Lúc bị Tề Lộ Lộ điểm danh, nửa người Tần Tình đang dựa vào bàn sát tường, nghe bạn học bên cạnh “tóm tắt” lại cho mình.
Thanh âm bên tai vừa nói rằng Vũ Văn đã kiếm được bội tiền nhờ vào đầu tư chứng khoáng từ hai năm trước, đây là mang vẻ đẹp của bạn gái nam thần mà khoe ra, Tần Tình lại đột nhiên từ trong một nhóm người kia nghe thấy được tên chính mình.
________ Động tĩnh cũng không nhỏ.
Vẻ mặt Tần Tình ngốc nghếch nâng tầm mắt lên, ánh mắt vô tội nhất thời liền nhận được ánh nhìn của hơn phân nửa người trong phòng học.
Không ít người đôi mắt sáng rực.
______
Tề Lộ Lộ nói không sai, là loại xinh đẹp, sạch sẽ hồn nhiên.
So với cô gái nhỏ nhắn kia, cô gái này giờ xinh đẹp rất nhiều. Đôi chân thon không chỉ dài hơn mà còn cân xứng như một đôi tượng bạch ngọc, ngay cả ngũ quan vốn dĩ tinh xảo, giờ không đánh phấn trang điểm cũng mang vài phần khí chất thanh thoát.
Nếu nói Tần Tình trong ấn tượng của họ vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp chưa trưởng thành, vậy thời khắc này, cô nghiễm nhiên đã trở thành mỹ nhân khiến cho người vừa đứng ở chỗ đó tự động ngắm nhìn.
Nhưng nói trắng ra một thân đồng phục THPT kia có thể may không chút sai lệch, điểm này khiến không ít nữ sinh tới tham dự trang điểm đậm có chút hâm mộ.
Từ đơn thuần đến thành thục, chưa bao giờ là quá trình đảo ngược.
Mà Tần Tình lúc này lọt vào tâm điểm của mọi người, cũng đã nghe lời nhắc nhở nguyên nhân kết quả của bạn học bên cạnh.
Cô không khỏi bất đắc dĩ mà rũ mắt xuống.
Tình huống trước mắt, rõ ràng là Tề Lộ Lộ tức giận________ Lăng Vũ giờ cũng không khác cô ta trước kia lắm, bị tiền tài của Vũ Văn cùng sự nổi tiếng của người khác làm lu mờ đầu óc, lúc này mới nhịn không được mà chọc giận.
Đến nỗi, Tần Tình hiển nhiên vận khí không tốt lúc này nằm không cũng trúng đạn trong cuộc tranh cãi của hai người mà thôi.
Đây nếu đổi lại là người khác, có lẽ những tranh cãi đó đã sớm mở ra một màn vui đùa vừa đấm vừa xoa Lăng Vũ. Nhưng bây giờ đối tượng lại là mỹ nhân Tần Tình vẫn mặt mộc như cũ, nhìn lại vẻ mặt Lăng Vũ trang sức phấn son giá cả xa xỉ, họ liền làm sao cũng thấy có chút ngại mở miệng.
Sau một lát bởi xấu hổ mà trầm mặc, liền có người chủ động nhảy ra giảng hoà________ “Mọi người đều là bạn học, sao lại nghiêm túc như vậy. Lại nói hôm nay để mặt mộc tới, chính là muốn nhớ lại thời THPT, đây cũng vừa hay cùng hoa khôi Lăng tương đồng, hai người đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh...”
Người mở miệng này còn tự cho mình nói không sai, tâm tình tốt nhìn về phía Vũ Văn và Lăng Vũ.
Nhưng lúc này Lăng Vũ kéo Vũ Văn tới đứng, trên mặt tuy mang ý cười, lòng bàn tay bấu chặt đều bị móng tay của mình đâm chảy máu.
___________ Nói Tần Tình mặt mộc với mình đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, vậy chẳng phải đang nói cô ta không bằng Tần Tình thanh thuần xinh đẹp, trang điểm tới đâu cũng không sao so được với Tần Tình?
