Cuối tuần này của Chu Văn Chử, có thể nói là quá gian nan khốn khổ, việc viết bản kiểm điểm đối với anh mà nói chỉ là việc nhỏ thôi, đặt bút là có thể viết thành cả bài văn, nhưng sự việc lại không đơn giản như vậy, còn phải ở trước mặt Lâm Nguyệt đọc bản kiểm điểm, vậy thì làm khó anh quá rồi.
Đỗ Vĩnh An bị anh kéo lại một chỗ để cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết. “Văn Chử à, người trả tiền lương cho chú là ba của con, việc này con có còn nhớ không vậy?” Đỗ Vĩnh An đưa tay sờ sờ cái bụng mỡ ì ạch của mình, vốn dĩ kế hoạch tập thể hình đã được lên lịch cẩn thận lại bị một cuộc điện thoại của Chu Văn Chử làm hỏng. Nữ huấn luyện viên thể hình xinh đẹp đối mặt với lời xin nghỉ lần nữa của ông đã tức giận tới mức không thèm nói chuyện. Việc tập thể dục để nâng cao sức khỏe thật ra chỉ là phụ thôi, việc chính quan trọng là tìm được tình yêu to bự của mình thế mà hôm nay lại bị làm cho chậm trễ nữa rồi.
“Chú Đỗ này, ngày trước chú từng là thủ khoa của khoa văn cơ mà,” Chu Văn Chử lọc bỏ hoàn toàn những tin tức vô dụng kia sang một bên sau đó vẫn bình tĩnh mở miệng, “Một bản kiểm điểm thôi mà, chắc là không làm khó được chú đâu.”
“Con cũng biết nói rằng chú Đỗ của con là thủ khoa cơ đấy.” Đỗ Vĩnh An ngáp một cái, đối với chuyện cả tuần bận bịu tận tụy làm việc cho ông chủ, cuối tuần còn phải cùng con trai của ông chủ giải quyết chuyện phát sinh, ông cảm thấy thật tuyệt vọng với cuộc sống mà. “Con có gặp qua thủ khoa trường nào mà cứ cách vài ba hôm lại đi viết bản kiểm điểm chưa? Chú chưa bao giờ làm qua những việc như vậy cho đến khi chú biết tới con đó.” Chu Văn Chử đang ngồi ở phía đối diện với ông nhẹ nhàng nhướng mày, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết là đang nói đến anh, sau này tương lai sẽ là thủ khoa của khoa học tự nhiên lại cứ dăm ba ngày bị viết bản kiểm điểm.
*
Người trải qua một ngày chủ nhật không dễ chịu ngoài Chu Văn Chử ra, còn có Mạnh Hi Uyển. Cô ta xin phép Mạnh Tú Văn là đi thư viện ôn tập bài cùng bạn, nhưng sự thật là chạy đi tìm Tiêu Viễn, cô ta tìm ở khắp những nơi anh ta bình thường hay lui tới nhưng không hề thấy ai, cô ta chợt nhớ tới con người tàn nhẫn kia rồi lại nghĩ tới đêm đó Lâm Nguyệt bình yên vô sự trở về nhà, vốn dĩ không có cách nào để hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, lại cũng không thể cứ thế cho qua mà bỏ về được. Mạnh Hi Uyển chờ từ sáng sớm cho đến tận giữa trưa, nơi ở của Tiêu Viễn vẫn cứ đóng cửa im ỉm, cô ta lại không thể vào được bên trong, điện thoại cũng không liên lạc được, cô ta đành tiếp tục chờ một lần nữa.
Quen biết được Tiêu Viễn là qua một lần tình cờ, khi đó Mạnh Hi Uyển còn đi theo Mạnh Tú Văn thuê nhà ở bên ngoài, có một ngày anh ta đến chỗ cô và mẹ ở đánh nhau với một ai đó, vô tình nhìn thấy cô rồi nói một câu: “Ồ, trông rất xinh đẹp nha.”
Anh ta là người đầu tiên nghiêm túc khen cô xinh đẹp, cho nên Mạnh Hi Uyển đánh liều to gan thử cùng anh ta ở bên nhau. Cô cũng không rõ là mối quan hệ giữa hai người bọn họ có phải là quan hệ yêu đương hay không, nhưng Tiêu Viễn luôn là người trút giận thay cô, tất cả những người từng bắt nạt hay khinh thường cô sau khi Tiêu Viễn ra mặt đều không dám đến gây phiền toái nữa. Anh ta cũng thường dẫn cô đi ra ngoài chơi, đi ăn món ngon, tuy nhiên có đôi lúc cũng làm cô tổn thương.
