Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm



Thẩm Lạc An tiến lên một bước đứng cạnh Cố Ngôn Sinh, vừa cười vừa nói: “Đây là món quà Ngôn Sinh tặng tôi để chúc mừng tôi đạt hạng nhất cuộc thi chơi dương cầm.”

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng ngắc, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.

“Tặng cậu? Hóa ra là như vậy… hóa ra vẫn có thể dùng làm quà tặng cho người khác.”

Cố Ngôn Sinh chỉ cảm thấy Ôn Niệm Nam điên rồi, mỗi lời nói ra hắn đều nghe không hiểu, hắn tặng dây chuyền kia cho ai thì liên quan gì tới Ôn Niệm Nam.

“Ôn Niệm Nam cậu điên rồi sao? Ở đây nói năng nhăng cuội cái gì?”

Ôn Niệm Nam chuyển dời tầm nhìn từ mặt dây chuyền hình nốt nhạc sang phía hai người trước mặt mình, cậu tuyệt vọng gào lên: “Đúng! Tôi điên rồi! Là các người ép tôi phát điên! Các người từng người một đều ước gì tôi chết đi hoặc bị điên để nhường lại chỗ cho Thẩm Lạc An! Trong mắt các người tôi còn không bằng một con chó!”

Cố Ngôn Sinh nghe xong sắc mặt lập tức đen xì, vừa định mở miệng la mắng chợt nhìn vệt máu dưới chân Ôn Niệm Nam, hắn nhíu chặt lông mày.

“Chân cậu đang chảy máu, bị thương nặng như vậy cứ đi bệnh viện với chú Từ trước hẵng, chờ cậu xử lý băng bó vết thương cẩn thận rồi lại về đây nói lung tung tiếp, tránh làm bẩn sàn nhà của tôi!”

Chú Từ thấy chân Ôn Niệm Nam thật sự thương tích rất nghiêm trọng, lo lắng nói: “Phu nhân, phu nhân à, chúng ta mau tới bệnh viện thôi, vết thương trêи người cậu nặng như vậy phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện chữa trị, phu nhân, tôi cầu xin cậu đó…”

Chú Từ đứng rất gần Ôn Niệm Nam, ông nhìn thấy tóc Ôn Niệm Nam bị máu khô làm dính vào nhau, chắc chắn trêи đầu cậu cũng bị thương, tay chân có chút khẩn trương, chỉ muốn Ôn Niệm Nam nhanh chóng đi viện băng bó.

Ôn Niệm Nam nhìn quần áo bị nhuốm đỏ và máu thịt bê bết dưới chân, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ và tuyệt vọng, cậu ngẩng lên nhìn Cố Ngôn Sinh trước mặt.

“Cố Ngôn Sinh… anh thật sự nghĩ rằng tôi hèn hạ thế sao? Ba năm nay bị anh hờ hững coi thường, hết lần này tới lần khác bị chửi rủa thậm tệ, nếu như không yêu anh, sao tôi lại phải nhẫn nhịn chịu đựng, gọi dạ bảo vâng suốt nhiều năm như vậy?”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi quẳng nó xuống đất, chiếc nhẫn rơi kêu ‘đinh’ một tiếng.

“Cố Ngôn Sinh, đây chính là thái độ của anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta, từ lúc bắt đầu, cả cuộc hôn nhân lẫn chiếc nhẫn này, đều là giả.”

Cố Ngôn Sinh liếc chiếc nhẫn trêи mặt đất, nhíu chặt lông mày, nghi hoặc hỏi: “Giả? Cái gì giả? Cậu đang nổi điên cái gì?”

Ôn Niệm Nam nhìn hắn vẫn còn vờ không biết, cảm thấy vô cùng buồn cười, đã không muốn đeo cho cậu nhẫn đôi thiết kế riêng thì thôi, sao hắn còn phải đưa một cái nhẫn giả để lừa cậu…

Nhìn thấy ống tay áo Cố Ngôn Sinh được vén lên lộ ra chiếc đồng hồ ở cổ tay, Ôn Niệm Nam thừ người đứng tại chỗ.

Kia là quà cậu đã tặng hắn nhân ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, cậu đã hao tổn rất nhiều tâm sức để thiết kế, chính tay cậu tự khắc tên hắn đằng sau mặt đồng hồ, đây là món quà cậu giấu tất cả sự yêu thương của mình dành cho Cố Ngôn Sinh trong đó.

