Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 177: Này, để tôi cho em ăn cháo, được không?



Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trong tay mình từ từkhông có động tĩnh, chỉ thấy Ôn Niệm Nam vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt rồi đỡ anh ta nằm xuống.

"Ngủ đi ... ngủ rồi sẽ không đau"

Bên ngoài phòng bệnh, Đường Sóc đã đứng ở cửa rất lâu, mãi đến sau khi Cố Ngôn Sanh đỡ Ôn Niệm Nam nằm xuống nghỉ ngơi, anh mới mở cửa bước vào.

Cố Ngôn Sanh vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau khi nhìn thấy Đường Sóc, ánh mắt của anh hơi lóe lên: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Trên hành lang, Cố Ngôn Sanh dựa vào tường, kiệt sức quay đầu nhìn Đường Sóc: "Làm sao anh biết em ấy đang ở bệnh viện? Anh cũng xem phát sóng trực tiếp sao?"

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Cố Ngôn Sanh nhíu mày nói: "Đoạn video vụ tai nạn phát sóng trực tiếp cũng bị phát tán sao? Chết tiệt, tôi lại bị tung lên mạng."

Đường Sóc nắm chặt tay, nhìn người đối diện và nói một cách lạnh lùng: "Vết thương ở chân Niệm Nam tái phát vì chặn xe ngày hôm qua nên mới uống thuốc quá liều ... phải không?"

"Đúng."

“Tại… ???”

" Cố Ngôn Sanh, anh muốn bảo vệ cậu ta hay giết cậu ta? Anh muốn giết Niệm Nam giống như anh trai tôi?"

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Đường Sóc, trầm giọng nói: "Tôi đã nói việc của anh trai cậu không liên quan gì đến tôi. Tôi không biết anh bị ai xúi giục, nhưng tôi sẽ không thừa nhận việc mình chưa làm! "

"Ha ... anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Tôi không muốn làm tổn thương Niệm Nam trong cuộc chiến giữa chúng ta. Còn về sự cạnh tranh công bằng và năng lực của chúng ta thì sao? Nhưng tôi sẽ không buông tha cho Cố thị của các người."

Đường Sóc hiểu rằng dù có ngăn cản Cố Ngôn Sanh như thế nào, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ Ôn Niệm Nam, vì vậy anh sẽ cạnh tranh sòng phẳng.

"Được rồi ... chúng ta chơi công bằng và xem ai bỏ cuộc trước."

Cố Ngôn Sanh nghĩ đến vết thương của Tiểu Lý, và nói một cách sắc bén: "Tôi sẽ tìm hiểu về tai nạn của Tiểu Lý. Nếu cuối cùng điều tra ra được là hắn đã làm điều đó, thì tôi sẽ đích thân đưa Mộ Bắc Dật vào tù, ngay cả khi anh ta trốn về nước Z! "

Vương Kỳ bước tới với một chồng báo cáo bệnh án, thở dài khi nhìn hai người đàn ông đã ngừng nói chuyện.

"Tôi là bác sĩ Vương Kỳ đang chăm sóc của Ôn tiên sinh. Bác sĩ khám cho Ôn tiên sinh tối hôm qua đã yêu cầu tôi đến và giải thích tình trạng của bệnh nhân."

Cố Ngôn Sanh đột ngột đứng dậy, cầm lấy bản báo cáo chẩn đoán của Vương Kỳ, cau mày nhìn nó, hỏi: "Anh bắt đầu xem vết thương ở chân cho anh ta từ khi nào?"

"Năm ngoái, anh ấy bắt đầu nhập viện vì vấn đề tâm thần. Tôi nhớ lúc đó Ôn tiên sinh vừa ly hôn."

Vương Kỳ liếc nhìn Đường Sóc, rời liếc nhìn Cố Ngôn Sanh một cách thờ ơ.

Tay Cố Ngôn Sanh cứng đờ không mở miệng được, lật xem báo cáo chẩn đoán hồi lâu, trầm giọng nói: "Đây không phải là báo cáo chẩn đoán hoàn chỉnh của anh ấy. Ngày mai tôi sẽ mang hồ sơ của anh ấy từ vài năm trước cho anh. . "

“Ngài tự mình điều tra giúp ta? Tôi có tài đức gì làm Cố tổng đem tiền phu nhân yên tâm giao cho tôi trị liệu, tôi không có năng lực này.”

