Tiểu Minh: “Có thể ăn ít đi mấy tấn dấm, chả phải là vui tới mấy ngày?”
Tiêu Niên thỏa mãn.
Nhưng cậu lại nói: “Chưa yêu đương cũng không có nghĩa là chưa từng thích người khác.”
Tiểu Minh: “? Cậu từng thích ai?”
Tiêu Niên: “Thì tớ nói vậy đó.”
Tiêu Niên: “Chỉ là ví dụ một chút, không được à.”
Tiểu Minh: “Cậu ví dụ với tớ cái gì? Cậu đi mà ví dụ với ông chồng của cậu chứ.”
Tiểu Minh: “Hắn bưng lên một bình dấm xong rót vô miệng.”
Tiêu Niên nhấp miệng cười trong chốc lát, nhưng cậu lại không tưởng tượng ra được hình ảnh Lục Tri Chu ăn dấm cậu.
Lục Tri Chu biết ghen à?
Trông không giống lắm.
Tiêu Niên tiếp tục hỏi Tiểu Minh: “Cho nên tớ không nghĩ sai đi? Hắn thích tớ đúng không?”
Tiểu Minh trực tiếp gửi cái: “?”
Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha ha”
Tiểu Minh: “Tớ có thể nghi ngờ là cậu đang khoe khoang không?”
Tiêu Niên: “Dẹp.”
Tiểu Minh: “Cho nên cậu tính thế nào? Chuyện kia nhà cậu bây giờ đến đâu rồi?”
Tiểu Minh vừa gửi tin này tới, nụ cười của Tiêu Niên phảng phất như bị sét đánh, lập tức tan dần.
Trong nhà a trong nhà……
Tiêu Niên: “Vốn dĩ nói là cần mấy tháng, nhưng dạo này ý của mẹ tớ là hình như sẽ sớm hơn dự định, nói với tớ cái gì mà bên kia cũng cho, muốn nhanh chóng khởi động.”
Tiêu Niên: “Tới hè là kỳ hạn ở chung đó.”
Tiểu Minh: “Cậu còn nghi ngờ hắn là vì chuyện trong nhà nên mới đối xử với cậu như vậy à?”
Tiêu Niên: “…… Không có đi?”
Tiểu Minh: “Đương nhiên là không có a! Cậu có đầu óc hay không thế!”
Tiêu Niên: “Sao tự nhiên mắng người ta thế.”
Tiêu Niên: “Cậu thì tính cái bánh quy gì?”
Tiểu Minh: “Rất tốt, còn có tâm tình nói giỡn.”
Chút tâm tình này vẫn là phải có, nhưng suy nghĩ thì vẫn phải nghĩ.
Tiêu Niên lại quay đầu nhìn Lục Tri Chu, người đàn ông này ngủ an ổn thật sự, nãy giờ rồi, ngoại trừ vừa mới ôm Tiêu Niên một cái ra cũng không động đậy gì cả.
Chẳng trách mẹ của Tiêu Niên thích hắn đến thế, không phải là không có đạo lý, tiêu chuẩn con nhà người ta.
Tiêu Niên nhìn điện thoại, Tiểu Minh cũng không có nhắn tin lại.
Cậu đơn giản cất điện thoại đi.
Đã không còn quá nóng, cậu dịch vài cái, làm ổ trong lòng Lục Tri Chu.
Sau đó, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Cái anh Lục Tri Chu này, thích cậu là tốt nhất, nếu như không thích lại còn thả thính cậu như thế….
Tiêu Niên nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó nếu như cậu hiểu lầm, cậu liền trói đồ tồi này lên giường, làm đếnkhi hắn thích mới thôi.
Ha ha, nói giỡn mà.
Ha ha, chả buồn cười……
Lúc này, Tiêu Niên rốt cuộc thấy hơi buồn ngủ, trước khi ngủ cậu lại trộm hôn ông chồng của cậu một ngụm, mới thỏa mãn ngủ mất.
Nhưng không ổn chính là, vị Lục Tri Chu tiên sinh này, thật sự quá nóng.
Hắn là cái lò lửa à?
Hơn nửa đêm, Tiêu Niên trực tiếp bị nóng tỉnh.
Có lẽ là mấy lần trước ngủ chung với Lục Tri Chu đều là tự mình ngủ phần mình, cho nên mấy hôm trước Tiêu Niên không có thể nghiệm sauna mãnh liệt như vậy.
Lần này bị ôm lại, trên cổ cậu thấm đẫm mồ hôi, tóc mái càng là ướt dính không chịu được.
