Lương Phượng muốn theo hắn không rời, hắn cũng không ý kiến gì.
Đối với một người lạ chủ động dán vào như vậy, hắn còn nghi ngờ đối phương có ý đồ bất lương đánh cắp quân cơ, giờ Lương Phượng theo bên người bảo hộ, Tiêu Dương đỡ mất công giám thị.
Trái lại đám người trong quân sau khi chứng kiến được võ công của Lương Phượng, bội phục vô cùng.
Đều cho y là cao thủ hộ vệ vương gia mời từ đâu tới.
Gặp mặt liền chào "Lương đại nhân".
Tiêu Dương ngu mặt, chẳng buồn nói gì nữa.
Nếu như không có gì đặc biệt, hắn quả thực không muốn để ý đến Lương Phượng.
Nhưng một người sống sờ sờ cả ngày lẫn đêm bám lấy ngươi như vậy, cho dù muốn không để ý tới, cũng không thể thực sự không nói không rằng được.
Ban đêm, bên cạnh đống lửa.
Tiêu Dương tĩnh tâm, muốn nói ra một sự thực với người bên cạnh: "Thực ra ta chỉ thích nữ nhân."