"Tôi đã điều tra anh khi lần đầu tiên biết rằng anh là bác sĩ điều trị của Niệm Nam vào năm ngoái, và tôi biết rằng anh là người có kĩ thuật hàng đầu trong nước về điều trị chấn thương xương."

Cố Ngôn Sanh nhướng mắt nhìn Vương Kỳ, lạnh lùng nói: "Nếu không...Anh nghĩ rằng tôi sẽ yên tâm giao em ấy cho anh trị liệu sao?"

Vương Kỳ nhún vai nói: "Chân của anh ấy cần phải phẫu thuật, nếu không sẽ không bao giờ tốt, nhưng Ôn tiên sinh không muốn phẫu thuật."

"Tại sao ... em ấy không muốn phẫu thuật?"

"Cái này tôi cũng không biết."

Đường Sóc quay lại và đi đến phòng bệnh để xem xét, nhưng đã bị Cố Ngôn Sanh chặn lại.

Cố Ngôn Sanh lo lắng sải bước tới cửa, nhỏ giọng nói: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi sẽ vào gặp cậu ấy."

"Niệm Nam bây giờ rất mệt và cần được nghỉ ngơi. Em ấy ngủ rất nông khi bị ốm, anh sẽ đánh thức em ấy."

Đường Sóc lập tức tức giận nói từng chữ: "Lần trước tôi chăm sóc cậu ấy ở bệnh viện, cậu ấy bị xuất huyết dạ dày. Tôi hiểu rõ hơn anh trong cách chăm sóc bệnh nhân. Cậu ấy cần người chăm sóc trong bệnh viện."

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa lạnh lùng nói: "Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy."

Đường Sóc đang định nói gì đó, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh cúp máy khi nhìn thấy ID người gọi, nhạc chuông lại vang lên ngay khi nó dừng lại.

"Xem ra Đường tổng rất bận. Tốt hơn hết anh nên giải quyết việc của công ty trước."

Nhìn bảy tám cuộc gọi nhỡ của Mộ Bắc Dật trong máy, trong mắt Đường Sóc lóe lên một tia cảm xúc vô hình.

Anh ta đã cãi nhau với Mộ Bắc Dật sau khi đưa Ôn Niệm Nam về nhà ngày hôm qua, Mộ Bắc Dật đã rời khỏi hội trường giữa chừng và về việc camera giám sát cũng rất kỳ lạ.

Nguyên nhân khiến Đường Sóc nghi ngờ anh là vì Mộ Bắc Dật một mình đến nhà họ Tần để gặp Thẩm Lạc An.

Sau khi đi ra thang máy, điện thoại lại đổ chuông, Đường Sóc cáu kỉnh nói sau khi kết nối được: "Tôi đã nói rằng ngày mai sẽ nói về chuyện này khi anh trở về Trung Quốc. Tốt hơn hết anh nên giải thích cho tôi lý do tại sao lại gặp Thẩm Lạc An!"

Đường Sóc cúp điện thoại, đi tới cửa, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn xe bên ngoài, trong đám người đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bóng dáng là ...

"…."

Ca ca…

Trong lòng Đường Sóc đột nhiên run lên, chớp chớp mắt xác nhận mình không nhìn lầm, vội vàng hướng bên kia đường đuổi theo.

"Ca ca! Ca ca, đừng đi!"

Đột nhiên, một chiếc ô tô lao tới trước mặt đột nhiên dừng lại, Đường Sóc nhìn lên thì phát hiện đã không còn thấy ai nữa.

Đoạn video truyền hình trực tiếp tình huống bất ngờ của W.E được tung lên mạng đúng như dự đoán.

Trong video, W.E rơi từ trên giường xuống đất khiến mọi người đau lòng, và họ để lại lời nhắn về tình trạng của anh, liệu anh có được đưa đến bệnh viện để điều trị hay không.

Nhưng đúng lúc này, một người hâm mộ bất ngờ đăng lên Weibo cho biết lúc đó chương trình phát sóng trực tiếp của anh ấy không bị cắt, mà màn hình có nhiều vạch trắng đen không rõ ràng.

Anh mơ hồ nghe thấy thanh âm ầm ầm vang lên, một người đàn ông mặc vest đen xông tới, cởi áo khoác và mặc vào cho W.E, bế anh rời đi.