Hơn nữa, Tề Lộ Lộ vạch ra vết sẹo sâu nhất kia của cô ta, càng khiến trong tim Lăng Vũ máu đổ như trút, cảm giác thẹn lẫn đau đớn dâng lên... Lúc này Tần Tình cho rằng màn này có thể an toàn âm thầm mà lật qua, liền nghe thấy một giọng nữ xa lạ giấu giấu diếm diếm mọi người nói nhỏ, trực tiếp đến trước mình_________ “Vừa nãy tới, tớ thoáng nhìn qua mục thông báo, phát hiện năm nay Văn Dục Phong cũng tới... Tần Tình, các cậu bây giờ còn liên lạc chứ?”
Theo giọng nói này, đám người tản ra, Tần Tình nhìn về hướng cô gái đi về phía mình.
Gương mặt xinh đẹp kia còn mang theo ký ức khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Chỉ là đối với ánh mắt không che giấu được địch ý của đối phương, Tần Tình thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù năm đó hoa khôi Lăng này và Văn Dục Phong một lần bị truyền tai tiếng “bạn bè nam nữ”, đó cũng là trước khi Văn Dục Phong quen mình.
Giữa cô và Lăng Vũ, càng là ngay cả một câu cũng chưa nói_______ địch ý này thật sự là tới không thể hiểu.
...Chỉ có thể trách người nào đó vận đào hoa quá nhiều.
Tần Tình bất đắc dĩ mà nghĩ.
Lăng Vũ cũng đã mở miệng, những người khác cũng bị tư thế này sợ đến không dám đứng ra hoà giải, Tần Tình mắt thấy lảng tránh không được.
Do dự vài giây, cô vẫn là quyết định ăn ngay nói thẳng_____
“Liên lạc qua.”
“...”
_______ Các cậu bây giờ còn liên lạc chứ?
_______ Liên lạc qua.
Đoạn đối thoại như vậy rơi vào tai mọi người, càng ngại ngùng thừa nhận cắt liên lạc cũng không có gì khác nhau.
Lăng Vũ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Khoé môi cô ta nhẹ nhàng câu lên.
“Thật đáng tiếc nha.”, ánh mắt cùng biểu tình của Lăng Vũ hiển nhiên không phải nói như vậy: “Tề Lộ Lộ nói không sai, lúc ấy đi học, Văn Dục Phong quả thực chỉ nghe mỗi cậu. Nhìn các cậu khi ấy như hình với bóng, tôi còn tưởng rằng các cậu vẫn có thể đi đến bây giờ.”
Tần Tình không nói chuyện, thậm chí không đáp lại.
Cô từ túi tuỳ thân màu đen lấy ra di động, cộc cộc cộc cộc gửi tin nhắn cho người nào đó”
“Em gặp phải người theo đuổi.”
________ Chẳng qua không phải em, là của anh.
Trong lòng Tần Tình nói vậy.
Nghĩ đến phản ứng của người nọ, cô không nhịn được mà cười, đem điện thoại chỉnh về trạng thái im lặng.
Quả nhiên, sau đó màn hình di động của cô bắt đầu loé lên.
Tin nhắn sau tiếp tin nhắn trước ùa vào điện thoại của nàng.
Trong lòng Tần Tình bởi gặp phải loại chuyện này mà âm u, bỗng trở thành hư không.
“...”
Tần Tình nửa ngồi dựa ở chỗ đó động tác lướt điện thoại, Lăng Vũ sớm đã để vào mắt. Loại một quyền đánh vào bông này, phản ứng của đối phương giống như không đau không ngứa làm cô ta cực kỳ không vui.
Khoé mắt Lăng Vũ giật giật.
Sau đó cô ta cười khẽ, lại tiến thêm một bước, bước đến trước mặt Tần Tình.
Tần Tình nhíu mày lại, giương mắt nhìn về phía Lăng Vũ.
