Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 3



09

Bước chân Tạ Thẩm dừng lại.

Một thân âu phục màu trắng, Tang Ninh già dặn phi thường đi giày cao gót bước tới trước mặt hắn.

"Đã nói em có tài xế riêng, tại sao anh phải đẩy hội nghị quan trọng để tự mình tới đón em, em cũng không phải cô bé mà."

Cô ấy hờn dỗi, nhìn như oán giận nhưng trên mặt lại lóe lên sự hạnh phúc.

Tay cầm hoa hồng của tôi siết chặt, lòng bàn tay giống như bị gai nhọn đâm vào.

Trước kia, Tạ Thẩm cũng như vậy.

Bất luận tôi đi nơi nào, bao xa hắn đều đưa đi, mà chỉ cần khi tôi trở về, hắn bận rộn bao nhiêu cũng sẽ tới đón.

Bây giờ, đó không còn là đặc quyền của riêng tôi nữa.

Cũng chính vào giờ khắc này, tôi mới chợt nhận ra, sau bốn năm, tôi vẫn không có cách nào hoàn toàn buông bỏ Tạ Thẩm.

Tôi buộc bản thân phải thu hồi ánh mắt nhìn Văn Việt nặn ra một nụ cười giả tạo:

"Chúng ta đi nhanh đi, ba mẹ còn đang chờ."

Văn Việt gật đầu chào hỏi với bọn họ, sau đó liền chuẩn bị dẫn tôi rời đi.

Tang Ninh dường như kinh ngạc gọi tôi lại.

"Hoan Nhan? Không ngờ cậu về nước rồi.

Bây giờ cậu càng ngày càng xinh đẹp, mình thiếu chút nữa cũng không nhận ra cậu. Đây là bạn trai cậu phải không? Hai người trông thật xứng đôi."

Nói xong cô ấy lại lấy ra hai tấm thiệp mời kết hôn đưa tới trước mặt tôi.

"Mình và A Thẩm sắp kết hôn, cậu là bạn học cũ của mình nên đến lúc đó ngàn vạn lần phải nể mặt mình tới tham gia hôn lễ đấy nhé."

Tôi cố gắng duy trì thể diện, ra vẻ không quan tâm nhận lấy thiệp mời: "Được, nhất định sẽ tới."

Sau đó cười tạm biệt với họ.

Từ đầu tới cuối, Tạ Thẩm một câu cũng không nói, giống như người tàng hình.

Cho đến khi tôi và Văn Việt vào thang máy, khoảnh khắc đóng cửa, ánh mắt Tạ Thẩm như đang dán chặt lấy tôi.

Trái tim tôi đập thình thịch, tôi nghiêng người trốn vào góc chết của thang máy tránh đi ánh nhìn của Tạ Thẩm.

"Nhan Nhan, làm sao vậy?"

Văn Việt hỏi.

Tôi lắc đầu, trong lòng vẫn quanh quẩn cảm xúc bất an.

10

Tin tức tôi trở về nước được nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Không thể thiếu việc phải tụ tập với những người bạn đã từng quen trước đây.

Trong buổi tụ tập, sau khi mọi người trao đổi tình hình của mình gần đây liền nhao nhao bàn tán.

"Nhan Nhan, thành thật mà nói có phải cậu trở về cướp hôn không?"

"Chỉ cần cậu nói phải, bọn tớ tuyệt đối sẽ giúp cậu đoạt lại Tạ Thẩm."

Tôi liên tục xua tay: "Các cậu đừng làm bậy, mình và Tạ Thẩm đã là quá khứ rồi."

Người bạn chậc chậc thở dài: "Lúc trước tớ tình nguyện tin tưởng ngày mai trái đất sẽ nổ tung, cũng không tin hai người sẽ chia tay."

"Năm đó hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Sao Tạ Thẩm lại thích Tang Ninh?"

"Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hay là người phụ nữ tên Tang Ninh kia đào góc tường của cậu?"

Từng câu hỏi một ném tới, bọn họ còn đang tỉ mỉ đếm xem Tạ Thẩm đối với tôi đã từng tốt như thế nào.

Từ hồi còn đi nhà trẻ chúng tôi cũng chưa từng tách ra, tuổi tác cũng không kém tôi bao nhiêu nhưng hắn lại cưng chiều tôi đến tận trời xanh.

Những bạn nhỏ khác, giáo viên đều cổ vũ bọn họ tự mình ăn cơm, đến chỗ tôi thì lại không có tác dụng gì cả.

Bởi vì Tạ Thẩm sẽ lo liệu hết thảy mọi việc của tôi, từ đút cơm đút sữa đến dỗ ngủ...... Tôi gặp phiền toái gì chỉ cần gọi một câu Tạ Thẩm, hắn sẽ đến giải quyết mọi chuyện cho tôi.

Cho nên từ nhỏ cha mẹ Tạ gia đã trêu ghẹo hắn, nhỏ như vậy đã biết nuôi vợ cho mình.

"Hắn trước kia đối với Nhan Nhan có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì?"

