Trong tầng hầm ẩm thấp lạnh lẽo, Lục Thừa Hạo nhìn cô gái đang nằm trước mặt mình, trên mặt mang theo dịu dàng và mệt mỏi nở nụ cười, nhưng trong mắt cô gái lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Lục Thừa Hạo nhẹ nhàng nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, cuối cùng hôn lên môi cô, ” Tại sao em lại sợ anh! Chẳng lẽ chỉ mới như vậy mà anh đã làm em sợ hãi sao?”
Thiếu nữ nhìn anh hoảng sợ lắc đầu, dây roi trong tay Lục Thừa Hạo cứ một roi rồi lại một roi quất lên người cô, cô nghiến chặt răng không muốn cho bản thân phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn nào.
Cô không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, nhưng cô biết rằng cái tầng hầm này có rất nhiều cô gái bị giam cầm giống cô.
Cô có thể đoán ra vài phần, những cô gái có lẽ đến đây vì nụ cười ấm áp của anh, nhưng nụ cười ấm áp này lại trở thành một vũ khí chết người.
“Em thấy anh có tốt với em không?” Lục Thừa Hạo nhìn cô vẻ mặt ôn hòa mở miệng, “Anh không thể làm tổn thương vợ mình, cho nên anh chỉ có thể làm tổn thương các em, vợ của anh chính là ánh trăng sáng trong lòng anh!”
Cô luôn nghe Lục Thừa Hạo nhắc đến vợ của mình, nhưng các cô lại chưa từng nhìn thấy ánh trăng sáng của Lục Thừa Hạo cả, các cô đều không hiểu, rốt cuộc là loại phụ nữ nào lại nguyện ý gả cho một người tàn nhẫn như vậy.
“Vợ anh bị mù mới thích một người như anh!” Cô gái nhìn Lục Thừa Hạo không chút nghĩ ngợi mở miệng, “Lục Thừa Hạo, người như anh sao có thể có vợ! Vợ của anh nhất định không yêu anh, cũng không muốn ở bên anh, cho nên anh mới đến chỗ này!” Cô gái vừa nói vừa quay về phía Lục Thừa Hạo phun một ngụm nước miếng.
“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!” Lục Thừa Hạo như phát điên liên tục quất roi vào người cô gái, “Cô ấy là vợ tôi, cả đời này cô ấy chỉ có thể là vợ tôi! Ai cũng không thể cướp cô ấy khỏi tôi!” Anh nói rồi đưa tay ra bóp cổ cô gái, “Cô không thể nói vợ tôi như vậy!”
Cô gái chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng nặng nề, cô nghĩ cứ chết đi như vậy có lẽ cũng là một loại giải thoát, ít nhất thì tốt hơn so với sống trong tủi nhục.
“Lục Thừa Hạo, anh nhìn xem có bao nhiêu thi thể con gái ở tầng hầm này, rồi sẽ có một ngày những tội ác của anh sẽ được phơi bày ra ánh sáng! Đến lúc đó vợ anh, con anh, tất cả đều sẽ rời xa anh mà thôi!”
“Bang!” Lục Thừa Hạo tát một cái thật mạnh lên mặt cô, “Cô câm miệng cho tôi! Vợ của tôi sẽ vĩnh viễn không rời bỏ tôi! Cả đời này của cô ấy sẽ chỉ có mình tôi là chồng! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Cô gái bị tát một cái đầu óc choáng váng, cô nhìn Lục Thừa Hạo cười nhạo mở miệng, “Vợ của anh? Lục Thừa Hạo, anh bị bệnh nặng lắm rồi, vợ đâu ra, anh cũng không nên dùng cái này lừa gạt bản thân đi? Chẳng qua là anh tự biên tự diễn một vở kịch thôi. Lục Thừa Hạo, anh chính là một tên thất bại!”
“Cô im miệng cho tôi!” Lục Thừa Hạo rút dao gâm ra đâm vào cánh tay cô, sau đó rạch từng đường một lên cơ thể cô.
“Lục Thừa Hạo, anh chỉ là một con quỷ sống trong bóng tối, anh vĩnh viễn sẽ không được cứu rỗi! Tôi nguyền rủa anh sẽ không bao giờ được cứu rỗi……”
Cô còn chưa nói xong, Lục Thừa Hạo liền tát cô một lần nữa, lần này môi cô chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Anh nhìn cô, nhếch môi cười nâng cằm cô lên, “Người như các cô làm sao có thể làm bẩn mắt vợ tôi, ánh trăng sáng trong lòng tôi là thứ mà phụ nữ như các cô có thể gặp sao!”