[Các chị em, tôi cá, đó là Đường Sóc đúng không]

[Đường Sóc không thích mặc vest đen, có phải Cố tổng không? ]

[Đó thực sự là ai! ! Ta đánh cuộc là vua hot search Cố tổng]

[Tại sao chương trình phát sóng trực tiếp của mọi người bị cắt, và chỉ của người này là xem được? Điều này phản khoa học! ]

[Không thể là Cố tổng, hiện tại Cố tổng đang có thành kiến vói W.E vì tai nạn xe hơi của thư ký]

[Mẹ của Cố tổng, Lục Vân có vẻ không thích W.E. Tôi nghe nói rằng bà thường yêu cầu W.E uống rượu cho con trai mình trong các bữa tiệc. W.E từng bị chảy máu dạ dày vì người phụ nữ độc ác này]

[Chảy máu dạ dày? Việc đó đã xảy ra khi nào? ]

[Mẹ kiếp! Người phụ nữ này quá tệ! ]

[Tôi chỉ nói rằng gia cảnh của W.E không tốt và cuộc hôn nhân với Cố gia chắc chắn sẽ bị bắt nạt và WE thực sự bị bắt nạt bởi Lục Vân]

[các bạn đang nói những gì? Tại sao bạn biết rõ nhiều thứ trong nội bộ gia đình họ? Bạn thấy nó ở đâu? ]

Nhìn những bình luận trên máy tính, ánh mắt Cố Lâm lộ ra tia lạnh lẽo, anh ta hack Weibo của người đó, trực tiếp xóa hết bình luận, bỏ hot search.

"... Hình như có người từ phía sau cố tình tạt nước bẩn vào mẹ, rốt cuộc ai là người xúi giục..."

Cố Lâm tắt máy tính và ngồi xuống chân Bạch Cẩn Trần đang ngồi vẽ trên bãi cỏ phía sau.

“Tiểu Lâm, em có chuyện gì vậy?” Bạch Cẩn Trần ngừng vẽ và nhìn xuống Cố Lâm.

"Thấy tin tức nên tâm tình không được tốt, anh ơi, dỗ em được không?" (ngọt xỉu, Tiểu Lâm quái quỷ mà moe quá đi)

Bạch Cẩn Trần xoa xoa mái tóc của Cố Lâm cười khẽ: "Là của mẹ Tiểu Lâm sao? Mẹ tôi cũng từng gửi tôi đến trường luyện thi, tôi cũng bị trầm cảm một thời gian."

Cố Lâm nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống: "Anh, mẹ anh có yêu anh không?"

"Ừm, mẹ tôi rất dịu dàng, mẹ của Tiểu Lâm đâu? Chắc mẹ em rất yêu em đúng không."

Cố Lâm nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Cẩn Trần, và một nét buồn thoáng qua trong mắt anh.

"Cô ấy không yêu tôi ... Cô ấy luôn lợi dụng tôi để mở đường cho con trai cô ấy. Từ năm tuổi, tôi đã biết rằng tôi là một cái bóng ... Cho dù tôi có tốt đến đâu, cô ấy cũng chỉ sợ rằng tôi sẽ ăn cắp đồ của con trai cô ấy. "

Cố Lâm ngồi dậy nhìn Bạch Cẩn Trần, đưa tay lên lau vết sơn trên mũi, lộ ra vẻ khó hiểu: "Thật thần kỳ... mỗi lần ở bên anh, luôn khiến em cảm thấy bình tĩnh, thoải mái. "

Bạch Cẩn Trần chớp mắt, nhìn Cố Lâm với đôi mắt trong veo và sạch sẽ.

"Anh, anh rất ngọt ngào phải không?"

"Ta không phải là đường, làm sao có thể ngọt?"

Đột nhiên Cố Lâm nghiêng người tới trước mặt Bạch Cẩn Trần, lông mi từ từ xẹt qua mắt Bạch Cẩn Trần, Bạch Cẩn Trần sững sờ, sau đó chớp mắt, lông mi của hai người chạm vào nhau.

"Anh ... Em muốn hôn anh, thử ngọt hay không, được không?"

Trong bệnh viện, Cố Ngôn Sanh ngồi trên giường nhìn người đang ngủ, trên tay cầm một sợi dây chuyền nốt nhạc, trong mắt tràn đầy yêu thương vô hạn.

"Sau này anh sẽ bảo vệ em, và anh sẽ không làm em tổn thương thêm nữa. Cho dù mất đi tất cả, anh sẽ bảo vệ em cho dù mất đi tất cả. Anh sẽ không làm em tổn thương thêm nữa ..."

