Sau khi trở về biệt thự, Giang Diệu đã nhìn thấy Giang Nhiễm đang ngồi một mình trên ghế sô pha, từ lúc cậu còn nhỏ cho đến bây giờ, cậu chưa từng nhìn thấy Giang Nhiễm như vậy bao giờ cả.
Cậu đi đến bên cạnh Giang Nhiễm, đứng nhìn cô một lúc lâu nhưng vẫn không biết phải làm sao để an ủi cô.
Cậu vốn còn cho rằng bản thân mình sẽ có thể giờ vờ như không biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng khi cậu nhìn thấy Giang Nhiễm như vậy, cậu cảm thấy bản thân mình không nên trốn tránh trách nhiệm.
“Mommy, tại sao mẹ lại khóc, mẹ cãi nhau với ba sao? Tại sao hai người lại cãi nhau?” Giang Diệu nắm lấy tay Giang Nhiễm, trên mặt mang theo sự quan tâm cùng lo lắng hỏi cô, “Ba và mẹ cãi nhau nguyên nhân có phải là tại con không?”
Ngay khi Giang Nhiễm vừa nghe Giang Diệu nói dứt câu, cô liền ngồi xổm xuống, đưa tay ra ôm lấy cậu vào lòng mà nói “Diệu Nhi, nếu mẹ và ba con ly hôn, con sẽ chọn sống với mẹ hay với ba?”
Trong lòng Giang Diệu không khỏi ngạc nhiên sau khi nghe được câu hỏi của cô, nhưng trên mặt cậu vẫn luôn duy trì trạng thái bình tĩnh và trấn định.
Giang Nhiễm còn cho rằng Giang Diệu đã bị cô dọa sợ, cô ôm Giang Diệu trong lòng mình, âm thầm thở dài một hơi nói “Diệu Nhi, con yên tâm, mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu.”
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhiễm, “Mommy, nếu mẹ cùng ba ly hôn, con tất nhiên sẽ lựa chọn ở cùng mẹ.”
Sau khi Giang Nhiễm nghe được những lời Giang Diệu nói, cô ôm chặt cậu bé vào lòng, nước mắt của cô từng giọt lại từng giọt rơi xuống người Giang Diệu.
Đây chính là đứa con mà cô khổ sở mang thai mười tháng trời, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì đứa con trai này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Đến tối, Giang Diệu đã quấn lấy Giang Nhiễm muốn được ngủ cùng cô.
Giang Diệu đã nói thầm cho Giang Nhiễm biết là từ khi tới Giang Thành đến nay, cậu luôn ngủ không ngon giấc, cho nên cậu muốn Giang Nhiễm ngủ ở bên cạnh cậu.
Đêm đó, trong lúc ngủ mơ Giang Diệu đã vô ý đem những chuyện cậu biết được nói ra, khi nghe được những gì Giang Diệu nói, Giang Nhiễm vô cùng đau lòng che miệng lại, cô thật sự không ngờ tới Giang Diệu đã sớm biết Lục Thừa Hạo vốn không phải là ba ruột của cậu.
Cô cảm thấy thật may mắn, vì cậu bé chưa từng nhìn thấy một mặt không thể chấp nhận được của Lục Thừa Hạo.
Ngày hôm sau, Giang Diệu vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Giang Nhiễm, Giang Nhiễm cũng luôn ở bên cạnh cậu, hai người cùng nhau đi dạo chơi ở Giang Thành, nhưng thật sự cô chưa bao giờ nghĩ tới là Giang Diệu sẽ mang cô đến một phòng khám tư nhân.
Cô còn cho rằng Giang Diệu cảm thấy trong người không khoẻ chỗ nào, nhưng khi cô bước vào phòng khám, cô đã bị ai đó đánh ngất xỉu, trong lòng cô thầm kêu lên không ổn!
Hứa Dung Mộc nhìn Giang Nhiễm ngất xỉu trong lòng mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Diệu đứng cách đó không xa, anh đi đến bên cạnh Giang Diệu, ôm cậu vào lòng.
