Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 55



Từ khi về Bắc Kinh, một ngày của Túc Nghệ cũng không hề rảnh rang hơn là bao.

Đi quay phim suốt một thời gian dài, giờ quay về, mọi việc ùn ùn kéo tới.

Hôm nay phải đi chụp ảnh cho các sản phẩm mùa mới của Pasion.

Mùa đông sắp sửa tới rồi, các sản phẩm mới của Pasion hầu hết là giày. Túc Nghệ ngắm nghía thấy ngứa ngáy trong lòng, bèn đi thử chụp mấy tấm gửi cho Chử Ưng xem.

Túc Nghệ nương nương: "[hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh] đôi nào đẹp?"

Chử Ưng đang uống cà phê với đối tác, nghe thấy tiếng chuông, anh cúi xuống xem khung chat.

"Kế hoạch này quyết định vậy nhé, được ngài chiếu cố, tôi cũng rất trông đợi vào vụ hợp tác lần này," người đàn ông trung niên ngồi phía đối diện đẩy bản kế hoạch lại trước mặt Chử Ưng bằng cả hai tay, cất cẩn thận bản sao của bên mình rồi ngước nhìn Chử Ưng, cười thật tươi, "Chử tổng?"

"Ừ, để đó đi."

"Vâng, Chử tổng, tôi tiện đường đưa ngài về công ty luôn nhé?"

"Không cần." Chử Ưng đáp, "Anh cứ đi trước đi."

"Thế sao được... Tôi ngồi cùng ngài thêm một lát nữa vậy."

Khó lắm mới thương thảo xong chuyện hợp tác với Chử thị, ông ta đâu dám sơ suất.

Chử Ưng thấy đối phương ăn nói khúm núm như vậy, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Thương nhân còn câu nệ hơn cả danh gia.

Anh đứng dậy: "Vậy tôi đi trước một bước vậy."

Người đàn ông trung niên đứng dậy, cúi đầu khom lưng: "Để tôi tiễn ngài."

"Không cần, tạm biệt."

Chử Ưng sải bước dài, chỉ mấy bước đã đi xa.

Ra khỏi nhà hàng, anh đứng lại soạn tin nhắn trả lời rồi mới lên xe.

Trong phòng thay quần áo.

"Giầy của Pasion càng ngày càng quá thể đáng." Ngô Tuyết chê bai, "Còn cứ thế này nữa thì bọn họ sẽ mất một lượng lớn khách hàng nữ tiềm năng cho xem."

Túc Nghệ vừa mới thử đi một đôi bốt trắng cao tới đầu gối, rất tôn dáng chân.

Ngô Tuyết thấy thích nên cũng đi thử.

Nó lên tới tận ngang đùi.

Túc Nghệ nhịn cười: "Ai bảo chị thử đôi của em."

"Bọn họ cũng đâu đưa đôi nào số khác tới."

Điện thoại reo, Túc Nghệ cầm lên xem.

Chử Ưng: "Đều đẹp."

Chử Ưng: "Mua hết."

Túc Nghệ mỉm cười, nhắn lại cho anh.

Túc Nghệ nương nương: "Là hàng của hãng em làm đại diện, thích đôi nào họ sẽ tặng luôn cho em đôi đó, có phải là cực kỳ tiết kiệm tiền không [châm thuốc bằng tiền. jpg]"

Chử Ưng: "Ừ, phải."

"Đừng nghịch điện thoại nữa." Ngô Tuyết giục, "Đèn đóm các thứ chuẩn bị xong cả rồi đấy, đừng để nhân viên người ta chờ lâu quá."

"Ra đây." Túc Nghệ gửi lại một nhãn dán, bảo bận việc rồi cất điện thoại cẩn thận, nhanh chân ra khỏi phòng thay quần áo.

Người phụ trách Pasion ở Trung Quốc là một người Anh, tên là Allen, anh ta cực kỳ thích Trung Quốc, ở đây mấy năm, không chỉ kết giao được nhiều bạn bè người Trung mà ngay cả tiếng Trung cũng nói rất khá.

Chẳng qua là vẫn mang một chút ngữ điệu của người nước ngoài, nghe khá là vui tai.

Allen đang trao đổi gì đó với nhiếp ảnh gia ở bên ngoài, thấy Túc Nghệ ra liền thốt lên: "Chao ôi, Nghệ à, bộ này của cô trông dễ nhìn ghê."

Ngô Tuyết từng kể với cô, sở dĩ Pasion chọn cô làm người đại diện là do Allen quyết định, vậy nên Túc Nghệ vẫn luôn có lòng cảm kích người đàn ông này.

Cô mỉm cười, ôm anh ta chào: "Lâu lắm không gặp, tiếng Trung của anh tiến bộ lên rồi."

"Cô cũng vậy," Allen cười nói, "càng ngày càng đẹp."

"Cám ơn," Túc Nghệ mỉm cười, thả tay ra, nghiêng đầu hỏi nhiếp ảnh gia ở bên, "Bắt đầu được chưa?"