Giang Nhiễm đưa Giang Diệu trở về biệt thự lại không nhìn thấy bóng dáng Lục Thừa Hạo đâu, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi nhìn về phía Giang Diệu cười nói, “Diệu Nhi, con tự đi ngủ đi! Mommy đi tìm ba con.”
Giang Diệu nhìn vẻ mặt Giang Nhiễm, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó cậu bé nhìn theo bóng lưng Giang Nhiễm rời đi, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước nhìn thấy, Giang Diệu gắt gao nắm chặt tay lại.
Khi Giang Nhiễm tìm được Lục Viên, Lục Viên nói anh ấy cũng không biết Lục Thừa Hạo đang ở đâu, Giang Nhiễm đẩy Lục Viên ra quát lớn, “Lục Viên, đã đến nước này, anh còn nói anh không biết A Hạo ở đâu sao! Tôi biết bệnh tình của A Hạo, nếu lúc này anh ấy phát bệnh, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó bất thường, chẳng lẽ anh cảm thấy số mạng người trên lưng anh ấy ít lắm sao!”
Lục Viên nhìn Giang Nhiễm không nói một lời, cuối cùng Giang Nhiễm đẩy Lục Viên ra, tự mình chạy xuống tầng hầm, nhưng thứ mà cô nhìn thấy lại là những cái xác.
Giang Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng này liền lấy tay che miệng lại, sao có thể? Người chồng luôn đối xử với cô dịu dàng, cưng chiều cô trong lòng bàn tay, sao có thể là một con quỷ giết người không chớp mắt như vậy?
Tại sao người hiền lành, tao nhã như Lục Thừa Hạo lại có thể làm chuyện điên rồ như vậy? Mấy năm nay, mỗi lần Lục Thừa Hạo tới Giang Thành công tác, chuyện tương tự đã xảy ra bao nhiêu lần?
Cô là một người không có quá khứ, trí nhớ trống rỗng, ngoại trừ Giang Diệu và Lục Thừa Hạo, cô không còn nhớ về ai, cũng không biết cha mẹ, người thân của cô đang ở nơi nào.
Mà Lục Thừa Hạo, người đã yêu thương cô suốt năm năm qua, trước nay cô chưa từng nghĩ tới Lục Thừa Hạo lại có thể làm ra chuyện như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận được?
Một cái tầng hầm to như vậy, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thi thể?
“A Hạo! Anh không thể làm ra chuyện như vậy nữa, trên lưng anh gánh đủ mạng người rồi, anh nhìn em được không!” Giang Nhiễm từng bước một đi đến bên Lục Thừa Hạo, ở trước mặt anh là một cỗ thi thể đã thảm đến không nỡ nhìn, Giang Nhiễm cố gắng kìm nén ý muốn nôn ói của mình.
“Tránh ra! Nhiễm Nhiễm là vợ của tôi, ai cũng không thể cướp đi!” Lục Thừa Hạo cầm dao chỉ vào Giang Nhiễm, “Cô ấy là vợ tôi, ai cũng không thể cướp đi! Cút đi, cút ngay! Tao muốn giết mày!”
“A Hạo, em chính là Nhiễm Nhiễm, em là vợ anh, anh bỏ dao xuống được không!” Giang Nhiễm nhìn Lục Thừa Hạo đang kích động, dịu dàng nói lần nữa, “A Hạo, em thật sự là Nhiễm Nhiễm, anh bỏ con dao trong tay xuống được không!”
“Không được!” Lục Thừa Hạo kích động vọt tới bên Giang Nhiễm đâm vào bụng cô, Giang Nhiễm nhìn bụng mình bị con dao găm đâm vào, nắm lấy tay Lục Thừa Hạo, mỉm cười mở miệng, “A Hạo, nếu như vậy anh có thể tỉnh táo lại, em cảm thấy chết trên tay anh cũng không sao!”
Lúc Lục Thừa Hạo lấy lại được ý thức, liền thấy Giang Nhiễm đứng ở trước mặt mình, mà bụng Giang Nhiễm cắm con dao găm, anh ôm lấy thân thể Giang Nhiễm đã ngã xuống, kêu lên, “Nhiễm Nhiễm…… Nghiên Nghiên……”
Lục Thừa Hạo nhìn Giang Nhiễm người đầy vết máu ở trong lòng anh, không chút nghĩ ngợi ôm cô nhanh chóng đi khỏi tầng hầm, ngay sau đó vội gọi cho bác sĩ gia đình, anh trai anh —— Lục Viên.
Những năm qua, nhờ có Lục Viên ở bên cạnh, anh mới có thể làm ra những chuyện này, nếu không phải có Lục Viên trợ giúp, chỉ sợ anh đã sớm chết từ rất nhiều năm trước.
Nhưng Lục Viên vẫn không chữa khỏi bệnh cho anh được, xem ra anh là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp y học của Lục Viên.