Cho nên sau này khi Mạnh Hi Uyển nghĩ tới việc sẽ rời đi, Tiêu Viễn lại không đồng ý, anh ta vì cô mà chu đáo bảo vệ, cũng đem cô giữ chặt ở cạnh bên cạnh mình. Mạnh Hi Uyển một phần ỷ lại vào Tiêu Viễn, mặt khác lại muốn được ở bên cạnh Chu Văn Chử, nói một cách dễ hiểu là muốn có cả hai bên cạnh không sợ không có kết quả, còn tốt hơn hiện giờ trong lòng run sợ.
Chờ hết cả ngày cũng không thấy bóng dáng của ai, tiết tự học buổi tối của Mạnh Hi Uyển cũng đã xin nghỉ, đến lúc không thể chờ được nữa cô đành quay trở về nhà, vừa vặn nhìn thấy Lâm Nguyệt ở trong phòng vệ sinh đang dọn quần áo của ngày hôm qua, muốn nhân tiện thử thăm dò một chút thông tin nhưng lại sợ mối quan hệ giữa cô và Tiêu Viễn bị người khác biết nên đành ngậm miệng không mở lời. Đúng lúc Lâm Khang Thành đi lấy đồ bắt gặp được cảnh tượng trước mắt, ông ta dùng ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt rồi liếc mắt một cái: “Uyển Uyển muốn nói gì với con kìa.”
Lâm Nguyệt quay đầu lại, mặt không hề biến sắc tỏ vẻ không kiên nhẫn nói với Mạnh Hi Uyển: “Có chuyện gì nói nhanh đi, nếu không có việc gì đừng xuất hiện ở cạnh tôi, tránh cho ba của cậu nhìn thấy lại tìm tôi gây khó dễ.”
“Con vừa nói gì vậy!” Lâm Khang Thành gần đây đã không vừa mắt với Lâm Nguyệt, bây giờ lại càng thêm khó chịu: “Cái gì mà ‘ba của cậu’, Lâm Nguyệt, ba nuôi dưỡng con lớn cho đến ngày hôm nay, bây giờ con xem như không hề có quan hệ gì sao, con nói như thế là sao?”
Mạnh Tú Văn ở trong phòng nghe được âm thanh cãi nhau ở bên ngoài, không khỏi tò mò liền vội vàng chạy ra xem, bà ta ở trước mặt Lâm Khang Thành luôn ra vẻ ôn nhu, lời nói còn ngọt hơn cả mật: “Anh Thành, bình tĩnh đi anh đừng vội la con, Nguyệt Nguyệt không phải là cố ý đâu mà.”
“Nó còn có thể nói thế nào nữa, hơn cả nửa đời người vất vả làm việc chỉ để nuôi dưỡng ra một kẻ vô ơn.” Sau khi Lâm Khang Thành nói ra những lời này cũng không nói thêm câu nào nữa, chắp hai tay sau lưng rảo bước trở về phòng.
Lâm Nguyệt còn ôm quần áo trong lồng ngực, cô cố tình cười rồi nói với Mạnh Hi Uyển: “Lúc đầu cậu muốn nói cái gì bây giờ có thể nói được chưa?” Mạnh Tú Văn còn đứng ở bên cạnh chưa rời đi, Mạnh Hi Uyển đành lắc đầu rồi chạy tới bàn học mở sách ra xem, không nói thêm bất kì từ nào.
“Các con cả ngày đọc sách đều rất mệt mỏi rồi, ở trường cũng không hề có một chút thời gian nghỉ ngơi nào, tối chủ nhật mà vẫn còn muốn học tập, dì đi lấy cho hai con cốc sữa bò nóng để uống nhé!” Mạnh Tú Văn biết bà không thể như Lâm Khang Thành mắng Lâm Nguyệt được nên ngược lại bà ta càng cố làm tốt vai diễn người mẹ hiền của mình.
Lâm Nguyệt nghe xong lời này, đột nhiên nhíu mày phản ứng. Mạnh Tú Văn không biết Mạnh Hi Uyển xin nghỉ học sao, còn là xin nghỉ đến hai lần, Mạnh Hi Uyển cô ta đã đi đâu?
*
Sáng sớm thứ hai, Trần Nhạc Nhạc chạy tới đưa cho Lâm Nguyệt mấy cái bánh bao còn nóng hổi: “Nguyệt Nguyệt, mẹ tớ làm đó, là nhân bánh mà cậu thích, mau nếm thử đi nào.” Từ ngày biết được chuyện mẹ của Lâm Nguyệt mất, Trần Nhạc Nhạc cảm thấy cô là người bạn thân tốt nhất ở Trung Quốc, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ gánh vác việc làm bạn với Lâm Nguyệt, trước đây vì vướng phải chuyện yêu đương mà đã không quan tâm chu đáo cho Lâm Nguyệt, bây giờ mọi chuyện đã trở lại bình thường, cô càng phải chú ý Lâm Nguyệt nhiều hơn mới được.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Trần Nhạc Nhạc tương đối tốt, tuy Lâm Nguyệt ăn uống cũng không nhiều, nhưng một loáng đã ăn hết mấy cái bánh bao kia: “Thơm quá!”.