“Diệu Nhi, con yên tâm, ba sẽ chăm sóc tốt cho mẹ của con, chúng ta cùng nhau nỗ lực làm cô ấy sớm tỉnh lại được không!”
Giang Diệu nhìn Hứa Dung Mộc cười gật đầu.
Cậu tin tưởng ba của mình, tin tưởng ba nhất định sẽ giúp mẹ tỉnh lại, cũng tin tưởng anh có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt hơn hiện tại.
Cha Tô, mẹ Tô cùng cha Hứa, mẹ Hứa đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Nhiễm đang ngất xỉu trong lòng Hứa Dung Mộc, bởi vì bọn họ thật sự không tin rằng Giang Nhiễm đã từng là Tô Nghiên! Các cô căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
Mẹ Tô đi đến bên cạnh Hứa Dung Mộc, sau đó xốc áo của Giang Nhiễm lên, ở trên vòng eo của cô hiện ra một cái bớt hình hoa mai.
Đây là dấu ấn mà năm đó mẹ Tô đã cắn răng đi tìm bác sĩ để vẽ lên, chính là để phòng ngừa một ngày nào đó, nếu Tô Nghiên và bọn họ lạc nhau, bọn họ cũng có thể tìm lại con gái mình.
Mẹ Tô đưa tay gắt gao che lại miệng mình, sau đó bà liền ngã lên người cha Tô mà khóc thút thít.
Đây là con gái của họ, con gái của họ vẫn chưa chết, tại sao năm đó Lục Thừa Hạo cứu được con gái của họ, lại phải vì anh ta mà thay hình đổi dạng, tại sao phải làm một việc nhẫn tâm như vậy.
“Ba mẹ, những việc này đều không quan trọng, hiện tại chúng ta phải mang Nghiên Nghiên đi thôi miên, để xem thử cô ấy có thể hồi phục lại ký ức được hay không.” Hứa Dung Mộc ôm Giang Nhiễm dịu dàng nói, “Mọi người yên tâm kể từ hôm nay con sẽ không bao giờ buông tay cô ấy ra đâu.”
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, một cái lồng trong suốt được đưa lên đầu Giang Nhiễm.
Tô Nghiên chỉ cảm thấy chính mình như đang mơ một giấc mộng dài, trong mộng cô cùng Hứa Dung Mộc trải qua rất nhiều chuyện, còn có một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc suốt năm năm bên cạnh Lục Thừa Hạo.
Năm năm qua Lục Thừa Hạo bảo vệ cô thật sự rất tốt, bởi vì mất đi ký ức, cho nên cô đã xem Lục Thừa Hạo là tất cả, là ánh sáng duy nhất.
Mà Lục Thừa Hạo bởi vì bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, dẫn tới trên lưng anh mang theo vô số những sinh mạng vô tội, nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng dưới tầng hầm đó, Tô Nghiên chỉ cảm thấy trong lòng đầy chấn động.
Nhìn thấy một sự thật đẫm máu đó hiện ra trước mắt cô, trong lòng cô cảm thấy rất đau khổ, Lục Thừa Hạo vì tình yêu mà sẵn lòng mang trên lưng vô số mạng vô tội.
Cô cũng yêu Hứa Dung Mộc, nhưng tình yêu của cô nếu so với Lục Thừa Hạo lại có vẻ như không đáng một đồng, vô cùng tầm thường và nhỏ bé.
May mắn thấy, hiện tại cô có thể trở về bên cạnh Hứa Dung Mộc của đời mình.
Giang Nhiễm chính là Tô Nghiên, năm đó Tô Nghiên sống sót trở về lại bị Lục Thừa Hạo thay hình đổi dạng thành Giang Nhiễm, sau đó còn thôi miên làm cô quên đi tất cả mọi chuyện, biến cô trở thành ánh trăng sáng trong lòng của anh để ở bên cạnh anh.
Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn phát hiện ra bí mật mà Lục Thừa Hạo đang che giấu.
Mọi chuyện giữa cô và Lục Thừa Hạo, cũng nên kết thúc rồi.
Tô Nghiên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hứa Dung Mộc, nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra trước kia, cô lập tức ngồi dậy ôm lấy anh, “A Mộc, em xin lỗi, mấy năm nay có phải anh vẫn luôn không biết em còn sống có phải không!”
