Quản lý Trương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối thui, cứng họng líu lưỡi, còn chưa kịp gọi lại hỏi, di động anh đã xuất hiện một cuộc gọi lạ, không biết là của ai.
Anh nhíu mày nhận điện, đang định qua loa vài câu rồi tắt, nhưng khi nghe được đầu bên kia là ai tinh thần liền tỉnh táo hẳn.
“À, là quản lý Triệu à, tôi biết, bên chúng tôi cũng nhận được lời mời Ninh Trí tham dự từ phía ban tổ chức chương trình, thái độ của Ninh Trí ấy à... cái này à ừ.. “Quản lý Trương suy nghĩ nên dùng từ thế nào, trong lòng âm thầm ghim Ninh Trí một phát, cô từ chối nhanh như vậy lại làm khổ anh, anh biết phải trả lời người ta thế nào chứ.
Lão Triệu nghe giọng nói ấp a ấp úng trong điện thoại, xoay người cho Thẩm An Chi nét mặt lực bất tòng tâm.
Quản lý Trương sắp xếp câu từ, uyển chuyển nói: “Ngại quá, Ninh Trí bảo cổ là người mẫu, chỉ biết chụp ảnh và đi trên sàn catwork, trước giờ cô ấy không tham gia show tạp kỹ nào, tôi sẽ cố gắng khơi thông ý nghĩ của cổ, không phải còn chưa tới ngày trả lời sao, chừng nào bàn bạc tốt với bên tổ chức chế tác chương trình, nhất định tôi sẽ thông báo cho anh trước tiên.”
Lời này của anh cẩn thận vô cùng, lão Triệu gật đầu đồng ý.
Mày Thẩm An Chi nhăn lên, lão Triệu vừa cúp điện thoại, anh lo lắng hỏi: “Sao rồi? Ninh Trí chịu tham gia không?”
“Nghe ngụ ý của quản lý bên cô nhỏ đó, chắc hẳn cô nàng đã từ chối rồi.” Lão Triệu hừ hừ, “Không phải cô nàng chảnh cún lắm à? Làm bộ khinh thường làm bạn với minh tinh hả, được lắm, ngon lắm, chờ scandal của hai người nguội xuống, chả biết lại muốn lôi ra lấy tiếng thêm mấy lần.”
Vẻ mặt Thẩm An Chi không vui rõ rệt, tâm tình khó chịu ra cửa văn phòng với lão Triệu, ở thang máy công ty lại gặp Hạ Luyến và trợ lý vừa từ trong thang máy đi ra.
Đôi mắt Hạ Luyến sáng lên, chào hỏi bọn họ, vẻ mặt Thẩm An Chi lơ lơ, gật gật đầu.
Thái độ lão Triệu lại hơi niềm nở, “Đã lâu không gặp, mới hoàn thành công việc ở ngoài về à?”
“Đúng vậy, hai người tính đi đâu hả?” Hạ Luyến nhìn sang lão Triệu, cười cười với anh, ánh mắt như đang nhắc nhở lão Triệu chuyện gì đó.
Vẻ mặt lão Triệu cứng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, anh lên giọng trả lời: “Đúng, đúng, bọn anh phải đi về, có rảnh thì hẹn ăn bữa cơm ha.”
Thẩm An Chi nhíu mi nhìn hai người này đùa giỡn gượng gạo với nhau, chẳng nói câu nào theo sau lưng lão Triệu, chờ lúc đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ngồi vào xe bảo mẫu, anh mới hỏi sâu xa, “Lão Triệu, có phải anh gạt em chuyện gì không?”
“Nào có.” Lão Triệu chột dạ hất mặt, quay đi rồi lại ngoảng lại, “Được rồi, được rồi, anh nói được chưa, cách đây không lâu cấp trên công ty có tìm anh và người đại diện của Hạ Luyến, vốn công ty muốn tạo quan hệ yêu đương cho hai người rồi bày trò công khai này nọ, chú nâng danh tiếng cho cô ta, lại có thể tạo thêm lượng fans tăng độ hot.”
“Kết quả lại không ngờ, nửa đường nhảy ra một Ninh Trí, thế là cô ấy nổi tiếng, chú xem cái kiểu đó của Hạ Luyến anh dám chắc là cô nàng đang oán hận anh lắm.” Lão Triệu vừa nói vừa kiểm tra điện thoại, mày nhíu chặt.
“Cho nên, hẳn Hạ Luyến không muốn nhắc lại chuyện cũ.” Thẩm An Chi thờ ơ hỏi lại.
“Vậy lại càng không, cấp trên còn đang gây áp lực với anh, còn thái độ của chú? Chậc, ngay cả chuyện chú nhận tham gia chương trình truyền hình thực tế 《 Chúng ta kết hôn đi 》bọn họ cũng biết nốt, Ninh Trí mà từ chối luôn thì vị trí bạn gái chú, anh dám chắc là của Hạ Luyến.” Lão Triệu nhìn mấy tin ngắn trên di động trả lời, một bên thì phân tích rõ ràng.
“Theo ý tôi ấy, lấy trình nổi tiếng của cậu bây giờ, cậu vẫn không nên có bạn gái thật, các fans nữ của cậu không xé xác cô bạn gái của cậu mới lạ, mấy cô nàng ấy đều coi cậu thành chồng họ cả rồi.”
Nghe vậy Thẩm An Chi bày khuôn mặt không vui, “Tôi không phải người tình đại chúng.”