Chính vì câu nói này, cho dù mình đầy thương tích cũng bảo vệ hắn, đã khiến cho Cố Ngôn Sanh gần như mất đi tất cả những người thân cận với hắn.

"…Nước"

Ôn Niệm Nam trên giường bệnh tỉnh lại, Cố Ngôn Sanh nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy.

"Nước ... đây."

Ôn Niệm Nam cầm lấy cốc nước, nhìn chằm chằm sợi dây chuyền bên cạnh bàn.

Cố Ngôn Sanh vội vàng đi tới bàn bên lấy ra cái bình giữ nhiệt, từ bên trong bưng ra một bát cháo.

"Đây là cháo kê do dì Lan nấu để bồi bổ cho dạ dày của em. Em chưa ăn gì mà bụng rất dễ đau. Ăn cháo đi ..."

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, hắn vươn tay muốn lấy bát nhưng lại bị đẩy ra.

Cố Ngôn Sanh cầm bát lên, múc một thìa lên môi thổi nhẹ, sau đó chậm rãi nâng lên trước mặt Ôn Niệm Nam, nói nhỏ: "Nóng lắm, anh cho em ăn thì sao?"

" Cố Ngôn Sanh... còn nhớ lần trước anh cho tôi ăn cháo không?"

Cố Ngôn Sanh nắm lấy cái thìa một lúc, nụ cười nơi khóe miệng đông lại, trong mắt hiện lên một tia chua xót.

"Nhớ rõ."

Đương nhiên anh ta nhớ lần trước khi cho Ôn Niệm Nam ăn cháo, Ôn Niệm Nam vừa mới tỉnh dậy sau cơn sợ hãi vì bị nhốt dưới tầng hầm.

Anh ta vớt Ôn Niệm Nam trong bồn tắm ... bởi vì Ôn Niệm Nam chưa ăn hết cháo và anh ấy tức giận ... anh ấy băng bó vết thương cho Ôn Niệm Nam...

Ôn Niệm Nam cầm chiếc cốc và nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm giác sợ hãi khó quên lại ập đến.

"Tôi nhớ ... anh đã nghĩ đến việc ly hôn từ trước đây rất lâu, và lần đó là quyết tâm đánh tôi đến chết vì tôi không đồng ý ly hôn ..."

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam bằng ánh mắt đầy hối hận, giọng nói run run chán nản nói: "Tôi biết em muốn nói gì ... chờ một chút, khi bệnh của em được chữa khỏi, tôi sẽ rời đi, để tôi chăm sóc cho em, cho đến khi em hồi phục ... "

Ôn Niệm Nam cúi đầu che đi hốc mắt đỏ bừng, trầm mặc không nói.

Ngay cả khi trong trái tim tôi vẫn yêu anh ấy...

Ôn Niệm Nam chưa bao giờ có thể tha thứ cho nỗi sợ hãi và tổn thương khó quên mà Cố Ngôn Sanh đã gây ra cho anh trong ba năm qua.

Tác giả có điều muốn nói:

Xem trước: Niệm Niệm biến mất khỏi bệnh viện, bài hát chủ đề của bộ phim cổ trang trở nên hot trên Internet, trong video anh mặc cổ trang đàn piano và buổi biểu diễn được ghi hình cùng với Đường Sóc

Niệm Niệm biết rằng anh vẫn quan tâm đến Cố Ngôn Sanh , nhưng càng quan tâm thì anh càng sợ.

Vết thương lòng ba năm vẫn chưa lành, vì vậy anh chỉ có thể đẩy Cố Ngôn Sanh ra xa và ngụy trang thành người lạnh nhạt, vô tình.

Thẩm Lạc An sẽ chết trong lần gây chuyện cuối cùng, chính vì hắn mà mối quan hệ của Cố Ngôn Sanh và Niệm Nam mới trở nên như thế này, và tự nhiên anh ấy sẽ cho Thẩm Lạc An một kết cục.

Con dao lớn đang được chuẩn bị để theo đuổi vợ mình!

Tôi đã giành được giải thưởng cho bài hát tôi viết, vì vậy tôi muốn đến xin Phil nhận mình là học trò!

Cuộc thi Piano Thành phố M đã chọn Niệm Nam để tham gia Cuộc thi Piano Thế giới!

Bạn đã ăn đường trong chương này?------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.