Hứa Dung Mộc sau khi nghe được lời Tô Nghiên nói, anh gắt gao ôm chặt lấy cô vào lòng, luôn miệng nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Nếu như năm đó anh có thể nhìn thấu những thủ đoạn đó, có lẽ bọn họ đã không cần phải xa lìa nhau tận năm năm, cũng không cần phải để cô một mình chịu đựng mọi đau khổ như vậy. Tuy rằng năm năm qua Lục Thừa Hạo thật sự đối xử rất tốt với cô, nhưng một cuộc sống trống rỗng đối với cô không phải cũng là một sự thống khổ hay sao?
“Nghiên Nghiên, em có biết không? Ba, mẹ bọn họ đều cho rằng em đã chết, nhưng chỉ có anh không tin, ngay cả khi anh nhìn thấy khối thi thể kia, anh vẫn không tin em đã chết, thật tốt, em cuối cùng cũng đã trở về bên anh một lần nữa.” Hứa Dung Mộc nâng mặt Tô Nghiên lên, hôn lên môi cô, “Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa.”
Cha Tô, mẹ Tô, cha Hứa, mẹ Hứa đã xuất hiện trong phòng bệnh nhìn thấy Tô Nghiên, trên mặt bọn họ hiện lên sự phấn khích mà cười rạng rỡ, bọn họ liên tục nắm tay Tô Nghiên hỏi thăm ân cần, Hứa Dung Mộc kể lại mọi chuyện xảy ra trong năm năm qua cho họ nghe, cũng nói cho bọn họ về hành vi cầm thú của Lục Thừa Hạo.
Tô Nghiên nhìn những giọt nước mắt trên mặt của bọn họ, lúc cô còn là Giang Nhiễm, cô thật sự chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có người thân và gia đình, bởi vì Lục Thừa Hạo đã nói với cô là cha mẹ cô đã mất từ lâu, nếu không phải ngày hôm qua bọn họ đã xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ biết được sự thật.
“A Mộc, bây giờ là lúc nào vậy?” Tô Nghiên nhìn Hứa Dung Mộc vẻ mặt trấn định mở miệng, “Tại sao em lại cảm thấy như em đã ngủ rất lâu rồi?”
“Nghiên Nghiên, em thật sự đã ngủ rất lâu rồi, vừa nãy anh đã được nhà thôi miên dạy cho cách để đánh thức em, hơn nữa nhà thôi miên có nói hiện tại trong trí nhớ của em hoàn toàn đã bị hỗn loạn, em trong đầu hiện giờ sẽ có đủ loại ký ức, có thể thấy được Lục Thừa Hạo trước khi cứu em đã có chuẩn bị kế hoạch.” Hứa Dung Mộc nhìn Tô Nghiên vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nghiên Nghiên, em có thể nói cho anh biết tại sao em lại được đưa vào bệnh viện đó không?”
Tô Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, nhớ lại những sự việc đã xảy ra năm đó, cuối cùng nhìn về phía Hứa Dung Mộc, xoa gương mặt tiều tụy của anh, “A Mộc, năm đó khi Lý Nghiên tìm đến em, hy vọng em có thể nhường lại vị trí bà Hứa cho cô ta, em đương nhiên là không muốn, sau đó cô ta liền đẩy em ra ngoài, khi em tỉnh lại đã nhìn thấy Lục Thừa Hạo, lúc ấy em một lòng muốn chết, Lục Thừa Hạo lại cho em sống lại một lần nữa.”
Hứa Dung Mộc nhìn Tô Nghiên, nắm chặt lấy tay cô “Năm đó là tại anh quá ngu ngốc, nếu anh có thể phát hiện em không phải Tô Kỳ sớm một chút, có lẽ chúng ta sẽ không như hiện tại, Nghiên Nghiên, kể từ khi anh cưới em cho tới bây giờ, chúng ta đã bỏ lỡ nhau mười năm, anh không muốn chúng ta phải tiếp tục đi trên con đường sai lầm nữa.”