Bạn thân châm chọc: "Đàn ông không quản được nửa th@n dưới của mình đều là rác rưởi."

Lời này quả thực làm cho mọi người hoài nghi mình nghe nhầm.

Không ngừng nhìn tôi chứng thực.

Tôi không muốn trả lời liền lấy cớ đi vệ sinh.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, lại đụng vào một lồ ng ngực quen thuộc.

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Không ngờ Tạ Thẩm cũng ở đây, tôi hoảng loạn lùi lại, muốn rời đi.

11

"Bảo bối."

Giọng hắn nặng nề: "Bốn năm không gặp, em vẫn không muốn nhìn anh sao?"

Cách xưng hô quen thuộc này khiến bước chân tôi dừng lại, hốc mắt nổi lên sự ấm áp.

Tôi đưa lưng về phía hắn nói: "Tạ tiên sinh đã muốn kết hôn thì phải trung thủy với vị hôn thê của mình, gọi người khác như vậy thật sự không ổn."

Tôi bước đi.

Lại bị người phía sau một tay chặn ngang ôm lấy, đồng thời bị một cái khăn tay bịt kín miệng mũi của tôi.

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn.

Căn phòng ngoại trừ một cánh cửa, bốn phía đều bị bịt kín.

Cả căn phòng trắng xóa.

Cửa phòng mở ra, Tạ Thẩm đi vào, lúc này tôi mới nhớ ra trước khi ngất đi đã xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí áp lực như hiện tại, còn có trạng thái Tạ Thẩm rõ ràng không đúng, khiến trái tim tôi không khỏi treo lên, tôi đứng dậy lui bước dựa vào tường.

Giọng nói như phát run: "Tạ Thẩm, anh đang làm gì vậy?"

"Bảo bối, anh chỉ là...... Rất nhớ em."

Ánh mắt hắn si mê lại ủy khuất, từ từ tới gần tôi.

"Tạ Thẩm, anh đừng nổi điên, anh mau thả tôi về, ba mẹ tôi biết tôi mất tích nhất định sẽ lo lắng."

"Tại sao trong đầu em chỉ có người khác?"

Hắn đột nhiên hung ác nham hiểm, trên mặt tất cả đều là sự lạnh lùng.

Ngay sau đó hắn túm lấy tôi, đè tôi xuống giường: "Tại sao em lại cười với người đàn ông khác?"

"Tại sao em lại nhận hoa hồng của người đàn ông khác?"

"Sao em có thể muốn người khác làm bạn trai của em?"

"Bảo bối, em quá không ngoan, anh phải trừng phạt em."

Như là đã thuyết phục chính mình, hắn hung hăng hôn xuống.

Cường độ vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, không hề thương tiếc, tôi bị đau liền cắn rách môi hắn, nước mắt trào ra.

"Cút ngay!"

Ánh mắt hắn chạm đến nước mắt của tôi, toàn thân cứng đờ.

Ngay sau đó hắn liền nhanh chóng đứng dậy, dùng sức tự cho mình một cái tát.

"Bảo bối, anh không xứng đáng, anh dọa đến em rồi."

"Em đừng tức giận có được không?"

"Vậy anh thả tôi ra đi."

Nghe xong hắn lại không nói lời nào.

"Tạ Thẩm, anh chẳng lẽ muốn nhốt tôi cả đời sao?"

"Bảo bối, sẽ không đâu, xin em hãy tin anh."

12

Tôi không biết chính xác hắn muốn làm gì.

Cũng may, biết hắn dùng điện thoại di động của tôi để lừa gạt ba mẹ tôi về tung tích của tôi, không để họ phải lo lắng, tôi cũng không vội vã nữa.

Tạ Thẩm vẫn đối xử tốt với tôi như trước, ngoại trừ việc nhốt tôi lại.

Đồ ăn và quần áo đều dựa theo sở thích của tôi, thậm chí khi tôi không muốn bị nhốt trong căn phòng ngay cả cửa sổ cũng không có thì hắn cũng cho tôi có thể tự do hoạt động trong biệt thự.

Chỉ là hôn lễ của hắn cùng Tang Ninh tới gần, hắn vẫn không có ý định thả tôi đi.

Điều này khiến cho tôi giống như chim hoàng yến trong lồ ng được Tạ Thẩm nuôi nhốt.

Mà trong khi hắn hàng ngày đều tích cực chuẩn bị những chuyện liên quan đến hôn lễ của hắn cùng Tang Ninh.

Khi hắn tới gần tôi, tôi không biết chính xác hắn muốn làm gì.

Khi biết hắn dùng di động của tôi lừa gạt ba mẹ tung tích của tôi, khiến không đến mức để cho bọn họ lo lắng làm cho tôi càng thêm chán ghét hắn.

Vào ban đêm hắn lại một lần nữa muốn ngủ ở bên giường tôi, tôi quát lên: "Tạ Thẩm, anh có thể hay không đừng tới gần tôi, anh rất ghê tởm có biết không?"

Tạ Thẩm ngẩn người, sau đó ngược lại bắt đầu c ởi quần áo của mình.

