêm mười phút nữa, người phục vụ rót nước cho hai người, Tiêu Niên nói cảm ơn xong nghiêng người lại gần Lục Tri Chu, nhỏ giọng nói: “Mấy anh có phải hay thường xuyên chơi mật thất đúng không?” 

Lục Tri Chu: “Có kịch bản mới đều sẽ lại đây giải khóa.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng: “Em là lần đầu tiên chơi mật thất.” 

Lời này bị Lâm Nhạc Phàm nghe thấy, hắn thò đầu lại gần: “Lần đầu tiên liền cho Lục ca của tụi anh à.” 

Tiêu Niên cười rộ lên, đáp lời: “Em cho ảnh nhiều lần đầu tiên lắm.” 

Lục Tri Chu đang uống nước suýt thì sặc phun. 

Lâm Nhạc Phàm: “Không sao đâu, Lục ca sẽ bảo vệ em.” 

“Bảo vệ?” Tiêu Niên nghi hoặc: “Tại sao phải bảo vệ? Mấy anh chơi chủ đề kinh dị à?” 

Lục Tri Chu: “Giải mã là chính, có chút kinh dị.” 

Tiêu Niên: “Bắt lấy từ mấu chốt, có chút? Hay là nhiều chút?” 

Lục Tri Chu buông cái ly trên tay: “Sợ ma?” 

Tiêu Niên so hai ngón tay cỡ nửa centimet: “Có chút sợ.” 

Lục Tri Chu gật gật đầu. 

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng: “Có chút chờ mong, chắc là chơi vui lắm ha.”

Chỉ là Tiêu Niên căn bản không nghĩ tới, mật thất lại là thế này.

Này cũng quá tối đi!

Hiện tại cậu đã tiến vào, bên trong hoàn toàn không có thanh âm, tháo bịt mắt hay không tháo cũng chẳng có gì khác nhau, duỗi tay không thấy năm ngón. 

Hoàn cảnh thế này, Tiêu Niên lập tức cảm thấy sợ hãi. 

Cậu vốn chỉ là bắt lấy quần áo của Lục Tri Chu, lần này, cả người trực tiếp dán sát lại. 

“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên nhỏ giọng gọi hắn. 

Lục Tri Chu: “Em sợ?”

Tiêu Niên: “Có chút.”

Vừa dứt lời, đột nhiên có thứ gì đó thổi qua bên tai Tiêu Niên.

“A a a!” Tiêu Niên la lên: “Có người chạm vào tai em!”

Tiêu Niên la xong lại cảm giác Lục Tri Chu di chuyển, giây tiếp theo, Lục Tri Chu ôm lấy cậu, vuốt ve sau gáy cậu: “Không có việc gì, đừng sợ.” 

Bọn họ cần phải đi thêm một đoạn nữa, lúc này bối cảnh đã có thanh âm, bắt đầu nói về nội dung của chủ đề hôm nay. 

Hôm nay, nhiệm vụ của bọn họ là giải cứu một bé trai. 

Phía trước dần dần có ánh sáng, nhận ra đều là thành viên trong nhóm, Tiêu Niên cũng không sợ hãi như vậy nữa, cậu và Lục Tri Chu cũng không ôm nhau. 

“Cẩn thận đó, bên này có cái hố.” Phía trước có người nói. 

Tiêu Niên cúi đầu nhìn, thấy cái hố kia ở phía trước cách đó 1 mét.

“Coi chừng có hố.”

Đi tới bên cạnh, Lục Tri Chu lại nhắc nhở một lần. 

Tiêu Niên: “Ừ.”

Vài người cùng nhau đi qua, rất nhanh, bọn họ đi tới cửa ải thứ nhất. 

“Tiêu Niên.” Lục Tri Chu gọi cậu một tiếng.

Tiêu Niên: “Ừ.”

Lục Tri Chu đẩy eo cậu, bảo cậu đứng đằng trước: “Đọc đề mục.” 

Tiêu Niên cười: “Em chỉ có công năng này thôi đúng không.” 

Lục Tri Chu cười: “Không phải.” 

Tiêu Niên đương nhiên biết Lục Tri Chu có ý gì, hắn muốn Tiêu Niên cùng nhau tham gia. 

Chơi chung một chuyến, không thể chỉ bị dọa thôi, đúng không. 

“Trong lớp có ba học sinh, cầm ba tấm thẻ, học sinh đầu tiên nói……” 

Tiêu Niên ngẩng đầu chậm rãi đọc đề mục, bởi vì tấm bảng viết đề mục bị treo lên cao, Tiêu Niên phải ngẩng đầu lên. 

Trông giống như đang dựa vào lòng Lục Tri Chu vậy. 

Lúc Tiêu Niên đang đọc đề mục, mọi người đều không nói gì, nhưng cậu vừa đọc xong chữ cuối cùng, Lục Tri Chu nói với cậu: “6890.” 

Tiêu Niên kinh ngạc, cậu chậm rãi nhìn Lục Tri Chu: “Giải ra rồi?” 

Bên kia cũng có người nói: “Đúng vậy, 6890.” 