Tô Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, đôi tay xoa mặt anh, “A Mộc, anh cũng biết, nguyên vọng lớn nhất của em lúc ấy chính là có thể ở bên anh cả đời, Tô Kỳ xuất hiện cũng là em quá ngốc, em không nên tin lời cô ta nói, những lời nói của cô ta cũng chỉ có thể lừa gạt em lúc đó.”
Cha Hứa, mẹ Hứa nhìn hai người hạnh phúc bên nhau như thuở ban đầu, trên mặt họ vô cùng vui mừng, chẳng sợ tình yêu đến muộn màng, mặc dù hai người muộn đến mười năm, nhưng may mắn chính là, cuối cùng người có tình cũng sẽ trở về bên nhau.
Tô Nghiên đi theo Hứa Dung Mộc cùng nhau trở lại biệt thự, nhìn mọi thứ trong biệt thự, Tô Nghiên mỗi phút mỗi giây đều nhớ lại những hành động khi đó của Hứa Dung Mộc, tuy rằng bọn họ đã không còn dáng vẻ như lúc còn trẻ, nhưng cô biết người ở bên cạnh cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô.
“Chúng ta cùng nhau đưa Diệu Nhi trở về được không?” Tô Nghiên nhìn Hứa Dung Mộc, tươi cười nói “Từ nay về sau một nhà ba người của chúng ta sẽ sống cùng nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách.”
Hứa Dung Mộc nhìn Tô Nghiên, trên mặt tươi cười mang theo cưng chiều, “ Được.”
Tô Nghiên mang theo Hứa Dung Mộc cùng nhau trở về biệt thự, nhưng bọn họ tìm khắp mọi nơi trong biệt thự cũng không nhìn thấy bóng dáng của Giang Diệu và Lục Thừa Hạo, ngược lại là ở gara ngầm lại phát hiện thi thể của Lục Viên.
Lúc thấy được thi thể của Lục Viên, trái tim của Tô Nghiên liền chùng xuống không rõ lý do, cô nhớ lại những hành động trước đây của Lục Thừa Hạo, cô cảm thấy có chút đau lòng mà đưa tay che miệng lại.
“A Mộc, làm sao bây giờ? Lục Thừa Hạo lỡ như muốn giết chết Diệu Nhi thì phải làm sao bây giờ?” Tô Nghiên nhìn Hứa Dung Mộc vẻ mặt khẩn trương nói, “Tuy rằng Diệu Nhi mấy năm nay được A Hạo chăm sóc vô cùng tốt, nhưng anh ta có một mặt xấu xa khiến người khác không thể chấp nhận được, em đã thấy nó, em cũng biết lúc A Hạo phát bệnh sẽ nhẫn tâm như thế nào! Anh cũng nhìn thấy thi thể của Lục Viên, chắc chắn là do A Hạo làm, chắc chắn là như vậy!!”
Tô Nghiên lôi kéo Hứa Dung Mộc, nói đứt quãng, Hứa Dung Mộc ôm chặt Tô Nghiên, “Nghiên Nghiên, em tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể tìm được Diệu Nhi, nó là con trai của chúng ta, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể ở bên nhau, con của chúng ta chắc chắn cũng sẽ như vậy.”
Hứa Dung Mộc đưa Tô Nghiên trở lại biệt thự, rất nhanh liền sắp xếp cho người đi tìm tung tích của Giang Diệu, nhưng một tuần đã trôi qua cũng không thể tìm được tin tức của Giang Diệu, mà tâm trạng của Tô Nghiên càng ngày càng trở nên trầm lặng, anh biết vào lúc Lục Thừa Hạo phát bệnh sẽ trở nên như thế nào, cũng biết nếu trong tình huống đó Lục Thừa Hạo có thể làm ra bất cứ chuyện nguy hiểm nào.
Ngay khi Tô Nghiên và tất cả mọi người đều muốn bỏ cuộc, thì Hứa Dung Mộc lại nhận được điện thoại của Lục Thừa Hạo.