“A Hạo, là tại anh không ngăn Tiểu Nghiên lại, mới khiến em ấy phát hiện chuyện này.” Lục Viên nhìn Lục Thừa Hạo vẻ mặt áy náy mở miệng, “Tuy nhiên, sao em có thể……” Anh ta dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Tóm lại là em ấy đã thấy được một mặt khác của em, ác ma đến từ địa ngục.”
Lục Thừa Hạo nghe Lục Viên nói, ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy đầu mình, trong miệng lẩm bẩm liên tục, “Xin lỗi.”
Lục Thừa Hạo hiện giờ bệnh tình nguy kịch, đại khái trừ bản thân anh, ai cũng không thể chữa khỏi cho anh.
Ngay khi Lục Viên muốn an ủi Lục Thừa Hạo, lại nghe thấy Lục Thừa Hạo vẻ mặt hối hận nói, “Anh, em nên làm cái gì bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Em thật sự đã làm tổn thương Nghiên Nghiên, em sao lại có thể làm tổn thương cô ấy! Mấy năm nay, em chưa bao giờ để cô ấy phát hiện bản thân có một lớp mặt khác, em làm sao có thể đối mặt với cô ấy? Sao có thể đối mặt với bé Diệu?”
Lục Viên nhìn vẻ mặt Lục Thừa Hạo, đi đến ngồi xổm xuống nhìn anh, than nhẹ một hơi, “A Hạo, đây không phải là lỗi của em, bao nhiêu năm qua anh đều nhìn thấy sự thay đổi của em, chỉ là anh chưa thể chữa khỏi bệnh cho em.”
Lục Thừa Hạo đã sống với ba sau khi ba mẹ ly hôn, sau này ba của anh lại có khuynh hướng bạo lực gia đình, nên anh đã phải sống trong bóng ma bạo lực đó một thời gian dài, chờ đến khi anh trưởng thành, anh đột nhiên phát hiện bản thân mắc bệnh rối loạn lưỡng cực.
Lục Viên nói cho anh, loại bệnh này nếu kịp thời trị liệu, có khả năng sẽ thuyên giảm, anh ta cũng cho rằng đưa Tô Nghiên tới bên cạnh anh, sẽ làm bệnh tình của Lục Thừa Hạo anh có chuyển biến tốt hơn.
Mà sự thật cũng chứng minh, bệnh tình Lục Thừa Hạo thật là có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cuối cùng nó lại vẫn mất kiểm soát và trở nên càng ngày càng tồi tệ hơn.
Lục Thừa Hạo vô số đêm mất ngủ, trong giấc mơ anh toàn mơ thấy cảnh tượng cha đánh mẹ và mẹ kế, chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng đó, anh liền không thể khống chế bản thân làm ra những chuyện điên rồ.
Trong tháng đầu tiên sau khi anh cứu Tô Nghiên, trong tình huống Tô Nghiên không biết gì, nếu không có Lục Viên kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Tô Nghiên đã sớm chết ở trên tay anh. Sau này, anh nghe theo sự sắp xếp của Lục Viên cùng Tô Nghiên tách ra ngủ riêng, ít nhất như vậy còn có thể bảo đảm bảo an toàn của Tô Nghiên.
Nhưng hôm nay bí mật được giấu diếm năm năm vẫn đã bị Tô Nghiên phát hiện, anh hiện tại không quan tâm trên người lưng có mang bao nhiêu mạng người vô tội, cũng không quan tâm cuối cùng bản thân sẽ rơi vào kết cục như thế nào.
Hiện tại anh chỉ lo lắng một điều duy nhất là Tô Nghiên có chết vì nhát dao đó hay không, nếu thật là như vậy, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lúc trước anh thay hình đổi dạng cho Tô Nghiên thành Giang Nhiễm, chính là vì để cô có thể trở thành ánh trăng sáng duy nhất trong lòng anh, có lẽ những cô gái đã chết đó đã nói đúng.
Anh thật sự, chính là con quỷ dữ đến từ địa ngục.
Anh như vậy căn bản là không xứng đáng được Giang Nhiễm tha thứ, càng không xứng được cô ấy yêu.
Lục Viên nhìn vẻ mặt hối hận của Lục Thừa Hạo, lại đem ánh mắt nhìn về phía Giang Nhiễm đang nằm trên giường, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói được.
Nhìn Giang Nhiễm nằm trên giường sắc mặt trắng bệch.
Lục Thừa Hạo đau khổ nhắm mắt lại, bác sĩ nổi tiếng toàn cầu thì như thế nào? Cũng không có được tình yêu của người mình thích, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bơ vơ ở bên cạnh người khác, mà anh chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để giữ cô ở lại bên mình.