Mỗi người đều có khoảng cách thoải mái của riêng mình______ bây giờ Lăng Vũ dẫm vào trong cái khoảng cách kia, mùi nước hoa xa lạ nồng đậm quá mức, khiến Tần Tình thực sự không thoải mái.
“Nếu các cậu liên lạc qua, vậy cậu có thể cho tôi số di động của cậu ấy không?”
Đôi môi đỏ mọng của Lăng Vũ gợn lên: “Mọi người đều là bạn học cũ, còn có chuyện gì không được... Lúc trước có một số việc là tôi không đúng, không suy xét sẽ có ảnh hưởng gì với cậu ấy, tôi nên xin lỗi cậu ấy đàng hoàng mới đúng.”
Lời này vừa nói ra, người gần đó có thể nghe thấy, thần sắc đều có chút vi diệu.
_____ Lời đồn lúc trước hai người Văn Dục Phong và Lăng Vũ quan hệ “bạn bè nam nữ” rất nổi, tuy nói là cuối cùng không được cái gì, nhưng không ai không hiếu kỳ giữa hai người này rốt cuộc là cục chỉ rối như thế nào.
Bây giờ nghe ý tứ Lăng Vũ, không lẽ còn là cô ta đá Văn Dục Phong?
Vậy xem ra lời đồn cô ta và Tề Lộ Lộ đều cầu mà không được, hẳn là đồn sai rồi mới đúng... ánh mắt Tần Tình lạnh xuống.
Tâm tư Lăng Vũ, nếu nói trước đó cô còn không thể hiểu, vậy lúc này đã sáng rõ rồi.
Cô cho điện thoại vào balô, đứng thẳng dậy.
Nhìn thấy trò hay bên này, mọi người sửng sốt.
Không biết là bọn họ ảo giác hay là cái gì khác, cô gái trước mắt giống như đột nhiên trút hết thục nhã đạm nhiên trước đó, ngay cả ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Gương mặt xinh đẹp kia vẫn xinh đẹp không gì sánh bằng như cũ, chỉ là nét xinh đẹp này lại có vài phần bức người.
...Đây không phải là muốn đánh nhau đó chứ?
Mọi người từng nhóm thầm nói trong lòng.
Lăng Vũ đứng mũi chịu sào đột nhiên dưới ánh mắt lạnh lẽo sắc mặt cũng khẽ biến.
Cô ta nhấc chân phải dẫm lên chỗ cao, trong lòng không cam lòng mà lùi sau một chút.
Tựa như phát hiện ra động tác của cô ta, cô gái mặc một thân đồng phục sạch sẽ buông mắt xuống đảo qua, lại lần nữa nâng lên.
Sau đó Tần Tình khẽ cong môi lên thành độ cung, cứ vậy nhìn Lăng Vũ_____ “Số di động của anh ấy vẫn là số của năm Trung học phổ thông kia, không đổi. Nếu chuyện cậu không đúng thật, vậy đại khái là anh ấy không nhớ tới cậu, tôi không thể giấu diếm làm thay.”
“...”
Huyết sắc trên mặt Lăng Vũ chỉ thoáng cái rút hết sạch sẽ.
Một mặt là bởi đây phản kích không chút lưu tình, mặt khác... Lăng Vũ nắm chặt ngón tay.
__________
Cô ta từng cẩn thận đặt một nam sinh trong lòng như vậy.... thật nhiều năm.
Nên vì vậy nhất cử nhất động của người nọ, niềm vui nỗi buồn đều khắc vào lòng.
Bao nhiêu giấc mơ, cô ta mơ thấy người đó rốt cuộc cũng nhìn cô ta, trong những giấc mơ ấy mới có thể nhìn thấy thần thái chỉ nhìn mình, cô ta biết rõ điều đó.
________Dù cho nụ cười trên gương mặt của cô gái này vào giờ phút này, giống như đúc.
Đây là phải trải qua sớm chiều bên nhau như thế nào... mới có thể giống nhau đến mức độ này?
