Đêm đó ăn cơm xong, Tưởng Phong đưa Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc về nhà, cậu ta ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu nói mấy câu.
Lâm Nguyệt ngược lại có thể thản nhiên ứng phó, còn cả người Trần Nhạc Nhạc lại giống như một con tôm lớn nấu chín, đỏ mặt triệt để. Tuy rằng chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản, nhưng dù sao, đối phương trong thời gian ngắn đã gửi ba bức thư tình để theo đuổi cô.
Sau đó là kỳ nghỉ 11 ngày. Công việc của Lâm Khang Thành luôn bận rộn, chuyện nghỉ phép gần như hy vọng xa vời, cho nên ông ta vẫn đi sớm về khuya, chỉ để lại Lâm Nguyệt cùng mẹ con Mạnh Tú Văn ở nhà.
Buổi trưa ngày đầu tiên, Mạnh Tú Văn nấu cơm, xào, mấy món gia đình, mùi vị coi như cũng ngon, kỳ sinh lý Lâm Nguyệt chưa qua nên cô không có khẩu vị ăn, chỉ tìm trong tủ lạnh nửa cái bánh bao.
Buổi tối Lâm Khang Thành trở về, Mạnh Tú Văn lập tức đến chỗ ông ta khóc lóc kể lể, cũng không phải đi tố cáo Lâm Nguyệt, mà là thút tha thút thít vì mình muốn học thêm lớp nấu ăn, hỏi Lâm Khang Thành rằng bình thường Lâm Nguyệt thích ăn cái gì.
Một câu cáo trạng không nói, lại đem chuyện cáo trạng này làm lò hỏa thuần thanh*
*Tương truyền rằng, khi Đạo gia luyện đan, lúc nhìn vào lò, nếu thấy ngọn lửa lê chuyển sang màu xanh, coi như đã thành công. Sự tích này được lưu truyền để nhắc nhở con người phải kiên trì với mục đích của mình, nếu ta dày công tôi luyện thì chắc chắn ta sẽ đạt được điều mong muốn.
Bà ta nói ở trong phòng khách, trong nhà hiệu quả cách âm bình thường, Lâm Nguyệt muốn không nghe cũng khó.
Ngày hôm sau bầu không khí trong nhà cuối cùng cũng tốt hơn một chút, buổi chiều Lâm Khang Thành nghỉ ngơi nửa ngày, Lâm Khang Quyên tới làm khách. Cơm trưa vẫn do Mạnh Tú Văn làm, Lâm Nguyệt đi ra ngoài ăn hơn nửa chén cơm, sau đó bị bác gái mình kéo vào trong phòng nói chuyện riêng.
Vẫn là những câu chuyện cũ.
“Ba con là một người đàn ông lớn tuổi, chăm só con khẳng định trong lòng không đủ sức, hiện tại có dì Mạnh, có phải tốt hơn rất nhiều hay không.”
Lâm Khang Quyên lớn hơn Lâm Khang Thành mấy tuổi, có lẽ là tình cảm chị em với nhau sâu đậm, nâng đỡ lẫn nhau nhiều hơn một chút, cũng có thể là điều kiện trong nhà Lâm Khang Quyên tốt, đối với người em trai vất vả hơn nửa đời người này tâm tình có vài phần bảo vệ, tóm lại, trong lời nói của bà ta đều là sự săn sóc đối với em trai.
“Rốt cuộc một người sống qua ngày vẫn vất vả, có một người phụ nữ biết nóng biết lạnh ở cùng thì cũng có thể sống thoải mái một chút, Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã lớn rồi, có một số việc cũng phải bắt đầu hiểu phải không?”
Lâm Nguyệt hiểu được nhân tính phức tạp, Lâm Khang Quyên đối xử cô vẫn luôn rất tốt, nhưng thật sự khi gặp phải vấn đề, Lâm Khang Quyên vẫn không chút do dự đứng trên góc độ của Lâm Khang Thành tự hỏi.
Cô gật đầu: “Được rồi.”
Lâm Khang Quyên cho rằng mình khuyên có hy vọng, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động mơ hồ: “Mạnh Hi Uyển cùng lớp với cháu, sau này hai người ở chung, cô cũng không mong các cháu giống như chị em ruột thịt, nhưng hòa hợp vượt qua một năm nay vẫn không thành vấn đề chứ, được không Nguyệt Nguyệt, chờ sang năm thi đại học xong, các cháu đều đậu đại học, về sau muốn gần gũi bồi dưỡng tình cảm vẫn còn nhiều thời gian, đợi lát nữa sẽ để cho ba cháu đem giường tầng chuyển vào, hai người cũng làm hòa với nhau đi, không nên so đo chuyện lúc trước nữa.”