Tôi quá sợ hãi bò xuống giường: "Tạ Thẩm, anh sắp kết hôn rồi, bây giờ anh như vậy là ý gì?"

Hắn giống như không nghe thấy, động tác trong tay không ngừng lột từng bộ quần áo của mình ra.

Tôi nào dám nhìn, rời mắt đã muốn chạy ra khỏi phòng.

Nhưng cửa là khóa mật mã, tôi căn bản không mở ra được.

Khi tôi cho rằng hắn muốn làm chuyện gì đó cường thủ hào đoạt thì hắn b3nh hoạn lại cố chấp hèn mọn ¹khát cầu: "Bảo bối, nhìn anh xem, anh tắm rửa nhiều năm rồi, đã không còn bẩn nữa."

¹khát cầu: khao khát + khẩn cầu

Chuyện này vốn khiến tôi chột dạ, nhưng hắn đã muốn kết hôn với Tang Ninh, bẩn hay không bẩn thì liên quan gì đến tôi.

"Anh hẳn là nên quan tâm xem Tang Ninh có để ý hay không chứ nói với tôi làm gì."

Nhưng lời nói của tôi không hiểu sao lại chọc giận hắn.

Người vừa rồi còn hèn mọn khát cầu, lập tức thay đổi bộ mặt thành lạnh lùng hung ác nham hiểm.

Cái tay che mắt của tôi bị hắn cưỡng chế lấy ra, hắn buộc tôi phải nhìn hắn.

"Anh là vật sở hữu của em, làm sao có thể không có vấn đề?"

"Anh bẩn thì em nên trừng phạt anh, hoặc là giết anh."

"Nhưng em ngược lại chỉ muốn vứt bỏ anh, có phải em căn bản không yêu anh?"

13

Tôi bị sự b3nh hoạn của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi hoài nghi tinh thần của hắn có vấn đề.

Khi hắn đưa con dao cho tôi, tôi càng chắc chắn hơn về điều đó.

"Bảo bối, hãy trừng phạt anh."

Hắn nắm chặt tay cầm dao của tôi ấn vào ngực hắn.

"Những nơi bị người khác cắn, anh đều nhớ rõ, chúng ta cạo sạch từng chỗ có được không?"

"Tạ Thẩm, anh buông tay ra, tỉnh táo một chút đi."

Tôi dùng sức muốn rút đao đi.

Nhưng hắn lại cố chấp cho rằng, tôi không tức giận không trừng phạt hắn chính là không yêu hắn.

Mũi dao đã để lại vết máu trên da hắn.

Màu máu đỏ sẫm làm cho tôi vừa tức vừa lo lắng: "Đủ rồi! Những thứ này lúc trước đều là do tôi làm, anh không bẩn."

Tôi đã nghĩ hắn sẽ phẫn nộ chất vấn tôi, tại sao phải làm như vậy.

Nhưng mà hắn lại lắc đầu, căn bản không tin.

Ngược lại hắn lại chán ghét mà đem dao ở trên da cứa càng sâu, cố chấp muốn tôi trừng phạt hắn.

Tôi không kịp suy nghĩ kỹ vì sao hắn lại không tin, tôi lúc này chỉ muốn ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.

"Anh muốn tôi trừng phạt anh như vậy, vậy nơi nào đó có phải hay không nên đem đi cắt bỏ?"

Hắn ngẩn người một lát, lại phụ họa: "Bảo bối nói đúng, nó quá bẩn, cắt đi là tốt rồi."

Trong chớp mắt, người vừa rồi còn mạnh mẽ cứng rắn, đột nhiên lại biến thành một người khác.

Hắn đỏ mắt cầu xin: "Bảo bối, không cắt được không? Anh thật sự đã cọ rửa sạch rồi, hay là em khóa lại đi, anh có rất nhiều khóa."

Tôi nhất thời không nói nên lời.

Thấy tôi không nói lời nào, hắn tiếp tục khóc lóc cầu xin: "Chúng ta còn chưa có bảo bảo, làm sao có thể cắt bỏ được."

"Nếu muốn cắt, chậm một năm có được không? nửa năm cũng được... hay là ba tháng?"

Điểm mấu chốt của hắn dần hạ xuống, như là sợ tôi tức giận, hắn nhắm mắt cắn răng nói: "Cắt đi, chỉ cần cục cưng không chê anh là được."

"Đủ rồi! Hiện tại lập tức mặc quần áo vào, nếu không cút ra khỏi phòng."

Hắn nhận được mệnh lệnh, lập tức ăn mặc chỉnh tề.

"Bảo bối còn muốn anh đúng không?"

"Anh có thể ngủ cạnh bên giường em được không?"

Tôi không muốn để ý đến hắn nên đem chính mình quấn vào trong chăn.

"Bảo bối, ngủ ngon."

Tôi nghe thấy bên giường truyền đến động tĩnh, chửi thầm hắn thật sự là bệnh không nhẹ.

Có giường không ngủ, nhất định phải ngủ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.