Chăn đã xốc lên, nhưng chẳng có chút hữu dụng nào.
Trên người đặc biệt dính dấp, Tiêu Niên bị nóng đến ngủ không được, đơn giản xuống giường đi tắm một cái.
Tắm xong quay lại phòng ngủ của Lục Tri Chu, Tiêu Niên phát hiện đèn ngủ đầu giường đã được bật lên, Lục Tri Chu dựa vào gối đầu, đã không còn dáng vẻ buồn ngủ nữa.
Tiêu Niên nghi hoặc một tiếng: “Ủa? Anh tỉnh lại à.”
Cậu nói xong mới phát hiện, Lục Tri Chu cũng thay sang bộ đồ khác: “Anh cũng đi tắm à?”
Lục Tri Chu nói: “Có hơi nóng.”
Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Em cũng mới đi tắm.”
Lục Tri Chu: “Anh biết.”
Tiêu Niên: “Anh cũng bị nóng tỉnh à?”
Lục Tri Chu nói: “Thấy em không có ở đây, nghĩ là em trở về phòng rồi.”
Tiêu Niên cười: “Em bị anh làm nóng tỉnh luôn, sao người anh nóng thế? Anh mệnh hỏa à?”
Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Là em nóng.”
Tiêu Niên phát ra thanh âm ĐM buồn cười: “Em nóng á?”
Lục Tri Chu xốc chăn lên bảo Tiêu Niên đi vào.
Tiêu Niên vừa lăn vào vừa nói: “Sao anh có thể không biết xấu hổ nói em nóng hả? Là anh nóng đến em đó, em chảy mồ hôi đầy người anh biết không?”
Lục Tri Chu không đồng ý: “Anh chưa bao giờ bởi vì quá nóng mà tỉnh lại.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên nhạt nhẽo ‘ồ’ một tiếng, siêu mạnh mẽ mà xốc chăn lên.
“Không phải.” Lục Tri Chu lập tức bị chọc cười, cũng ôm lấy Tiêu Niên đang muốn xuống giường.
Lục Tri Chu từ phía sau kéo Tiêu Niên về: “Là anh nóng, anh là bếp lò.”
Tiêu Niên hơi nâng cao âm điệu: “Nào dám, Lục tiên sinh, đương nhiên là tại em rồi.”
Lục Tri Chu tựa cằm lên vai Tiêu Niên, thấp giọng cười: “Anh sai rồi, anh nóng.”
Tiêu Niên tặc lưỡi.
Lục Tri Chu lôi kéo Tiêu Niên để cậu nằm lên giường, ấn lên trán cậu một cái: “Ngoan ngoãn ngủ, không tức giận.”
Tiêu Niên: “Nói cứ như em thích tức giận lắm ấy.”
Lục Tri Chu lại không nói lời nào.
Tiêu Niên lập tức liếc xéo Lục Tri Chu một cái.
Lục Tri Chu cười: “Đương nhiên không thích, em chưa từng giận mà.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên: “Không biết nói thì im đi.”
Lục Tri Chu sờ sờ đầu Tiêu Niên, tắt đèn.
Phòng ngủ vừa tối đi là chẳng nhìn thấy gì cả, Tiêu Niên chỉ có thể dùng cảm quan cảm nhận Lục Tri Chu tới gần cậu, sau đó giống như lúc nãy vậy, ôm lấy cậu.
Tiêu Niên âm dương quái khí: “Không chê nóng à?”
Lục Tri Chu: “Anh hạ điều hoà rồi.”
Tiêu Niên vốn định tiếp tục âm dương quái khí, nhưng lại đột nhiên nhanh trí.
Cậu ‘a’ lên: “Anh nói xem, lúc anh ngủ với người khác, có khi nào là bởi vì nóng quá nên mới ngủ không được không?”
Lục Tri Chu: “Không biết, chưa thử qua, không nghĩ tới.”
Tiêu Niên nghĩ tới: “Nhưng đúng là, lúc ngủ với anh, em thật sự thấy nóng lắm.”
Lục Tri Chu: “Phải không?”
Tiêu Niên: “Nếu thật là vậy thì làm sao bây giờ?”
Lục Tri Chu: “Thì hạ điều hòa thấp chút nữa.”
Tiêu Niên bỗng nhiên bị chọc trúng điểm cười: “Anh buồn cười thật.”
Giống như muốn nghiệm chứng lời Tiêu Niên nói vậy, hai người nằm chưa đến hai phút, khí nóng liền dâng lên.
Tiêu Niên cười trước, Lục Tri Chu phảng phất như biết cậu đang cười cái gì, cũng cười.