Lâm Nguyệt cười cười, đứng dậy đi tới ngăn kéo tìm đồ, không bao lâu sau, cô cầm theo giấy chứng nhận bất động sản tới, ngồi bên cạnh Lâm Khang Quyên, mở quyển sổ ra: “Cô à, căn nhà này là di sản của mẹ cháu, cháu và ba cháu mỗi người một nửa, hiện tại ngay cả phòng của mình cháu cũng không giữ được sao?”
Lâm Khang Quyên sửng sốt, bà ta không nghĩ tới Lâm Nguyệt là một cô bé lại nói được những lời này. Nhưng tiền mua nhà là do hai vợ chồng kia kiếm được, hiện tại mẹ Lâm Nguyệt đã chết, phòng ốc đương nhiên là của Lâm Khang Thành, Lâm Nguyệt nói cái gì, chính con bé còn cầm học phí cùng tiền sinh hoạt của Lâm Khang Thành.
“Nguyệt Nguyệt, sao cháu có thể nói như vậy, ba cháu mà nghe được sẽ thương tâm lắm đấy.” Giọng nói Lâm Khang Quyên trở nên nghiêm khắc: “Cái gì mà một nửa là của cháu, một đứa trẻ một xu cũng chưa từng kiếm được, chúng ta đều là đau lòng cháu không còn mẹ, mới không so đo chuyện trong khoảng thời gian này, sao cháu có thể một tấc lại tiến mười tấc như vậy?”
Suy cho cùng Lâm Nguyệt cũng là người sống lại, tuy rằng kiếp trước cô cũng chỉ sống đến mười tám tuổi, dù trải qua cả đời cũng chưa chắc gặp phải chuyện cực khổ cô bị người ta cứng rắn đẩy đến địa ngục, đối mặt với tử thần, làm sao có thể bởi vì mấy câu nói như vậy mà dễ dàng thay đổi chủ ý.
“Cô.” Giọng nói của Lâm Nguyệt cũng trở nên cứng rắn, “Đây là quyền được pháp luật cho phép, bất luận ai cũng không thể tước đoạt.”
Thái độ của cô quá kiên định khiến Lâm Khang Quyên mắt thấy khuyên bảo không có hiệu quả, tức giận đứng lên, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Lâm Nguyệt, rốt cục vẫn cắn răng đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Lâm Nguyệt ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Llâm Khang Quyên đang xin lỗi mẹ con Mạnh Tú Văn, Lâm Khang Thành thấp giọng thở dài, còn hai mẹ con nhà họ Mạnh giả mù mưa sa an ủi… Những âm thanh này chợt xa chợt gần, bụng Lâm Nguyệt trướng đau, trán cũng đau, cô bò lên giường, đem chăn kéo lên đỉnh đầu, ngăn cản tất cả ồn ào náo nhiệt.
*
Kỳ nghỉ quốc khánh nhanh chóng kết thúc, tối ngày thứ ba tiếp tục lớp tự học đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm Tần cầm máy tính xách tay tiến vào, phát sóng lại chương trình duyệt binh.
Cờ đỏ sao vàng năm cánh hiện lên, bầu trời trang trọng nguy nga, trước cửa quảng trường Z, còn có quân đội nhân dân bước chân chỉnh tề, tất cả mọi người đều nhìn nóng mắt. Trước kia Lâm Nguyệt thích xem tin tức, hiện tại Mạnh Hi Uyển chiếm phòng khách, ngay cả TV cô cũng không chạm đến.
Trước mắt nhìn thấy cảnh này, hốc mắt cô hơi ươn ướt, tiến đến bên cạnh Trần Nhạc Nhạc nói: “Nhạc Nhạc, sau khi tốt nghiệp trung học chúng ta đến quảng trường Z xem lễ chào cờ nhé.”
Trần Nhạc Nhạc cũng là người tình cảm, ở bên cạnh gật đầu mạnh mẽ: “Được!”