Mặc dù bên dưới cô mặc quần jeans mỏng nhưng nửa người trên lại mặc một chiếc áo phao lông màu trắng.

Đằng sau áo có một chiếc mũ lông chọc quanh cổ cô, có cảm giác hơi nóng.

"Được rồi." Thợ ảnh đáp, "Nghe nói lần trước chụp hình cô bị trẹo chân phải không?"

Chụp hình với mẫu vật cố định mà cũng bị trẹo chân, nói ra thực sự hơi buồn cười, Túc Nghệ đùa: "Giới nhiếp ảnh của các anh nhỏ vậy sao? Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm."

"Haha, lần này cô cứ yên tâm đi, trước khi chụp chúng tôi luôn luôn kiểm tra hết mọi đạo cụ."

Bông đùa xong thì bắt đầu chụp ảnh nghiêm túc.

Đã tới lúc bán đồ mùa đông nhưng dạo trước Túc Nghệ chưa có thời gian chụp nên dồn toa lại rất nhiều, hơn nữa phía nhãn hàng cũng có yêu cầu rất cao về chất lượng nên họ phải chụp tới tận sáu giờ tối.

Cô cởi đôi giầy cuối cùng ra, tựa vào người Ngô Tuyết: "Em đi chân không về nhà được không?"

"Bớt nói vớ vẩn đi." Ngô Tuyết cười mắng, "Mau đứng thẳng lên. Gần nhà chị mới mở một nhà hàng Pháp, dẫn em đi thử nhé."

Từ sau khi cho An Tuyền nghỉ, Ngô Tuyết nâng yêu cầu về trợ lý mới lên cao hẳn, đến tận giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp. Ngô Tuyết đành phải tạm gánh.

Túc Nghệ vừa thay đồ vừa nói: "Bữa trước không phải chị bảo về Bắc Kinh rồi sẽ kiếm người mới thay sao? Sao cứ đi theo em suốt vậy?"

Ngô Tuyết kéo khóa sau lưng giúp cô: "Sao nào? Chê chị phiền hả?"

"Không phải." Túc Nghệ đáp, "Là sợ chị thấy chán thôi, bà chị siêu cấp mạnh mẽ ạ."

Ngô Tuyết cười mỉa: "Ngày nào cũng phải đi sau mông giải quyết rắc rối cho em, sao có thể thấy chán được."

Túc Nghệ cãi: "Xem chị nói kìa, dạo này em hơi bị ngoan đấy."

"Làm việc nhiều, ngoan cũng phải." Không biết nghĩ tới chuyện gì, Ngô Tuyết lại xị mặt, "Không biết có phải vì dạo trước quá ồn ào không mà nửa tháng nay gió êm sóng lặng chị lại cảm thấy bất an."

Túc Nghệ thay đồ xong, gõ đầu chị: "Chị đừng trù ẻo em. Nào, đi ăn cơm thôi."

Vì không phải là đi xã giao nên Ngô Tuyết không gọi xe bảo mẫu, tự lái xe của chị đi.

Họ vừa xuống tới bãi đỗ xe thì gặp Allen đứng cạnh thang máy.

Thấy họ, Allen cười: "Hi các quý cô, cuối cùng các cô cũng xuống rồi."

Túc Nghệ hỏi: "Sao vậy, có việc sao?"

Allen mặc tây trang, một tay đặt trên bụng, cực kỳ lịch thiệp: "Nghệ, tôi muốn mời cô cùng dùng bữa."

Ngô Tuyết cười đáp: "Ngại quá, cô ấy đã có hẹn trước với tôi rồi."

"Không thành vấn đề." Allen cười càng tươi hơn, "Có thể mời được hai quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của tôi."

Thấy Túc Nghệ im lặng, anh ta tiếp tục nói: "Có chút chuyện công việc muốn bàn."

Cuối cùng hai người cùng ngồi xe của Allen đi nhà hàng Pháp mà Ngô Tuyết bảo.

Nhà hàng này cực kỳ kiểu cách, bên trong có đàn dương cầm cổ điển, không có nhiều chỗ ngồi, các thực khách trao đổi với nhau đều nhỏ tiếng, không khí rất được.

Gọi món xong, Allen cười hỏi: "Nghệ, nghe nói cô có kết giao với một nam sinh?"

Không hiểu sao, nghe Allen gọi Chử Ưng là "nam sinh", Túc Nghệ bỗng muốn bật cười.

*nam sinh 男生: học sinh/sinh viên nam, chàng trai trẻ

Cô gật đầu: "Đúng vậy."

"Thật tiếc." Allen thở dài, vờ như thất vọng, "Nếu biết cô có ý định yêu đương, tôi nên xuống tay sớm mới phải. Trung Quốc có câu ngạn ngữ thế nào nhỉ? Tiên hạ thủ... vi hảo?"

Ngô Tuyết cười: "Tiên hạ thủ vi cường."

Allen gật đầu: "Đúng rồi, chính là câu này."

"Thế nào gọi là "tôi có ý định yêu đương"?" Túc Nghệ bật cười, "Tôi đâu phải người theo chủ nghĩa độc thân đâu Allen."