“Hôm nào lại mang tiếp cho cậu.”
Trần Nhạc Nhạc vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông báo tập trung. Sáng sớm thứ hai, tất cả các giáo viên và toàn thể học sinh các lớp đều tụ tập trên sân thể dục, lúc này sắc trời còn chưa sáng hẳn, sân thể dục vẫn được bao trùm trong một màn sương đêm mỏng manh, cùng một không khí lành lạnh.
Sau khi nghi thức chào cờ như thường lệ kết thúc, phía trước lớp bỗng nhiên phát ra một trận bàn tán xôn xao, trong đầu Lâm Nguyệt vẫn đang nghĩ đến bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học và phương trình phản ứng hóa học liên quan, bỗng nghe được tiếng la hốt hoảng của Trần Nhạc Nhạc: “Á, Chu Văn Chử tại sao lại đi lên?” Lâm Nguyệt hơi hơi nhón chân, nhìn qua những khe hở, xuyên qua lớp lớp những cái đầu của các bạn học đang xúm xít chen nhau hóng chuyện, hiếm khi thấy Chu Văn Chử mặc đồng phục trường nghiêm chỉnh, một bóng người cao ráo đứng bên cạnh cột cờ của trường, giáo viên Tần cùng chủ nhiệm Vương cũng đứng ở phía bên cạnh.
“Các bạn học, xin chào tất cả mọi người, tôi là học sinh lớp 12 tên là Chu Văn Chử, hiện tại bởi vì tuần trước tôi có trốn học đi uống rượu, vui chơi nên cuối cùng phải làm kiểm điểm, tôi ngẫm nghĩ lại lần sau nhất định sẽ lựa chọn đến câu lạc bộ để không bị giáo viên bắt gặp được, chứ không tùy tiện lựa chọn đại một quán Karaoke…” Anh vừa nói xong những lời này, phía dưới lập tức phát ra một trận cười lớn, chủ nhiệm Vương đứng ở phía trên, sắc mặt cũng đã tái đi hết vài phần. Chu Văn Chử thấy vậy còn cố tình đọc tiếp: “Đồng thời, tôi cũng xin cam đoan, về sau sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng đến tương lai, tranh thủ giữ vững được vị trí học tập đứng nhất lớp của mình, cũng không vì thành tích hiện tại mà kiêu ngạo,…”
Còn chưa kịp nói dứt câu, micro trong tay đã bị chủ nhiệm Vương đang nổi giận hung hăng giành lại. Các lớp học trật tự nối đuôi nhau rời khỏi sân, trở lại lớp học bắt đầu giờ tự học, chỉ riêng Chu Văn Chử bị giáo viên lôi đến văn phòng.
Nguyên cả buổi sáng hôm nay, Chu Văn Chử vẫn chưa trở về lớp, nghe nói anh ấy bị phạt đứng ở cửa phòng của chủ nhiệm Vương.
Mãi đến giữa trưa khi tan học, anh mới giống như người không có việc gì lảo đảo quay trở lại lớp học, đúng lúc đó Lâm Nguyệt đang cầm thẻ cơm của mình chuẩn bị đi ăn cơm cùng với Trần Nhạc Nhạc, anh đi tới, giọng nói nhẹ nhàng: “Thẻ cơm của tôi bị lạc mất rồi, cậu có thể cho tôi mượn thẻ cơm của cậu một lát không?”
Vì thế cả nhóm người cùng nhau đi đến căn tin của trường. Thường ngày ăn cơm vẫn là có bốn người nhưng bây giờ lại thiếu đi Tưởng Phong, trên bàn ăn cũng trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, Lâm Nguyệt không nói lời nào, chỉ cắm cúi ăn cơm, hôm nay các món ăn không có món nào cô đặc biệt ưa thích cả, cho nên cô ăn càng thêm yên tĩnh.
Cảm xúc yêu thương của Trần Nhạc Nhạc vẫn còn chưa hoàn toàn hết hẳn nên đối với mâm cơm, chốc chốc lại thở ngắn than dài nho nhỏ.
Chu Văn Chử quan sát nét mặt của Lâm Nguyệt lúc ăn cơm mấy lần, yên lặng quyết định khi trở về sẽ nói với Đỗ Vĩnh An đi làm việc lại với người phụ trách căn tin của trường học, đề nghị nên thường xuyên và làm nhiều những món như đậu que, cà tím xào, món này vừa tiện lại vừa dễ ăn.