Tiết học đầu tiên khiến trong lòng bị dao động quá lớn, mọi người nhất thời không yên tĩnh học tập, lại ngại uy nghiêm của chủ nhiệm Tần không dám ầm ĩ, trong phòng học chỉ thỉnh thoảng có người ghé tai nói nhỏ. Lâm Nguyệt ngược lại kết thúc video liền lấy ra bài tập bắt đầu luyện tập, nhưng không bao lâu sau, Trần Nhạc Nhạc lén lút đưa cho cô một từ giấy vo viên.
Mở ra xem, trên giấy có một chuỗi chữ được viết mạnh mẽ.
“Tớ có thể mượn cục tẩy không?
—– Chu”
Lâm Nguyệt quay đầu lại nhìn Chu Văn Chử xoay bút trong tay, khóe miệng chứa ý cười nhìn về phía cô, thái độ của anh không chút che dấu cùng với tờ giấy lén lút này hình thành mâu thuẫn vô cùng lớn.
Lâm Nguyệt không chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của anh, lúng túng từ trong túi bút lấy ra một cục tẩy mới tinh đưa cho Trần Nhạc Nhạc.
Lát sau trên bàn học lại xuất hiện một tờ giấy, nội dung càng thêm đơn giản.
“Cảm ơn cậu
—– Chu.”
Trong lòng Lâm Nguyệt thầm mắng một câu có bệnh, rồi không để ý đến anh nữa.
Buổi tự học tối nay, hầu như Trần Nhạc Nhạc không chuyên tâm làm bài, ở bên cạnh lặng lẽ chơi điện thoại, đến khi tự học kết thúc, Lâm Nguyệt mới biết, cô ấy đang nhắn tin với Tưởng Phong.
“Hai người quen nhau rồi à?”
“Không có không có.” Trần Nhạc Nhạc lắc đầu như trống tỏi: “Chỉ là nói chuyện phiếm, cậu ấy biết rất nhiều thứ thú vị nha.”
Lòng dạ Trần Nhạc Nhạc đơn giản, dễ dàng bị dỗ dành nên mặt mày hớn hở, Lâm Nguyệt không biết có nên ngăn cản cô ấy trong khoảng thời gian ngắn này hay không, chỉ có thể để cô đi trước.
Tan học sớm.
Lâm Nguyệt không muốn đi cùng Mạnh Hi Uyển, cố ý ở trong phòng học năm phút mới đi ra, phần lớn mọi người đều bắt xe buýt trường học, còn có rất nhiều người được cha mẹ đón đi, thời gian 5 phút ngắn ngủi trôi qua, những người còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, bảo vệ trực ban của trường đã xách chìa khóa lên lầu, cao giọng nói: “Các bạn học tranh thủ thời gian rời trường, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Đeo cặp sách xong, Lâm Nguyệt rời khỏi phòng học, lại không muốn đụng phải Chu Văn Chử đang nghiêng người dựa vào tường.
Thái độ anh nhẹ nhàng thoải mái, thấy cô đi ra, lập tức gợi lên ý cười: “Bạn học Lâm Nguyệt, tan học về nhà à.”
Giống như từ sau khi cùng nhau thảo luận đề thi, khoảng cách giữa hai người vô hình trung kéo gần rất lớn, nhưng Lâm Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
Thấy cô phớt lờ, anh đột nhiên vươn tay đưa tới, lòng bàn tay có một cục tẩy mới tinh: “Tôi đang chờ trả lại đồ cho cậu.”
Lâm Nguyệt cầm cục tẩy, lướt qua anh rồi rời đi.
Chu Văn Chử không thèm để ý đuổi theo bước chân cô: “Đã trễ như vậy cậu về nhà một mình sao? Tôi đưa cậu một đoạn.”
Bảo vệ trực muốn khóa cửa lớp học, đến thấy hai người vẫn còn ở đây: “Bạn học, sao cháu vẫn chưa đi, có chuyện gì phải nói với giáo viên đấy.”
“Dạ không có việc gì, không có việc gì.” Chu Văn Chử cũng không sốt ruột, không đợi Lâm Nguyệt trả lời mà kéo cô đi, anh còn vẫy tay về phía bảo vệ: “Phụ huynh đến đón, cháu sẽ đi ngay.”
Lâm Nguyệt bị anh kéo rời khỏi tòa nhà giảng dạy, sợ tiếp tục ở lại trường học sẽ khiến cho giáo viên chú ý, Lâm Nguyệt dứt khoát theo Chu Văn Chử đi đến cổng trường, lúc này mới dừng bước hỏi anh: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì, chỉ vì muốn nhìn tôi trông thế nào sao?”
