“Em thực sự… thích Đường Sóc?” Cố Ngôn Sanh trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Ôn Niệm Nam đau đầu kinh khủng, đỡ bức tường phía sau để cậu không bị ngã, thật sự không muốn cùng tranh cãi với Cố Ngôn Sanh, xoay người đi về phía sau.
Cố Ngôn Sanh cũng có một chút tức giận khi những lời nói thật lòng của anh bị bên kia phớt lờ.
"Ôn Niệm Nam! Anh đã nói thích em rồi, anh thích em, tại sao em vẫn không nhìn anh? Em muốn anh làm gì? Ừ, mấy ngày nay anh đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của em. Đó là cách em đáp lại anh. . Đường Sóc thực sự tốt như vậy sao? ”
Cố Ngôn Sanh có chút luống cuống, không hiểu vì sao lại hạ thấp bản thân, chủ động thừa nhận mình thích người ta, nhưng Ôn Niệm Nam vẫn thờ ơ.
“Anh nói cái gì…”
“Cái gì?” Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Ôn Niệm Nam đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Ngôn Sanh bằng ánh mắt căm hận, khóe mắt hơi đỏ.
"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà anh thích tôi thì tôi phải đáp lại! Tại sao sau khi anh trả giá cho tình yêu đích thực của mình rồi quay lại thì tôi nhất định phải đáp lại! Tại sao tình yêu của tôi lại là hèn mọn mà bị chà đạp dưới chân của anh, còn tình yêu của anh thì tôi phải nâng niu!" ”
Ôn Niệm Nam căm hận trừng mắt nhìn người trước mặt có chút mất tự chủ, thân thể kịch liệt run rẩy vì cảm xúc dao động.
"Cố Ngôn Sanh, anh cho rằng anh là cái gì, Cố tổng tài cao cao tại thượng sao? Theo ý kiến của anh, sự yêu thích của anh vô cùng quý giá sao, có cần tôi cảm tạ không? Nếu anh muốn nói thích nói lời giả dối, tôi sẽ thương hại anh? Nếu anh muốn giả vờ si mê thì đi tìm Thẩm Lạc An, đừng tới đây làm tôi ghê tởm! ”
Cố Ngôn Sanh thấy vẻ mặt của Ôn Niệm Nam có chút không đúng, liền đưa tay định giúp nhưng lại bị đẩy đi.
"Đừng chạm vào tôi! Ghê tởm!"
Ôn Noãn Nam cảm thấy đầu sắp nứt ra rồi, nhưng nỗi đau này chưa bằng một phần nghìn nỗi đau trong ba năm kết hôn ...
Thật nực cười, dùng một thái độ cao cao tại thượng nói câu thích người khác như ra lệnh.
“Ôn Niệm Nam, em bị sao vậy… đau đầu à?”
“Cút..”
Sắc mặt Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên khó coi, bước tới nắm lấy vai Ôn Niệm Nam, thì thầm: “Rốt cuộc em muốn tôi như thế nào! Vì cái gì mà em cố tình phớt lờ tôi? Em từ chối tôi theo cách này để ở bên Đường Sóc? Đường Sóc có gì tốt? Có phải vì Đường Sóc nghe lời em và làm theo em không? "
" Cậu ấy giỏi mọi thứ, Đường Sóc tốt hơn anh gấp trăm lần nghìn lần ... ”
Ôn Niệm Nam khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh đang nổi trận lôi đình trước mặt.
"Cậu ta sẽ không lật ngược bàn thức ăn mà tôi làm, cậu ta sẽ không đẩy tôi xuống đất và đánh tôi phải nhập viện, cậu ta sẽ không đưa tôi xuống tầng hầm và để tôi khóc ..."( vũ phu, khốn nạn, t mà bị đánh thế t bỏ đi lâu rồi)
Cố Ngôn Sanh nắm lấy vai Ôn Niệm Nam dùng sức kéo cậu ta vào trong lồng ngực, giọng nói run run nói: "Ôn Niệm Niệm ... Đừng như vậy, em đừng như vậy, đừng biến thành người khác ... Tôi biết tôi trước đây rất quá đáng, và tôi biết tôi đã làm tổn thương em ... Em có thể cho tôi một cơ hội được không"
“Không thể được….”
"Em lừa tôi! Tại sao không thề? Em vẫn thích tôi! Tôi không tin rằng em sẽ tuyệt tình như vậy, có thể hoàn toàn buông tay! Là bởi vì Đường Sóc? Có phải vì hắn không, vì hắn nên em từ chối tôi?"
Ôn Niệm Nam mặt không biểu cảm nhìn hắn, không nói.
Cố Ngôn Sanh hai mắt đỏ lên, cảm xúc càng ngày càng kích động, sắc mặt ảm đạm đến kinh khủng, sắc bén nói: "Em nói đi! Có phải là vì Đường Sóc không ! Có phải không?"
Cố Ngôn Sanh hỏi đi hỏi lại Ôn Niệm Nam, lại mất kiểm soát, lắc mạnh Ôn Niệm Nam muốn cậu đáp lại, Ôn Niệm Nam đau đầu kinh khủng, muốn thoát ra.