Lăng Vũ cảm thấy bản thân đã không thể tưởng tượng tiếp.
Ghen ghét như trùng gặm nhấm trái tim của cô ta.
Lăng Vũ mạnh mẽ nở một nụ cười: “Cậu nói đúng... chẳng qua tôi cảm thấy, tôi may mắn hơn cậu.”
Lăng Vũ quay đầu nhìn về phía mọi người có mặt trong phòng học bắt chuyện, ánh mắt lập loè.
Sau một lúc lâu, cô ta mới lần nữa nhìn về phía Tần Tình.
“Tôi không thể được cậu ấy thích, đây thật đáng tiếc, nhưng cũng rất may mắn________ bởi vì tôi thật sự không sao tưởng tượng được, nếu tôi là cậu bây giờ, con đường tiếp sau đây làm thế nào tìm người thứ hai cùng nhau bước đi.”
“Mà tôi bây giờ đã có người đi cùng. Dù tôi không yêu cậu ấy như vậy, cậu ấy cũng không yêu tôi như thế, nhưng chúng tôi là theo nhu cầu, phần quan hệ này ngược lại có thể kéo dài____________ đây thực sự may mắn hơn cậu rất nhiều, không phải sao?
Trong lời nói lúc này, Lăng Vũ tươi cười mang theo sự tự tin.
Tần Tình so với bất kỳ ai khác càng rõ loại mạnh mẽ tự tin lừa mình dối người có bao nhiêu kích bất kham.
Nhưng cô không vạch trần.
“Đại khái đúng không.”, Tần Tình nói có lệ.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút vô vị, có lẽ lần hội trường này cô không nên tới.
Rốt cuộc cô không biết ai mua đất năm nay, ai năm nay kiếm lời mấy chục vạn cổ phiếu... không hứng thú.
Như có lệ sự mất đi hứng thú rơi xuống đáy mắt Lăng Vũ, tự nhiên đã là một loại nỗ lực của kẻ thất bại.
Trên gương mặt tươi cười của Lăng Vũ càng thêm vài phần rạng rỡ, đến âm lượng cũng có chút hơi cao___________ “Tôi nghe nói sau khi cậu ấy thi đại học liền từ bỏ điền nguyện vọng, trực tiếp rời khỏi Thanh Thành, các cậu vì vậy mà chia tay?”
Lực chú ý của mọi người một lần nữa bị hấp dẫn trở lại.
“...”
Tần Tình đang chuẩn bị gửi tin nhắn “trêu chọc” để trấn an ai đó, đầu ngón tay khẽ ngừng, cô nhấc mắt lên, nhìn về phía Lăng Vũ.
Qua 2 giây, Tần Tình rũ tầm mắt, không khỏi bật cười.
...Đối với một số người, cô thật đúng là không nên có chút lòng đồng tình dư thừa nào.
Bản thân muốn giữ chút mặt mũi cho đối phương, đối phương lại muốn ngay cả áo trong của mình cũng kéo ra.
Lăng Vũ mỉm cười: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”
Tần Tình vừa muốn mở miệng, một thanh âm trước nàng một câu thu hút sự chú ý của mọi người.
______________
“Rốt cuộc ai nói với cậu, trong chuyện của hai người họ... Dục ca là người phụ lòng kia?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Tần Tình lập tức nhăn mày lại.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía giọng nói truyền đến.
_______ Lý Hưởng không biết từ khi nào đã đi vào phòng họp mặt, lúc này chậm rì rì ôm cánh tay.
Anh ta vừa đi vừa cười, ánh mắt nhìn người lại không có độ ấm.
“Người lúc trước đứng núi này trông núi nọ, chủ động chia tay...”, Lý Hưởng dừng lại cách đó không xa, nhe răng nhìn về phía Tần Tình: “Hình như không phải Dục ca nhỉ, cô Tần?”
Ánh mắt của mọi người lạc về phía Tần Tình, nơi này cảm xúc hỗn loạn khác nhau.
