Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 192: Công khai dạy dỗ Thẩm Lạc An trong buổi đính hôn.



Thẩm Lạc An ngã xuống đất vì xấu hổ, và nhìn Cố Ngôn Sanh đang đánh mình với vẻ hoài nghi.

Cố Ngôn Sanh giẫm lên chiếc nhẫn trên mặt đất, quay người lại lạnh lùng nói: "Hôn ước bị hủy bỏ ..."

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh túm tóc Thẩm Lạc An từ trên sân khấu kéo ra cửa, anh ta ném Thẩm Lạc An vào trong mưa ở nơi trước mọi người trong vũng lầy.

Mọi người có mặt tại hội trường đều sững sờ, không ai dám nói chuyện, phóng viên vội vàng chụp ảnh không muốn bỏ sót một tấm nào.

Thẩm Lạc An xấu hổ chạy khỏi cơn mưa và ngã xuống đất, bộ lễ phục trắng dính đầy bùn đất.

Những người xung quanh đều sững sờ, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc An dần dần trở nên giễu cợt và châm chọc.

Thẩm Lạc An gầm lên: "Không được cười! Dám cười nhạo tôi! Tôi là vợ của chủ tịch tập đoàn Cố thị ! Tôi sắp đính hôn với Cố Ngôn Sanh!"

Cố Ngôn Sanh từng bước đi tới gần hắn ta, nhìn Thẩm Lạc An, lạnh lùng nói: "Cậu không xứng mặc bộ lễ phục này, huống chi là đeo nhẫn của tôi, câuh không thể so sánh với em ấy."

"Anh nói là đã đính hôn với tôi! Anh trở mặt! ? Anh không sợ tôi phát video".

Vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Ngôn Sanh càng thêm trầm trọng, anh ta lạnh lùng nói: "Đã phát chưa? Video của cậu đều đã bị tôi phá hủy. Cậu dùng cái gì để đăng?"

Thẩm Lạc An của trợn tròn mắt không tin: "Anh nói cái gì ..."

Thẩm Lạc An không ngờ Cố Ngôn Sanh lại có được đoạn video nhanh như vậy, anh phải làm sao bây giờ ...

Thật khó để đến được bước này, và hiển nhiên là nó sẽ thành công ...

Thẩm Lạc An nhìn xuống những vết bùn đất trên người mình, trong mắt hiện lên một tia hung ác, khi anh ta lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước mắt đang nhìn Cố Ngôn Sanh.

" Ngôn Sanh, anh nói sẽ đính hôn với em và kết hôn với anh, anh đã hứa với em! Rõ ràng húng ta đã từng yêu nhau, anh yêu em, anh đã quên lúc học cấp ba em đã cứu anh, em đã chăm sóc anh ở bệnh viện à? Anh hứa rằng sẽ đối xử tốt với tôi và cưới tôi! "

"Anh không thể vô ơn bạc nghĩa mà vứt bỏ tình cảm nhiều năm của chúng ta để ở bên Ôn Niệm Nam. Rõ ràng anh đã nói là sẽ lấy tôi ..."

Cố Ngôn Sanh đá hắn ra và lạnh lùng nói : "Tại sao tôi lại đồng ý đính hôn? Trong lòng cậu không biết sao, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ thích cậu! Ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã nói dối tôi! "

" Khi đó, cậu giả làm người cứu mạng của tôi mà tiếp cận tôi. Người trong những năm đó, Ôn Niệm Nam bị bắt nạt và tính kế, mới chính là người đã thực sự cứu tôi. Còn cậu đã được đối xử tốt nhiều năm như vậy. Ngay từ đầu, cậu đã là bên thứ ba xen vào! "

Thẩm Lạc An khóc nói, lắc đầu: "Không ... Tôi không ... Cố Ngôn Sanh, làm sao anh có thể nói dối ở trước mặt nhiều người như vậy?”

Cố Ngôn Sanh túm tóc Thẩm Lạc An, bắt hắn phải nhìn lên, chỉ vào màn hình lớn trên sân khấu, lạnh lùng nói: "Cậu còn dám giả vờ vô tội? Không phải cậu dùng video đe dọa tôi sao? Được rồi, chúng ta sẽ lấy video đó rồi phát hành để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cậu. "

" Anh nói gì? "

Màn hình lớn ở trung tâm nhà thờ đột nhiên sáng lên và một đoạn video được phát. Đó là trên màn hình giám sát của Cố gia. Đó là bữa tiệc sinh nhật năm ngoái Thẩm Lạc An, đã nhờ người quay phim lại toàn bộ quá trình vu khống Ôn Niệm Nam ở trên ban công.

Đoạn video thứ hai là đoạn ghi âm qua điện thoại.

"... Ta muốn ngươi phá hủy khuôn mặt của Ôn Niệm Nam, lấy đi đôi tay của hắn, để hắn không còn có thể đánh đàn, nới lỏng ánh sáng của khán đài giết hắn cho ta..."