Chu Văn Chử cứng họng. Buổi trưa khi ăn cơm với bọn Tưởng Phong, anh vô tình nghe được chút chuyện, lại sợ loáng thoáng không nghe rõ ràng, không xác định được có liên quan đến cô hay không, đành phải ở lại đến bây giờ.
Đương nhiên, cũng là muốn nhìn xem cô trông như thế nào, nhưng hôm nay ở lại cũng không phải vì nguyên nhân này.
Chu Văn Chử lớn đến từng này, nhưng chuyện sẵn sàng giúp đỡ người khác thật sự không nhiều lắm, huống chi muốn giúp cô, đáy lòng anh cũng có chút giãy dụa. Vì vậy, Chu Văn Chử dứt khoát lựa chọn hàm hồ đến cùng: “Dù sao tối nay tôi cũng phải đưa cậu về nhà.”
Hai người một đường im lặng, Lâm Nguyệt đi phía trước, Chu Văn Chử không xa không gần đi phía sau. Anh vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, đến cuối kết luận, ba mẹ cô thật sự tâm lớn, một cô gái như vậy mỗi ngày đi đường đêm dài như vật, một chút cũng không lo lắng.
Khi đi đến một đoạn đường không có người, Chu Văn Chử bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe máy, âm thanh rất nhỏ, nhưng cũng vô cùng đột ngột, anh nhíu mày.
Trưa hôm nay ăn cơm, lúc từ nhà hàng rời đi có ngang qua phòng bên cạnh, mơ hồ nghe được cái gì mà buổi tối tự học của Trung học Đồng Thành kết thúc, có cô gái họ Lâm xinh đẹp, bọn họ cùng nhau tìm cô chơi đùa linh tinh, khi đó Chu Văn Chử còn chưa xác định cô gái xinh đẹp họ Lâm là ai, nhưng hiện tại, kết quả không cần nói cũng biết.
Anh im lặng ấn vài thao tác trên điện thoại, sau đó đi nhanh vài bước, đi song song cùng với Lâm Nguyệt.
Âm thanh xe máy càng ngày càng rõ ràng, trong đêm vắng vẻ này đặc biệt làm cho người ta kinh hãi, Lâm Nguyệt hiển nhiên cũng nghe được, cô lặng lẽ siết chặt nắm tay, tay kia thò vào trong túi lấy điện thoại cũ của cô ra ấn xuống “110”, đang muốn ấn gọi, cánh tay bị người khác nhẹ nhàng chạm vào.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Giọng nói Chu Văn Chử trầm thấp, dường như muốn cùng bóng đêm hòa làm một thể: “Đừng sợ.”
Biết anh có ý tốt, Lâm Nguyệt vẫn không dám buông lỏng, dù sao nếu đối phương thật sự thừa dịp trời tối chạy ra bên ngoài cướp bóc, hai bọn họ là học sinh rốt cuộc vẫn là yếu thế. Bước chân cô nhanh hơn, nhưng vô hình chung lại thay đổi phương hướng: “Chúng ta đi qua đó, gần đồn cảnh sát.”
Nhưng mà hai người còn chưa đi được mấy bước, đã bị xe máy phóng nhanh tới vây quanh ở góc ven đường, Chu Văn Chử từ xa đã thấy người của Đỗ Vĩnh An chờ trong bóng tối tùy thời có thể tới hỗ trợ anh, cơ thể anh nghiêng nửa về phía trước, bảo vệ Lâm Nguyệt ở phía sau, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Các vị hơn nửa đêm không nghỉ ngơi, tìm chúng tôi có việc gì sao?”
Người đàn ông ở giữa đoàn xe máy còn mang theo gậy thép, dưới ánh đèn đường mơ hồ lóe lên ánh sáng: “Mày có quan hệ gì với con bé này, thằng nhãi ranh, chuyện này không liên quan gì tới mày, nếu biết điều thì câm mồm vào.”
Lúc trước bọn họ nhận được tin Lâm Nguyệt sẽ một mình đi về, nhưng mà bây giờ lại thêm một thằng nhãi lông cánh chưa mọc hết cũng không có gì đáng ngại.
Nghe được lời này, ánh mắt Lâm Nguyệt tối sầm lại, những người này là hướng về phía cô.