Thế nhưng kết hôn ba năm, cho dù sinh nhật hay ngày kỷ niệm, Cố Ngôn Sinh cũng chưa từng tặng cậu một món quà nào, giờ thì ngay cả chiếc nhẫn cưới duy nhất hắn trao cho cậu… cũng là đồ giả…

Ôn Niệm Nam đau tới mức trêи trán đổ đầy mồ hôi lạnh, một cảm giác choáng váng mãnh liệt dội tới, khiến cậu đứng có chút không vững. Ôn Niệm Nam cố gắng thẳng người, giọng nói run rẩy: “Cố Ngôn Sinh, tôi trả nhẫn lại cho anh, anh đưa lại cho tôi chiếc đồng hồ tôi đã tặng anh được không…”

Cố Ngôn Sinh khẽ giật mình, mắt nhìn xuống đồng hồ trêи cổ tay, sắc mặt hắn tái mét, đáp: “Được thôi, trả cho cậu!”

Hắn bất chợt tháo đồng hồ xuống ném mạnh lên mặt đất, phần dây đeo lập tức bị đứt, kim đồng hồ cũng dừng lại ngay khoảnh khắc này…

Lông mi Ôn Niệm Nam run run nhìn đồng hồ bị vứt xuống đất không thương tiếc, ngây ngẩn nói: “… Vỡ mất rồi… đều vỡ hết rồi…”

Chiếc đồng hồ nứt vỡ giống như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Sợi dây chuyền nốt nhạc bị tặng cho người khác… Cuộc gọi bị ngắt…

Bản thân mất tích ba ngày, chồng ở nhà cùng tình nhân uống rượu ăn mừng…

Những năm nay… mấy ngày này… tất cả tổn thương, sự thống khổ, nỗi đau đớn Ôn Niệm Nam phải chịu đựng, giờ đây dường như đột ngột đều dâng trào.

Sợi dây giữa hai người bị kéo căng rốt cuộc cũng đã đứt…

Ôn Niệm Nam đưa tay sờ lên vết sẹo trêи trán, chậm rãi nói: “Cố Ngôn Sinh… Anh là loài động vật máu lạnh, không có tình cảm, không có lương tâm…”

“Mấy năm gần đây tôi giống như một con chó mỗi ngày đều ngóng trông chờ anh sớm trở về, khúm núm khép nép cẩn thận lấy lòng anh, lúc nào cũng sợ anh sẽ tức giận chỉ để có thể duy trì cuộc hôn nhân tôi mơ ước không dễ gì có được, nhưng đổi lại thì tôi được cái gì? Được cái gì?”

Vành mắt Ôn Niệm Nam đỏ ửng, siết chặt bàn tay, run giọng hét: “Là những nắm đấm và cú đá của anh ngày càng nhiều! Là sự phản bội của anh!”

“Trong hôn lễ, anh đổ rượu vang lên đầu tôi, khiến tôi bị khó xử trước mặt mọi người, bởi vì những tội danh không có căn cứ mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh tôi tới mức phải nhập viện, nhốt tôi xuống hầm, khi tôi bị chảy máu dạ dày nằm trêи giường bệnh thì anh đang cùng Thẩm Lạc An ăn mừng sinh nhật, hưởng thụ lời chúc phúc của kẻ khác…”

“Anh biết rõ làm thế nào mới khiến tôi tổn thương nhất nên mỗi một dao giơ lên anh đều nhắm thẳng tới nơi đó mà đâm vào, vết thương còn chưa khép lại anh đã rạch nó ra lần nữa, mãi tới tận khi chọc nát thành từng mẩu máu thịt hỗn loạn, không có cách nào có thể lành lại…”

Ôn Niệm Nam gục xuống che đi đôi mắt của mình, không muốn để nước mắt chảy ra, nức nở nói: “Cố Ngôn Sinh… Tôi là người… không phải loài súc sinh, tôi biết đau, biết khóc, cũng biết khó chịu… Cho tới tận bây giờ anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Bây giờ anh lại một lần nữa đẩy tôi xuống dưới vực sâu, dùng những lời nói vô cùng tàn nhẫn kia lần nữa nghiền nát trái tim tôi, bóp tan nó thành từng vụn nhỏ…”

Cố Ngôn Sinh thấy được một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đã bị cậu giấu dưới lòng bàn tay, trong lòng hắn bỗng nhiên đau đớn co thắt lại, hắn cúi đầu cắn chặt bờ môi không nói gì.

“… Cố Ngôn Sinh… Chúng ta ly hôn thôi…”

Cố Ngôn Sinh nghe câu nói kia lập tức cứng đờ, chợt ngẩng phắt đầu, trong mắt đầy vẻ bất ngờ: “Cậu… cậu nói cái gì? … Ly hôn? Cậu dám nhắc tới chuyện ly hôn với tôi!”

Hắn không ngờ được đây là những lời chính miệng Ôn Niệm Nam nói ra…

Ôn Niệm Nam chợt nở một nụ cười ngây dại như đứa trẻ, nhưng vết máu trêи mặt khiến nụ cười ấy cực kỳ dị thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.