Tiếp theo là đoạn thứ ba và đoạn đoạn thứ tư.… Thẩm Lạc An đã mua chuộc người để giết người, và lái xe đâm Tiểu Lý bị thương… Tất cả những thông tin trong những năm này đều đã được công bố.

Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An đang cứng đờ không tin, chán ghét buông tay ra, đi tới bên cạnh lau tay.

Máy ảnh của các phóng viên ngay lập tức chĩa vào Thẩm Lạc An trên mặt đất và điên cuồng ấn nút chụp.

Thẩm Lạc An lấm lem bùn đất xem đoạn phim trên sân khấu, nước mắt anh ngừng lại ngay lập tức, lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.

"Không! Tôi không làm vậy! Những đoạn ghi âm đó là giả!"

Thẩm Lạc An nhìn Cố Lâm ở một bên và gầm lên: "Là anh! Anh làm video! Đồ quỷ!"

Cố Lâm từ từ đi tới trước mặt Thẩm Lạc An. Anh đột nhiên đá hắn, ánh mắt không dao động nhưng lại cho người ta cảm giác áp chế lạnh lẽo, chế nhạo nói:" Thật sự là rừng lớn, có đủ loại chim chóc. Ta chưa từng thấy ngươi như vậy rẻ mạt như vậy. "

“Đó là một lời nói dối. Anh có tin không nếu có quá nhiều người nói? Cái miệng này nên được đập vỡ! "Có một tiếng vỗ, và khuôn mặt của Thẩm Lạc An đỏ bừng ngay lập tức.

"Ồ, xin lỗi, tôi quên lấy chiếc nhẫn, nhưng không sao. Anh có sợ đau không. Có thể bị chảy máu."

Cố Lâm nắm lấy tóc Thẩm Lạc An , ghé sát vào, nhỏ giọng nói, " Sau này chảy nhiều máu hơn. Tôi sẽ chỉ cho cậu phương pháp của tôi ở Cố trang. ”

Đồng tử của Thẩm Lạc An co rút lại nhìn Cố Lâm, như đang gặp quỷ, chưa kịp lau máu trên mặt, đã khóc lóc bò đến chân Cố Ngôn Sanh.

"Tôi sai ... Tôi sai rồi ... Xin hãy để tôi đi, Ngôn Sanh..."

Khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Lạc An gợi lên sự thương cảm, nếu tôi không xem video, tôi sẽ không biết điều đó đây là một người lạnh lùng và độc ác.

Ngôn Sanh đá Thẩm Lạc An ra, hả hê nói: "Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết."

Những người xung quanh đều bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hóa ra là trước đây Cố Ngôn Sanh nuông chiều Thầm Lạc An bởi vì hắn có ơn cứu mạng của anh.

“Hóa ra lại là một kẻ mạo danh, một kẻ phạm tội theo thói quen.”

“Thảo nào Cố tổng luôn thích anh ta, hóa ra anh ta giả vờ để tiếp cận.”

“Thật là kinh tởm khi đạo nhạc và mạo danh cứu người . ”

Thẩm Lạc An biết hỏi Cố Ngôn Sanh cũng vô ích, nhìn những tiếng xung quanh đầy chế nhạo, tâm lý phòng ngự đã hoàn toàn sụp đổ, anh xoay người ném mình đến trước mặt Thẩm Thiên Hào.

" Tần tổng! Chú cứu tôi ... Tôi không muốn chết! Đừng để anh ta đưa tôi đi, tôi sẽ chết! Tôi không muốn đi tù! Tần tổng cứu tôi!"

Tần tổng giận dữ tát anh ta một cái. “Anh nên tự chịu hậu quả nếu tự mình làm những điều này!”

Tần tổng đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Cố Ngôn Sanh thì dừng lại, nghiến răng nói: “Cố Ngôn Sanh, tôi đang đợi anh. ! ”

Thẩm Thiên Hào cũng theo Tần tổng rời đi., cả quá trình cũng không nhìn đến Thẩm Lạc An, Thẩm Lạc An cả người lấm lem bùn đất xấu hổ che mặt đứng sững tại chỗ.

Mưa ngoài cửa dần dần tạnh, Cố Ngôn Sanh liếc nhìn về phía đỉnh nhà thờ, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn anh đã đến. Tiệc đính hôn kết thúc. Mời anh rời đi." Chu Nguyên Phong liếc mắt nhìn phóng viên, lễ phép nói: " Chuyện gì đã xảy ra hôm nay tất cả đều có thể được báo cáo, nhưng có một yêu cầu…”

Chỉ còn lại vài người trong thánh đường đầy gió và trống trải. Cố Ngôn Sanh đứng trên sân khấu và nhìn Thẩm Lạc An. Cố Lâm và Chu Nguyên Phong đứng bên cạnh và không nói.

"Mời vào "

Cố Ngôn Sanh vỗ tay bên ngoài nhà thờ đến hai tay đeo một chiếc vòng rất giản dị, một tay xách hộp.

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn cây thánh giá trên nhà thờ, ngoắc ngoắc:" Hai tay. "

Hai người đàn ông đeo vòng tay đi tới chỗ Thẩm Lạc An và đè anh ta xuống đất, mở hộp đen và đưa đồ cho Cố Lâm.