Ai ngờ Cố Ngôn Sanh không nắm tay lại, Ôn Niệm Nam bị ngã xuống đất, đầu gối bị đập xuống bậc thang ...
“A ..." Ôn Niêm Nam đau đến mức hít hà một hơi, lập tức tái mặt.
Cố Ngôn Sanh cũng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc nói: “Anh… anh không cố ý, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
“Tôi nói lần cuối. .. Tránh ra ... "
Bàn tay đang duỗi ra của Cố Sanh Ngôn cứng lại, ánh mắt có chút mờ mịt như bóng tối:" Hiện tại em bị thương, anh sẽ đưa em đến bệnh viện. "
Mặc kệ Ôn Niệm Nam phản kháng, Cố Ngôn Sanh bế cậu lên và lái xe đến bệnh viện.
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi? Chân em ấy sưng tấy như vậy, có cần băng bó không?"
"Tôi e rằng không đơn giản băng bó là lành được."
Cố Ngôn Sanh nghe thấy bác sĩ nói, mặt liền thay đổi: "Cái gì? Ý ông là? "
Bác sĩ chỉ vào tấm phim trên tay và cau mày:" Chân của cậu ấy đã bị thương rất nặng. Hình như cậu ấy đã bị ngoại lực đánh gãy nhiều năm rồi, lại không được chăm sóc tốt, theo tình hình cái chân này đã bị thương cách đây một thời gian, vết thương mới, thêm vết thương cũ, giờ cậu ấy lại bị di chứng từ một cú ngã như vậy”
“Bị ngoại lực đánh gãy ...”
Cố Ngôn Sanh không thể tin được những gì mình nghe thấy, tại sao Ôn Noãn Nam lại bị thương nặng như vậy ...
"Chân của cậu ấy để lại di chứng gì ..."
"Chỉ sợ sẽ không thể đứng lâu hoặc làm các hoạt động mạnh trong tương lai. Nó sẽ trở nên đau hơn, nếu nó tiếp tục trở nên tồi tệ hơn, tôi chỉ có thể làm phẫu thuật. ”
Cố Ngôn Sanh nghe lời bác sĩ nói liền ngã xuống băng ghế, che trán ở cửa phòng một đêm không ngủ.
Ôn Niệm Nam đang nằm lặng lẽ trên giường bệnh, sau khi cậu ngất đi vì đau thì Cố Ngôn Sanh đã lái xe đến bệnh viện.
“Hừm …” Ôn Niệm Nam ở trên giường tỉnh lại, chân khẽ động đã truyền đến một cơn đau tê dại, khiến cậu phải lại nằm trở lại, nhìn quét một vòng liền phát hiện mình đang ở bệnh viện
Lại là bệnh viện, lại quay lại ...
Ôn Niệm Nam ghét cái mùi của bệnh viện, mấy năm nay cậu ta đã ở đây quá nhiều lần vì vấn đề thân thể, trong thời gian bị thương bởi Tôn Kỳ, cậu ta đã trải qua khoảng thời gian ác mộng đen tối nhất trong bệnh viện.
Quay đầu nhìn chìa khóa xe bên cạnh giường, Ôn Niệm Nam mới nhớ tới Cố Ngôn Sanh đã đưa mình đến bệnh viện.
Trời vừa rạng sáng, mình đã ngủ cả đêm trong bệnh viện, hôm nay có một bản nhạc phải giao và có việc phải làm, Ôn Niệm Nam muốn xuất viện.
Ôn Niệm Nam ngồi dậy, cẩn thận đặt chân xuống đất, nhưng khi chân vừa chạm đất liền ngã lăn ra.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Cố Ngôn Sanh vẻ mặt đầy khó hiểu xông vào, Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam ngã xuống đất liền vội vàng tiến lên đỡ cậu ta lên, muốn bế người lên giường, nhưng lại bị Ôn Niệm Nam đẩy ra.
"Tôi sẽ tự mình làm."
"Em làm thế nào? Chân đau như thế này ..."
"Anh không cần lo lắng về nó."
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đứng lên và ngồi trên giường đầy khó khăn, trong lòng vô cùng đau xót.
"Bác sĩ nói cho tôi biết...... Chân của em lúc trước bị thương rất nặng, sau này sẽ để lại di chứng. Có thể không đứng thẳng lâu được, lại không thể vận động mạnh…”
Ôn Niệm Nam nghe vậy đột nhiên tái mặt, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, thì thào nói: “Cút ngay, tôi không muốn gặp lại anh!”
“Tôi không cố ý, tôi chỉ là không ... "
" Cút! "
Cố Ngôn Sanh đóng cửa lại, đứng bên ngoài không rời, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay., trong mắt thoáng hiện lên một tia buồn bã.
Hôm qua lẽ ra anh ấy không nên bốc đồng như vậy. Rõ ràng là anh ấy muốn giải thích tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này ...
"Xin chào, phòng 406 ở đâu? Được rồi, cảm ơn."
Cố Ngôn Sanh sửng sốt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và nhìn lên.