“Hứa Dung Mộc, đây là sự việc của đàn ông chúng ta, anh tự mình đến tìm tôi, không cần mang Nghiên Nghiên đi theo! Chuyện của chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết!” Đầu dây bên kia mang theo giọng nói vô cùng mệt mỏi của Lục Thừa Hạo, không để cho Hứa Dung Mộc trả lời, Lục Thừa Hạo trầm giọng nói, “Những gì tôi nói, anh có nghe thấy không?”
“A Hạo, làm ơn xin đừng làm hại đến con tôi, Diệu Nhi nó vô tội! Cầu xin anh đừng làm hại đến nó!” Tô Nghiên cầm điện thoại của Hứa Dung Mộc, kích động nói, “Cầu xin anh đừng làm tổn hại đến nó được không! Dù sao nó cũng đã ở bên cạnh anh suốt năm năm qua mà!”
“Nghiên Nghiên, em yên tâm, anh sẽ không làm hại với Diệu Nhi. Diệu Nhi dù sao cũng là con trai của anh, anh làm sao sẽ tổn thương đến Diệu Nhi chứ.” Lục Thừa Hạo khi nghe thấy giọng nói của Tô Nghiên, giọng nói của trở nên dịu dàng thấy rõ.
“Hứa Dung Mộc đây là chuyện của đàn ông chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể giải quyết, tôi hy vọng anh không mang theo Nghiên Nghiên tới tìm tôi!”
“Được! Tôi đồng ý với anh!” Hứa Dung Mộc nghe Lục Thừa Hạo nói, trầm thấp đáp lời,cuối cùng còn không đợi Hứa Dung Mộc trả lời, Lục Thừa Hạo đã tắt máy.
Hứa Dung Mộc chưa kịp mở miệng nói, Tô Nghiên đã nắm lấy tay anh, “A Mộc, anh không thể đi tìm A Hạo, em biết tính cách của A Hạo, chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, em vừa mới tìm lại được ký ức, em không muốn phải mất anh.”
Hứa Dung Mộc nghe Tô Nghiên nói, ôm chặt cô vào trong lòng ngực, “Nghiên Nghiên, em phải tin anh, chuyện này anh có thể xử lý tốt, Diệu Nhi là con của chúng ta, anh nhất định sẽ đem Diệu Nhi trở về, em hãy tin tưởng anh!”
“A Mộc, Diệu Nhi đối với em mà nói là vô cùng quan trọng, nó là do em vô cùng cực khổ mà sinh nó ra, cho nên anh hãy để cho em đi theo anh được không!” Tô Nghiên nhìn Hứa Dung Mộc vẻ mặt trấn định mở miệng, cuối cùng dường như biến thành cầu xin mà nói, “A Mộc, anh và em cùng nhau đi được không!”
Hứa Dung Mộc đưa ánh mắt nhìn về phía cha mẹ cũng đang ngồi ở phòng khách, cuối cùng Hứa Dung Mộc chỉ có thể lựa chọn một quyền đánh ngất Tô Nghiên, “Ba mẹ, các người hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ đưa Giang Diệu trở về, nó là con trai của tụi con, lần này con nhất định sẽ bảo vệ cho Nghiên Nghiên!”
Khi Hứa Dung Mộc tới điểm hẹn gặp Lục Thừa Hạo, anh đã nhìn thấy Giang Diệu bị treo lơ lửng trên mặt biển, có lẽ chỉ cần Lục Thừa Hạo bị kích động một chút, anh ta có thể trong nháy mắt sẽ cắt đứt sợi dây thừng đang trói trên tay của Giang Diệu.
Mà Giang Diệu trên cơ thể và cả khuôn mặt đều bị ướt đẫm máu, anh không thể biết được là Giang Diệu vẫn còn sống hay đã chết, nhưng nếu anh đã có mặt ở tại đây, anh nhất định phải Giang Diệu trở về, một lần nữa trở về bên cạnh Tô Nghiên, bất luận anh phải trả cái giá lớn đến cỡ nào.
“Tôi thật sự không nghĩ là anh sẽ đến đây đó.” Lục Thừa Hạo từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, trên người anh ta cũng có loang lổ vết máu, đầu tóc bù xù, giống như anh ta vừa mới đánh nhau với người khác một trận chiến khốc liệt.