*
Thời gian nghỉ trưa, Trần Nhạc Nhạc tựa vào bàn học ngủ say sưa, đến nỗi nước miếng dính ướt cả bài thi vừa phát lúc sáng, dính thành một vũng ở phía má đang ép sát ở mặt bàn. Lâm Nguyệt tranh thủ cẩn thận kéo bàn ghế ra ngoài, không làm phiền đến Trần Nhạc Nhạc. Chu Văn Chử chưa bao giờ có thói quen nghỉ ngơi buổi trưa, anh đang chơi bóng rổ với một đám người ở sân thể dục.
Thời tiết của tháng mười hai đã trở nên rất lạnh, nhưng anh chạy hơn nửa ngày ở sân thể dục, đã sớm đổ không ít mồ hôi, sau đó lại chẳng để ý cởi chiếc áo khoác treo trên giỏ, trên người chỉ mặc duy nhất bộ đồng phục của đội bóng rổ, cả hai cánh tay và chân đều lộ hết ra ngoài. Lâm Nguyệt ở ngoài bìa sân bóng rổ lặng lẽ quan sát người bên trong. Trong sân, Hướng Tần làm một động tác xoay người rất đẹp, chạy đến phía sau Chu Văn Chử nháy mắt: “Anh Chử, tình huống này là như thế nào, hoa khôi của trường lại đột nhiên chủ động chạy tới thăm anh sao?” Chu Văn Chử không lên tiếng, dùng sức nhảy lên biểu diễn tư thế ném bóng vào rổ, độ cong đường đi của quả bóng cũng thật là đẹp mắt.
Lưu Thành Dịch ở bên cạnh chu miệng huýt sáo, cố ý ám chỉ: “Chà chà, phượng hoàng biểu diễn.” Dứt lời, thấy Tưởng Phong nãy giờ vẫn đang ngồi xếp bằng bên cạnh muốn đứng dậy, Lưu Thành Dịch vội vàng ném bóng chạy lại, cũng không để ý đến trận đấu nữa vội vàng lên tiếng: “Anh Phong! Anh muốn uống nước hay là muốn ăn cơm, em đi chuẩn bị cho anh?”.
Chuyện chia tay của Trần Nhạc Nhạc và Tưởng Phong tuy rằng Lưu Thành Dịch không phải là người khơi mào, nhưng rốt cuộc ngày hôm đó cũng là tại cậu ta nhắc tới chuyện đánh cược cho nên mới xảy ra những chuyện về sau, sau chuyện đó cậu ta cũng thấy áy náy trong lòng. Trong lòng Tưởng Phong còn đang bực bội, vẫy vẫy tay xoay người đi ra ngoài: “Câm miệng, đừng làm gì cả, chiều tôi không tới, có việc thì gọi điện thoại.”
Sau một hồi thi đấu, lấy ba điểm ném bóng chuẩn xác cuối cùng của Chu Văn Chử cũng kết thúc trận, anh vặn nắp chai nước khoáng ra uống một mạch hai ngụm, sau đó lau mặt qua loa, rồi cầm chiếc áo khoác trên giỏ lên, ho nhẹ một tiếng đi về phía Lâm Nguyệt: “Tìm tôi sao?” Lâm Nguyệt chỉ “Ừm” một tiếng đáp lại.
Sợ mồ hôi trên người anh chưa khô sẽ dễ bị cảm lạnh, Lâm Nguyệt lựa chọn di chuyển tới nơi có ánh mặt trời để nói chuyện. Làn da của cô vốn trắng nõn, bây giờ bị ánh mặt trời chiếu đến, cả người trông như đang phát sáng. Chu Văn Chử đã uống nước rồi, nhưng khi nhìn thấy những gì trước mắt, anh lại cảm thấy miệng mình khô khốc, yết hầu khẽ lên xuống, mở nắp chai nước khoáng, uống hết chỗ nước còn lại, mồ hôi nóng hổi trên lưng anh đang chảy ròng ròng. Thở ra, trong lòng anh cũng như có lửa đốt.
Lâm Nguyệt không biết gì về trạng thái tâm lý phức tạp của anh, cô suy nghĩ kỹ rồi mới nói: “Lần sau, cậu có thể đừng trốn tiết nữa hay không? Bị cô giáo phạt suốt ngày như vậy không tốt lắm đâu.”
“Hả?”
Chu Văn Chử không ngờ lại nghe thấy lời này từ miệng cô, Lâm Nguyệt còn chưa kịp giải thích, anh lại đột nhiên cười hỏi cô: “Tôi chỉ nghe lời bạn gái,vì cái gì cậu muốn tôi làm theo lời cậu nói?”