Đem tất cả ký ức của cô xoá đi, đem cuộc sống hạnh phúc của cô phá tan thành mảnh nhỏ, anh chính là một cái đao phủ, một con quỷ đến từ địa ngục.
Nhưng anh cũng là thật sự thích Giang Nhiễm, mới dùng phương thức như vậy để giữ cô ở bên cạnh mình, có thể dùng những thủ đoạn cực đoan này làm tổn thương những người đó.
“Anh, em đi ra ngoài đi một chút.” Lục Thừa Hạo đỡ sô pha đứng lên, “Chờ một chút Nghiên Nghiên tỉnh lại, anh hãy kể hết mọi chuyện cho cô ấy biết, hiện tại em cũng không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.”
Lục Viên chưa kịp mở miệng, bóng dáng Lục Thừa Hạo đã biến mất.
Nhìn Lục Thừa Hạo đi xa, ánh mắt Lục Viên liền tối sầm, đứng ở góc độ của Lục Thừa Hạo mà suy xét, đương nhiên anh hy vọng bệnh tình của Lục Thừa Hạo sẽ sớm khỏi, nhưng đã năm năm trôi qua, bệnh tình anh ta vẫn không thuyên giảm mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn, bây giờ ngay cả thuốc cũng không còn hiệu quả nữa.
Nhưng đứng ở góc độ của Giang Nhiễm mà nói, anh lại hy vọng Giang Nhiễm có thể thoát khỏi cái nhà giam địa ngục này, mà người kia có lẽ là người duy nhất có thể mang Giang Nhiễm ra khỏi đây.
Khi Giang Nhiễm tỉnh lại đã thấy Lục Viên đứng ở mép giường, cô theo bản năng cử động tay, trong đầu liền truyền đến những cảnh tượng kinh hoàng mà cô đã thấy ở tầng hầm trước đó.
Cô nhìn Lục Viên, thật lâu sau cô chậm rãi mở miệng, “Anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao A Hạo lại làm ra những chuyện như vậy! Tại sao từ trước tới giờ em vẫn không biết những chuyện này! Anh rốt cuộc là làm sao vậy?” cô nắm lấy tay Lục Viên nói, “Anh, cầu xin anh hãy nói cho em biết được không!”
Lục Viên nhìn biểu cảm trên mặt Giang Nhiễm, nghĩ đến chuyện lúc nãy Lục Thừa Hạo vừa mới nói, năm năm qua Giang Nhiễm đã được anh ta bảo vệ rất tốt, bệnh tình của anh ta, cô cũng chưa từng biết, nhưng hôm nay bỗng nhiên biết được tất cả, cũng không biết Giang Nhiễm có thể tiếp thu hay không.
“Anh! Em là vợ anh ấy, có chuyện gì xảy ra chúng ta cùng nhau gánh vác! Em không muốn trơ nhìn anh ấy phải đối mặt với chuyện này một mình!” Giang Nhiễm gắt gao nắm tay Lục Viên, giọng nói tràn đầy cầu xin.
Lục Viên đem mọi chuyện mấy năm nay kể hết cho Giáng Nhiễm biết, đặc biệt là Lục Thừa Hạo mắc căn bệnh rối loạn lưỡng cực, Giang Nhiễm khi nghe thấy những điều này liền không kiềm chế được mà ôm chăn bông, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô thật sự không nghĩ tới rằng bệnh tình Lục Thừa Hạo đã nghiêm trọng tới nước này, mấy năm nay cô vẫn luôn ở bên cạnh Lục Thừa Hạo, vậy mà cô lại không biết một chút gì về bệnh tình của anh.
Rốt cuộc cô làm vợ kiểu gì vậy? Cô làm sao có đủ tư cách để làm một người vợ chứ?
Khó trách mấy năm nay anh ấy đều không muốn ngủ cùng giường với cô và không muốn xuất hiện ở trước mặt cô vào ban đêm.
“Anh, anh nói thật cho em biết, bệnh của A Hạo thật sự không thể chữa khỏi bằng thuốc nữa sao?” Giang Nhiễm nhìn Lục Viên, vẻ mặt tự trách, “Có phải đã đến mức chỉ cần phát bệnh là có thể giết người phải không?”
Lục Viên nhìn biểu tình trên mặt Giang Nhiễm, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao mấy năm nay em vẫn không biết được chuyện này? Có phải tại em không đủ tư cách để làm vợ anh ấy hay không? Cho nên anh ấy mới không muốn nói cho em biết!” Giang Nhiễm kích động mở miệng, “Anh, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, A Hạo mà em yêu sao có thể trở thành một tên ác ma giết người không chớp mắt!” Cô che mặt nhỏ giọng khóc nức nở, luôn miệng nói, “Không thể nào.”