“Lục Thừa Hạo, anh mau thả Diệu Nhi ra, đây là sự việc của hai chúng ta, phải do hai chúng ta tự mình giải quyết, tại sao phải làm luyên lụy đến trẻ con vô tội, huống chi Diệu Nhi đã cùng anh sống với nhau rất lâu, tại sao anh có thể nhẫn tâm mà ra tay độc ác như thế?” Hứa Dung Mộc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lục Thừa Hạo bình tĩnh nói, “Anh đã nói sẽ không làm hại đến Diệu Nhi.”
Lục Thừa Hạo nghe Hứa Dung Mộc nói, anh ta bỗng bật cười, rồi nụ cười dần dần trở nên điên cuồng, ngay sau đó anh ta vẻ mặt dữ tợn mở miệng, “Hứa Dung Mộc, Giang Diệu là con của anh! Suốt năm năm qua là tôi đã nuôi nó, nó ăn của tôi, uống của tôi, cho nên hiện tại tôi muốn đối xử với nó như thế nào thì tôi sẽ đối xử với nó như thế đó!”
“Lục Thừa Hạo, anh nghe tôi nói, hiện tại lấy tôi để đổi lấy Diệu Nhi được không!” Hứa Dung Mộc từng bước từng bước đi về phía Lục Thừa Hạo, “Nó là con trai của tôi, cho nên hiện tại tôi thay thế cho nó cũng không có gì là sai, bây giờ anh muốn đối xử với tôi như thế nào cũng được!”
Khi Hứa Dung Mộc vừa nói dứt câu, Lục Thừa Hạo đã lấy súng bắn một phát vào chân của anh, ngay sau đó hắn liền thấy anh vì đau mà thống khổ khụy gối xuống, “Hứa Dung Mộc, anh thật sự là một người cha tốt nha!” Cuối cùng Giang Diệu cũng đã được hắn kéo ra ngoài, ngoại trừ trên mặt có một vệt máu, còn lại Giang Diệu hoàn toàn không bị thương chỗ nào hết.
Ít nhất con anh đã không có nguy hiểm gì xảy ra.
“Hứa Dung Mộc, Diệu Nhi cũng là con của tôi, làm sao tôi có thể làm hại nó được!” Lục Thừa Hạo nói xong liền nhìn về phía Giang Diệu, “Diệu Nhi, con rời khỏi đây trước đi, đây là sự việc giữa hai chúng ta, sẽ do chính chúng ta giải quyết.”
“Không được, ông ấy là ba của con, con muốn được ở lại với ông ấy!” Giang Diệu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Thừa Hạo nhưng cậu sắc mặt vẫn bình tĩnh mở miệng, “Ông ấy chính là người ba duy nhất trên thế giới này của tôi, còn Lục Thừa Hạo ông không là gì cả!”
Lục Thừa Hạo nghe Giang Diệu nói, vốn dĩ muốn giơ tay lên cho cậu một bạt tai, nhưng cuối cùng anh vẫn từ từ hạ tay xuống, sau đó xoay lại bắn tiếp một phát súng vào cái chân còn lại, “Đúng vậy! Hứa Dung Mộc mới thật sự là ba ruột của mày, còn tao vốn dĩ là không phải! Cái gì cũng đều không phải! Mẹ của mày cũng là của hắn, mày cũng là của hắn! Kết quả là hiện tại tao chỉ còn hai bàn tay trắng!”
Anh ta muốn nổ súng bắn vào người Giang Diệu, nhưng cuối cùng lại bị Hứa Dung Mộc ôm lấy Giang Diệu tránh khỏi phát súng đó.
“Lục Thừa Hạo! Giang Diệu cũng là con của anh đấy!” Lục Thừa Hạo nhìn Hứa Dung Mộc đang đau đớn nằm trên mặt đất mà vẫn ngoan cố nói, “Anh muốn Nghiên Nghiên hận anh cả đời sao?”
Không đợi Lục Thừa Hạo trả lời, Giang Diệu đã đứng trước mặt của Hứa Dụng Mộc, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thừa Hạo, sắc mặt bình tĩnh mở miệng, “Kỳ thật những chuyện xảy ra giữa ông và mẹ tôi, tôi cũng đã sớm phát hiện ra, đáng lẽ mẹ tôi sẽ không ly hôn với ông, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, tôi không phải con ruột của ông!