Mặt Thẩm Lạc An lập tức tái mét sau khi nhìn thấy nó .

" Anh định làm gì! Anh muốn làm gì! Cố Ngôn Sanh hãy để tôi đi! "

Cố Lâm bắt tay, chế nhạo:" Không phải anh thích giả vờ ngây thơ sao? Anh thích trở thành một con chó cái đúng không? OK, tôi sẽ giúp anh, đây là thứ tôi đặc biệt làm cho anh. "

" Giữ lấy anh ta. "

Đột nhiên, Cố Lâm dẫm lên mặt Thẩm Lạc An và ấn mạnh thanh sắt vào, Thẩm Lạc An đột nhiên la hét và co giật vì đau.

"A !! Mặt tôi! Đau quá!" Thẩm Lạc An hét lên đầy đau đớn ngay cả khi bị hai người giữ chặt.

Khuôn mặt bên trái của Thẩm Lạc An có in từ đĩ ...

Cố Lâm buông tay ra nhìn một cách vô cảm, và nói: "Buông anh ta ra."

Cố Ngôn Sanh quay lại và nhìn Thẩm Lạc An, người đang lăn lộn và la hét trên mặt đất trong đau đớn, và bước đi chậm rãi. Một điếu thuốc được đốt trước mặt anh ta.

Thẩm Lạc An run đến mức không nói được lời nào, anh ngước nhìn Cố Ngôn Sanh với ánh mắt căm hận, gầm lên, "Tôi muốn giết anh! Tôi muốn giết anh!"

Cố Ngôn Sanh cười toe toét, một giọng nói trầm ấm: "Tiếp theo sẽ là địa ngục của anh. Tôi sẽ khiến anh phải trả giá bằng máu cho những gì anh đã gây ra trong nhiều năm qua."

Đột nhiên anh ta ấn điếu thuốc trên tay vào trán Thẩm Lạc An, đá một cái rồi đứng dậy.

Cố Lâm nhìn người bất động trên mặt đất, cười nói: "Thẩm Lạc An đã ngất đi, có lẽ là do đau. Tôi đắp thuốc vào mỏ hàn. Đời này đừng nghĩ tới việc xóa đi thương hiệu của hắn." “

Chu Nguyên Phong đã đứng xa , không đến gần, anh không thích mùi máu.

"A Sanh, vài giờ nữa buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu. Cậu có thể đến xem Niệm Nam trước. Bây giờ rào cản giữa hai người đã được loại bỏ, cậu có thể tỏ tình với anh ấy."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh khẽ lóe lên và anh “Cho dù tôi có thú nhận… anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”

Cố Lâm đột nhiên vỗ vào đầu Cố Ngôn Sanh và nói, “Anh thật ngu ngốc! Niệm Nam sẽ làm điều đó! Anh ấy đã nhận ra còn yêu anh, khi anh bị thương vì anh ấy. Anh ấy cũng đã nhận hoa hướng dương. Nếu không có chuyện xảy ra với Thẩm Lạc An, bây giờ hai người có thể đã làm hòa. ”

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Cố Lâm và Chu Nguyên Phong, nói:“ Được rồi… Tôi sẽ thú nhận mọi chuyện với anh ấy. Nếu anh ấy không chấp nhận, sẵn sàng tha thứ cho tôi. Tôi sẽ dành hàng chục năm trong nửa sau cuộc đời để cầu xin sự tha thứ của anh ấy ... "

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Thẩm Lạc An trên mặt đất, lạnh lùng nói:" Cố Lâm, đi lái xe đi, đưa hắn đến Cố trang rồi chờ ta. "

" Được. "

Cố Lâm theo Cố Ngôn Sanh rời khỏi nhà thờ, khi bước tới cửa, anh nhìn lại Thẩm Lạc An trên mặt đất.

“Quái lạ, lần trước bị tra tấn tôi chưa từng thấy anh ta yếu ớt như vậy.”

Lúc này, người đang ngất đi đột nhiên mở mắt, cầm sợi dây chuyền hình nốt nhạc trong tay, trong mắt hiện lên một tia hận ý, mắt nhìn vào vòng cổ.

Cố Ngôn Sanh và Cố Lâm lái xe đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, và chỉ còn vài giờ nữa là bắt đầu, không gian đã chật cứng người.

“Anh ơi, anh có muốn vào trong tìm Niệm Nam không?”

“Bên ngoài có quá nhiều người và phóng viên. Tôi lao vào sẽ chỉ gây rắc rối cho anh ấy. Đây là cách duy nhất để vào hội trường âm nhạc. Tôi sẽ đợi anh ấy tại đây. ”

Thời gian trôi qua, mặt trời sắp lặn, trời đột nhiên đổ mưa, dần dần biến thành một trận mưa như trút nước.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy khó chịu trong ngực, bối rối vô cùng, ánh mắt có chút lo lắng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời sắp tối rồi, Niệm Niệm sao vẫn chưa tới đây ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.