Tại sao Đường Sóc lại tới đây ...
Đường Sóc nhìn theo hướng người qua đường đang chỉ, tình cờ nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, sắc mặt Đường Sóc đột nhiên trở nên lạnh lùng bước tới.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Đường Sóc phớt lờ anh ta, liếc nhìn phòng 406 phía sau Cố Ngôn Sanh và chuẩn bị đi vào một cách vội vàng.
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi. Tôi đã bảo anh đi vào sao? Đừng đi vào!"
“Tránh ra, Niệm Nam gọi tôi tới.”
Cố Ngôn Sanh chỉ im lặng một câu, anh miễn cưỡng thu tay về, Đường Sóc mở cửa bước vào.
Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa với điếu thuốc chưa tắt trong tay, ánh mắt khẽ lóe lên, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, một bác sĩ đi tới, mở cửa bước vào.
“ Niệm Nam , cậu thế nào rồi? Còn đau không?”
Khi Đường Sóc đi vào, anh nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Ôn Niệm Nam đột nhiên đỏ lên.
"Đường Sóc? Làm sao cậu biết tôi đang ở bệnh viện?"
Ôn Niệm Nam đột nhiên nhớ ra có một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tên là Vương Kỳ thường xuyên xuất hiện và là bạn của Đường Sóc.
Vương Kỳ vừa đẩy cửa bước vào, Đường Sóc nhìn thấy Vương Kỳ đi vào, lo lắng nói.
"Vương Kỳ, chân của Niệm Nam đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nó đã lành rồi sao? Làm sao nó lại nặng đến mức không thể đi lại được?"
Vương Kỳ đột nhiên gọi và nói rằng Ôn Niệm Nam đang ở bệnh viện, Đường Sóc vội vã chạy đến.
Vương Kỳ liếc nhìn người trên giường bệnh người không nói một lời, và nói: "Cậu ta đã bị thương và đầu gối của cậu ta đạp vào cầu thang. Cái chân bị thương vừa đúng cái chân lần trước bị thương chưa hồi phục tốt."
Đường Sóc ngạc nhiên và nói: "Bị ngã? Tại sao tự nhiên lại ngã câu thang?"
"Lần trước tôi có nói rằng cậu Ôn có vết thương cũ trên người và rất yếu, vết thương ấy khôi phục rất chậm và khó hồi phục hoàn toàn. . Bây giờ cậu ấy đột nhiên bị đau chân trở lại, sẽ để lại di chứng, khả năng về sau chân có thể thường bị đau…
Về sau sẽ thường xuyên bị đau….
Ôn Niệm Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đường Sóc, trong lòng nhẹ giọng an ủi: "Đường Thiến, tôi không sao, không đau đâu, sau này tôi sẽ khá hơn ..."
Đường Sóc nghẹn ngào nói: "Thế nào. không đau ... Lần trước bác sĩ nói, bị thương lần nữa sẽ để lại di chứng, nhất định phải cẩn thận một chút, trách tôi không chăm sóc tốt cho cậu, tôi đã bảo cậu đừng về một mình rồi, bị chóng mặt nên ngã cầu thang ... "
" Không ... không phải lỗi của cậu mà là ... "
" Làm sao vậy? "
Đường Sóc nghĩ đến Cố Ngôn Sanh ở cửa lúc trước. Anh bối rối đứng dậy hỏi: "Tại sao Cố Ngôn Sanh lại xuất hiện ở đây? Tại sao hắn ta lại đưa cậu đến bệnh viện?"
Đột nhiên, dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Đôi mắt của Đường Sóc trở nên dữ tợn: "Cố Ngôn Sanh đã làm vậy? Hắn ta lại làm đau cậu sao? Phải không? Tên khốn kiếp này ... "Đường Sóc quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt lóe lên một tia hận ý, quay người ra cửa mặc kệ Ôn Niệm Nam hét lên sau lưng,đi ra ngoài .. .
Gửi fan pack vào lúc chín giờ tối nay, chú ý nhận chúng, đăng ký?
Ồ đúng rồi! Tác giả đã bắt đầu ném một con dao, Cố Tra Tra tiếp chiêu đi, chấp nhận cách của anh để theo đuổi vợ của mình!
Cố Tra Tra là một tên ngốc tình cảm. Anh ấy chưa bao giờ thích ai và cũng không ai dạy anh ấy cách thích một người. Anh ấy nghĩ rằng anh ấy nói rằng anh ấy thích Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam sẽ rất vui
haha tôi chợt nghĩ rằng Cố Tra Tra sẽ xem cùng tôi trực tuyến một câu tôi nghĩ ra rất giống: “Này, cô gái, tôi thích em, có vui không?”
Cố Tra Tra vẫn có chút kiêu ngạo, cho dù thừa nhận thích, anh cũng cứng đầu và không muốn thể hiện sự yếu đuối. Anh ấy đang được dạy để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ haha
Tất nhiên, sau khi biết sự thật thì mình không thể tự hào được, haha, làm đủ các kiểu cầu xin tha thứ mà theo đuổi vợ thì khổ