Ông có biết tại sao tôi lại bảo ông đưa tôi và mẹ đến Giang Thành chơi không? Đó là bởi vì tôi muốn tìm ba ruột của tôi, tôi biết chỉ có ông ấy mới có thể cứu mẹ tôi thoát khỏi chốn địa ngục đó! Mà ông, Lục Thừa Hạo, ông vẫn mãi là một tên ác ma, một tên ác ma đã đẩy mẹ tôi xuống địa ngục!”
Lục Thừa Hạo nghe Giang Diệu nói xong thì lại cười lớn, sau đó bỏ từng viên đạn vào trong súng, “Đúng! Tao – Lục Thừa Hạo đây là một tên khốn nạn như vậy đấy! Chính là tao – Lục Thừa Hạo – đã không tác hợp cho mẹ và cha mày ở cạnh nhau đấy, vậy mày có biết tại sao năm đó mẹ mày lại đi cùng tao không, đó là vì ba của mày đã làm tổn thương cô ấy!”
“Diệu Nhi, con đi trước đi, Lục Thừa Hạo đã lên cơn điên rồi, hiện tại giữa hai người chúng ta chỉ một người có thể sống sót!” Hứa Dung Mộc nhìn Giang Diệu đang cố nén cơn đau mà bình tĩnh nói với cậu, “Nói cho mẹ con biết, ba thật sự rất yêu cô ấy, ba biết năm năm trước ba đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với mẹ con, nhưng người phải nhận hình phạt cho những lỗi lầm đó không nên là con, mà phải nên để cho người làm ba này gánh vác mới phải.”
Giang Diệu nhìn Hứa Dung Mộc lắc đầu, “Ba, mẹ đã khôi phục được ký ức rồi, từ nay ba người chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau, con sẽ không để cho ba chết đâu.” Nói rồi, cậu liền đứng trước mặt Hứa Dung Mộc, “Con sẽ bảo vệ ba!”
Vào lúc Lục Thừa Hạo chuẩn bị nổ súng, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến, khi anh ta ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Tô Nghiên đang đứng cách đó không xa.
“A Hạo, dừng tay lại! Đừng giết hại những người vô tội nữa!”
Lục Thừa nhìn về phía Tô Nghiên kích động nói, “Sao em lại biết anh đang ở đây, Hứa Dung Mộc nói cho em biết đúng không? Chẳng phải tôi đã bảo trước anh chỉ được phép đến một mình thôi à! Tại sao anh lại nói cho Nghiên Nghiên biết!” Nói xong anh ta liền chĩa đầu súng về phía Hứa Dung Mộc, muốn bóp cò bắn vào anh, “Hứa Dung Mộc, mày là một kẻ lừa đảo!”
“A Hạo, là tôi tự tìm đến đây!” Tô Nghiên nhìn Lục Thừa Hạo vẻ mặt bình tĩnh nói, “Tôi biết đây là bờ biển đầu tiên anh đưa tôi đi, tôi đã nói với anh là tôi muốn sau này chúng ta sẽ có một ngôi nhà nhỏ ở đây. A Hạo, là tự chính tôi tìm tới nơi này.”
Lục Thừa Hạo đi đến cạnh Hứa Dung Mộc, rồi đẩy Giang Diệu một cách mạnh bạo, Giang Diệu lảo đảo về phía sau, nhưng ngay sau đó cậu đã được Tô Nghiên lôi lại về phía mình.
Hứa Dung Mộc đã bị đạn bắn cả hai chân vào người, Lục Thừa Hạo kéo Hứa Dung Mộc đến gần mình, “Nghiên Nghiên, anh yêu em đến như vậy, nhưng tại sao em lại không nhìn thấy tình yêu của anh, tại sao giữa anh và Hứa Dung Mộc, em lại chỉ nhìn thấy tình yêu của Hứa Dung Mộc! Tô Nghiên, nếu em đã không thể yêu anh, vậy thì cứ để em hận anh cả đời này đi……”