Tần Tình lại cau mày nhìn về phía Lý Hưởng, không giải thích cũng không nói chuyện.
________Đoạn quá khứ kia đối với hai người cô và Văn Dục Phong mà nói, đều là đoạn chuyện cũ không muốn nhắc lại.
Ít nhất bây giờ vết sẹo kia còn chưa kết vảy, hai người vẫn không có cách nào cười đến vân đạm phong kinh mà nhắc tới.
Mà cô xưa nay cũng không thích dùng chính vết thương của mình đi tranh thủ sự đồng tình của người khác.
Chỉ là trầm mặc như vậy khiến người nhìn chỉ cảm thấy đây là một loại chột dạ đuối lý cam chịu.
Có người cầu mà không được, có người vứt như giày rách.
________Nghĩ vậy, Lăng Vũ nhịn không được ánh mắt hơi se lại mà nhìn cô cười lạnh.
“Thì ra là như vậy à. Tôi đây thu lại lời vừa mới nói, cậu đại khái căn bản sẽ không cảm thấy sự tồn tại của người kia có ảnh hưởng gì với cậu nhỉ?”
Tần Tình mở miệng muốn nói.
“Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có người cảm thấy chia tay là phạm tội à?”
Âm thanh trước Tần Tình, c ắm vào đoạn đối thoại của ba người khiến mọi người chú ý.
Sau khi theo bản năng giương mắt nhìn về phía người tới, Tần Tình chỉ cảm thấy huyệt Thái dương nhảy lên não đau cả người.
“Tần Tình, đã lâu không gặp.”
Chàng trai mở lời bênh vực cô như kẻ yếu, lúc này đã một thân tây trang giày da đi về phía Tần Tình__________ “Còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Lâm Văn Thao, năm lớp mười một khi đó, chúng ta cùng nghiên cứu qua đề thi Olympic.”
“...À, chẳng lẽ cô chính là vì cái tên mặt trắng này quăng Dục ca?”, Lý Hưởng châm biếm nhìn Lâm Văn Thao.
Tầm mắt Lâm Văn Thao vừa động, nghe thấy loại từ ngữ vũ nhục này, sắc mặt anh ta lại không có thay đổi gì.
Anh ta chỉ lạnh mắt nhìn về phía Lý Hưởng: “Cậu chính là người trước kia đi theo Văn Dục Phong nhỉ?... Quả nhiên vật họp theo loài, người đi theo nhóm.”
Lời này đồng thời đánh vào chỗ đau của ba người khác, mà Lâm Văn Thao lại chưa phát hiện ra.
Anh ta chỉnh nhẹ cà- vạt, nhìn về phía Tần Tình: “Cậu có thể nhìn thấy rõ bộ mặt của người nọ một chút là khá tốt, chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp phổ thông tôi mất liên lạc với cậu, bây giờ tôi________”
“Cậu mẹ nó có phải tìm chết không?______ Lời cậu vừa nói kia là có ý gì?”
Lúc này Lý Hưởng đã phản ứng lại, vén tay áo liền xông lên xách cổ áo Lâm Văn Thao.
Trong phòng học nhất thời hỗn loạn.
Mắt thấy cục diện phát triển đến mức không sao thu dọn, trước cửa phòng học bị người ta gõ “cốc cốc cốc” ba tiếng.
Không nặng không nhẹ.
Lại đúng lúc có thể khiến lực chú ý của mọi người chuyển qua_______
Nam sinh mặc một thân đồng phục đứng ở cửa.
Treo trên khuỷu tay là áo khoác tây trang nhỏ của đồng phục, hai nút áo trên sơ- mi để mở, cà- vạt biếng nhác nới lỏng khiến đường cong xương quai xanh ở dưới lộ ra.
Anh dựa cửa một tay cho vào túi quần, con ngươi tối đen, trên khuôn mặt thanh tuấn ý cười lười nhác. Dựa vào cặp chân dài kia cùng thân cao làm ưu thế, anh trên cao liếc nhìn xuống mọi người.