Lão Triệu trợn trắng mắt, “Điều đó chứng minh Mê Muội (của) cậu* rất nhiều.” Dừng một chút anh lại nói tiếp: “Nhưng hiện giờ, truyền ra scandal giữa cậu và Ninh Trí, mà dưới tiền đề là fans đã chấp nhận chuyện tình này, giờ cậu mà đổi sang người khác, đi tuyên truyền yêu đương với Hạ Luyến...”
*Mê Muội (của) cậu: 1 nghĩa là fandom của TAC (Mê Muội) đông, 1 nghĩa còn lại là có nhiều cô gái say mê anh (mê: say mê, muội: trong muội muội tức là em gái.)
Thẩm An Chi cong môi cười, liếc mắt nhìn lão Triệu nói: “Người thoát fans nhiều quá, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của em.”
“Bingo.”
Thẩm An Chi cười cười, “Vậy chuyện bên Hạ Luyến anh tự giải quyết đi nhé.”
Thái độ của anh với chuyện yêu đương kiểu quan hệ công chúng còn chưa rõ ràng sao, dĩ nhiên là từ – chối – thẳng rồi.
“Thằng nhóc xấu xa, lại bắt anh mày đi đắc tội với thiên hạ.” Lão Triệu phàn nàn xong, lại chuyển động tay lái, chạy xe ra khỏi garage tầng ngầm, “Còn phía Ninh Trí thì sao? Chẳng lẽ em có cách khiến cô nàng thay đổi chủ kiến?”
Thẩm An Chi lướt màn hình di động, khóe miệng anh cong lên một nụ cười thần bí, “Đương nhiên là có cách.”
Hạ Luyến đứng trước cửa sổ sát sàn trong văn phòng, nhìn xe bảo mẫu đen chạy trên con đường, cô quay đầu lại hỏi trợ lý, “Cô nói thật hả? Nhân viên Tinh Quang Thế Kỷ tiết lộ Ninh Trí sẽ không nhận tham gia chương trình truyền hình thực tế này.”
Trợ lý gật đầu trả lời: “Giờ là thời đại nào rồi chứ, chỉ cần có chút tin tức phong phanh nào là cả thế giới đều biết ngay, quản lí bên công ty đại diện của Ninh Trí vừa nổi giận một trận, vội vã đến giậm chân ở bển, bởi vì...”
“Bởi vì sao?” Hạ Luyến tò mò hỏi.
Trợ lý cười phá lên đúng kiểu bitch (cười đểu, cười chó): “Bởi vì cô nàng kia mua vé máy bay bay sang New York, đi chụp hình quảng cáo Calvin Klein, chị bảo có phải con mắt cô ta có vấn đề không chứ, sức ảnh hưởng chương trình truyền hình thực tế mang đến mà có thể đem so với việc hợp đồng quảng cáo có giá trị cao sao, chả biết cô nàng có bị ngu không nữa?”
Hạ Luyến yên lòng, đối thủ cạnh tranh duy nhất của cô ả đi rồi, vậy việc cô nàng xuất hiện diễn trong hồ sơ tham gia chương trình 《 Chúng ta kết hôn đi 》 có thể nói là chuyện như đinh đóng cột rồi. (Linh: Đinh đóng cột còn có thể nhổ ra được nhé cưng.)
“E là không phải cô ta ngốc, mà xem ra đó là cô nàng thật sự không có ý định phát triển trong nước, một lòng một dạ ở nước ngoài.” Cứ như vậy, Ninh Trí sẽ chẳng bao giờ cản đường cô được, Hạ Luyến nở nụ cười hài lòng, không cần tốn nhiều sức lực đã giải quyết được đối thủ, đương nhiên cô phải vui rồi.
Xe bảo mẫu đen chậm rãi chạy đến trước cửa hàng, một người đàn ông đội mũ sụp xuống từ tiệm coffee đối diện đi tới, Thẩm An Chi hạ cửa kính xe xuống một nửa, người kia nhanh chóng đưa một tờ giấy cho Thẩm An Chi, “Thẩm nam thần, lần sau nhớ mời tôi ăn bữa cơm với nhá.”
Lão Triệu nhìn anh chàng kia rời đi, cảm thấy hơi quen, hình như đã gặp ở đâu, lẩm bẩm: “Đây chẳng phải chuyên gia trang điểm hôm chụp hình trang bìa tạp chí sao? Sao em quen được cậu ta vậy?” Anh nhìn Thẩm An Chi đầy khó hiểu.
Lúc Thẩm An Chi hỏi anh chàng kia phương thức liên lạc, đối phương vui vẻ gửi wechat, đương nhiên anh cũng từ miệng chuyên gia trang điểm kia mà biết được một số bát quái của các người mẫu.
“Thì biết thôi.” Thẩm An Chi trả lời cho có.
Nghĩ nghĩ bộ dáng gay trong gay của chuyên gia trang điểm nọ, lão Triệu chà chà hai tay, tăng cao nhiệt độ của điều hòa trong xe.
“Tờ giấy cậu ta đưa cho em viết gì thế?” Lão Triệu nghi ngờ nói.
Ánh mắt Thẩm An Chi quét nhanh qua tờ giấy, thuận theo cười nhẹ: “Phương thức liên hệ với một người nào đó, em tìm cậu kia hỏi các liên lạc với một người rất quan trọng.”
Ai? Lão Triệu quăng cho anh một ánh mắt tràn đầy thắc mắc.
Thẩm An Chi gọi vào số điện thoại trên mảnh giấy, cuộc gọi được nhận rất nhanh, bên kia truyền ra giọng nói trầm thấp từ tính của một người đàn ông, anh tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Thẩm An Chi.”