Tiêu Niên: “……”

Thôi vậy.

Tiêu Niên ấn xuống 6890, có trong nháy mắt, cậu lại muốn nghe thấy thanh âm báo sai mật mã. 

Nhưng đáng tiếc, cửa mở.

Thành thật mà nói, Tiêu Niên đọc đề mục cũng đọc không hiểu……

Bên dưới là một cái phòng nhỏ, mấy người cùng nhau bước vào, nhưng cửa vừa được đóng lại, ánh đèn lại không hề báo trước mà tắt hết toàn bộ.

Tiêu Niên lập tức bắt lấy Lục Tri Chu, nhào vào lòng hắn. 

Nhạc nền kinh dị vang lên, có một bé trai đang ca hát. 

Quá kinh khủng!

Trước khi tới, Tiêu Niên thật sự không biết, thứ này lại đáng sợ như vậy.

Tiêu Niên vùi đầu trên vai Lục Tri Chu, hai mắt cũng không dám mở, cứ cảm thấy bên cạnh mình có cái gì. 

Lục Tri Chu cũng ôm chặt lấy cậu, một tay đỡ sau eo cậu, một tay ấn sau đầu cậu. 

Sau khi tiếng ca đau khổ này kết thúc, bốn góc phòng sáng lên ánh đèn đỏ mỏng manh. 

Tiêu Niên thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Cậu đang muốn rời khỏi Lục Tri Chu, Lục Tri Chu lại siết chặt tay một chút. 

“Có cái gì đó.” Lục Tri Chu nói. 

Tiêu Niên lập tức khẩn trương: “Cái gì, cái gì?”

Lục Tri Chu lại không chịu nói là cái gì, chỉ nói: “Đang tới.”

Cách hai người họ gần nhất chính là Lâm Nhạc Phàm, hắn cũng nghe thấy Lục Tri Chu nói.

Sau đó, hắn trái phải trên dưới nhìn vài lần. 

Hả???

Cái gì?

Tiêu Niên lúc này là thật sự sợ, nhạc nền vẫn đang chập chờn kinh dị, hai mắt cậu cũng không dám mở to, chỉ dán sát vào Lục Tri Chu. 

Những lúc thế này rất dễ xuất hiện ảo giác, Tiêu Niên thậm chí cảm giác có người đang chạm vào tai cậu. 

Tiêu Niên hồi hộp đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài. 

“Nó đi chưa?” Một lát sau, Tiêu Niên buồn giọng hỏi.

Lục Tri Chu: “Chưa.”

Tiêu Niên rụt một cái: “Má ơi, mật thất sao đáng sợ quá vậy.”

Lục Tri Chu: “Đừng sợ.” 

Tiêu Niên lại hỏi: “Là đứa bé trai kia à?” 

Lục Tri Chu: “Không biết.”

Lục Tri Chu nói xong lời này, trong không khí có người cười một tiếng. 

Hình như là người bạn nào đó của Lục Tri Chu.

Trong phòng, hiệu ứng âm thanh kết thúc, Lục Tri Chu vỗ nhẹ lên đầu Tiêu Niên một cái. 

Tiêu Niên nhận được ý bảo, chậm rãi quay ra sau nhìn. 

Cái gì cũng không có, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Sau đó cậu mới phát hiện, lúc này cậu đang đạp lên chân Lục Tri Chu. 

“Ha ha ngại quá.” Tiêu Niên nhanh chân rời đi: “Em cứ nói dẫm lên cái gì.” 

Lục Tri Chu cúi đầu nhìn giày, không phải rất để ý, nhưng hắn lại nói: “Không sao, nứt xương thôi mà.”

Tiêu Niên mở to hai mắt: “Hở?” 

Lục Tri Chu tiếp tục: “Em nặng mấy ký?” 

Này khiêu khích thật sự, Tiêu Niên lập tức dẫm thêm hai cái, còn chỉ vào mũi Lục Tri Chu: “Lục Tri Chu tiên sinh, anh có biết lịch sự không?” 

Lục Tri Chu cười rộ lên.

Tiêu Niên: “Lục Tri Chu tiên sinh, mời anh cõng em đo cân nặng, 58.67, sáng nay mới cân xong.” 

Lục Tri Chu cười: “Tốt.” 

Tiêu Niên ngửa đầu hỏi Lục Tri Chu: “Nặng không?” 

Lục Tri Chu: “Không nặng.” 

Lục Tri Chu nói xong lời này đột nhiên nhìn ra sau Tiêu Niên.

Tiêu Niên lập tức lại nhào vào người Lục Tri Chu: “Cái gì, cái gì.” 

Lục Tri Chu bật cười.

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên tặng cho Lục Tri Chu một cái xem thường: “Lục Tri Chu tiên sinh, anh thật là nhàm chán.” 

Mà lúc này, sáu anh bạn còn lại đã đứng chờ ở cửa ra. 

Mật mã đã giải từ sớm, lúc này bọn họ mỗi ba người xếp thành hai hàng, động tác nhất trí khoanh tay trước ngực, nhìn hai người đang ôm nhau đàng kia. 

Thế hai người có lịch sự à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.