"Trời ạ, tôi vẫn luôn nghĩ cô là vậy." Allen nói, "Trông cô xinh đẹp là thế nhưng mãi vẫn chẳng thấy kết giao với phái nam nào."

Ngô Tuyết cảm thấy hẳn là mình đã bị hai chữ "xinh đẹp" tẩy não rồi.

Thẩm mỹ của người nước ngoài và người Trung Quốc khác nhau một trời một vực. Người nước ngoài thích người châu Á cơ bản đều là kiểu mắt nhỏ môi dầy, còn người Trung Quốc lại thích kiểu người đẹp có đôi mắt biết phóng điện.

Túc Nghệ là một ngoại lệ, trước đây có một cuộc bình chọn trên mạng ở nước ngoài "những gương mặt đẹp nhất châu Á", Túc Nghệ chính là người giữ ngôi đầu bảng.

Hơn nữa, bình luận cực kỳ tốt, số người ủng hộ vị trí của cô rất cao... chuyện này trước nay chưa từng xảy ra với những ngôi sao nữ khác.

Túc Nghệ lịch sự nói cảm ơn, uống một hớp nước chanh rồi hỏi: "Anh có chuyện công việc muốn nói, là chuyện gì vậy?"

Allen thẳng thắn nói: "Cô cũng biết đấy, hợp đồng giữa chúng ta sang năm sẽ tới hạn, những năm qua, Pasion cũng như bản thân tôi đều vô cùng hài lòng về cô, ý của tôi là muốn chúng ta tiếp tục hợp đồng, tôi cũng đã trình bày cái nhìn của mình với trên tổng, vậy nên,... cô có suy nghĩ thế nào?"

Pasion đã ký với Túc Nghệ từ thời cô còn chưa nổi danh, cho cô một cơ hội để tỏa sáng, giờ nếu nói không thì có vẻ hơi bị vong ân phụ nghĩa.

Hơn nữa, bản thân Pasion cũng là một thương hiệu tốt, những năm gần đây không ngừng phát triển đi lên ở trong nước.

Cô còn chưa nói gì, Ngô Tuyết đã lên tiếng trước.

"Allen, anh cũng biết đấy, công ty chúng tôi đã bị mua lại rồi, các vị trí lãnh đạo đều có sự thay đổi, điều chỉnh, rất nhiều chuyện, quyền quyết định không nằm trong tay chúng tôi, chuyện này có lẽ cần phải trao đổi thêm với phía công ty rồi mới có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục được."

Chị nói bằng giọng điệu rất quan cách, Allen không hẳn là nghe hiểu được toàn bộ nhưng vẫn nắm được các ý chính.

"Tất nhiên, tôi chờ câu trả lời của các cô." Nói xong, anh ta lại một lần nữa nhìn sang Túc Nghệ bằng ánh mắt trìu mến, "Nghệ, cô thực sự không cân nhắc tôi sao?"

Túc Nghệ khựng tay, không kịp hiểu: "Dạ?"

"Ý tôi là, bỏ cái cậu nam sinh ấy đi, ở bên tôi." Allen nháy mắt với cô mấy cái, "Tôi là một người bạn trai cực kỳ tốt."

Mặc dù có nghe nói người nước ngoài cực kỳ cởi mở trong chuyện tình cảm nhưng Túc Nghệ cũng không ngờ đối phương lại nói trắng ra như vậy.

Cô cười trừ, định bụng từ chối.

"Tôi rất tuyệt đấy." Allen nỗ lực thể hiện, "Rất nhiều mặt giỏi hơn hẳn đàn ông Trung Quốc."

Đến cả Ngô Tuyết cũng phải bất ngờ, đào tường khoét vách nhà người ta mà dám ngang nhiên vậy sao?

Túc Nghệ cười, đáp rất rõ ràng: "Allen, tôi cực kỳ yêu bạn trai của mình."

"Ồ, thế thì đáng tiếc thật." Mặc dù miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt của anh ta thì vẫn như thường, "Không sao, tôi sẵn lòng chờ cô, nếu có một ngày cô chia tay thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."

Túc Nghệ nhíu mày: "Allen, chúng ta chỉ là bạn bè thôi."

Thấy thái độ của cô không tốt, Allen liền giơ tay đầu hàng: "OK, OK, tôi chẳng qua chỉ cho cô thêm một lựa chọn thôi. Nghệ, phải thử đã rồi cả quyết định."

"... Không cần."

Đồ ăn được đưa lên. Túc Nghệ ăn rất nhanh, chỉ muốn ăn xong cho sớm để về.

Giữa chừng, Allen đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một chút."

Anh ta vừa đi, Ngô Tuyết liền chậc lưỡi: "Bình thường đúng là chẳng nhìn ra, tên Allen này sao mà tự mãn vậy, liên mồm tự khen mình, làm ơn đi, độ tốt của Chử tổng hơn xa anh ta nhiều."

Túc Nghệ im lặng, gật đầu đồng tình.

Ngô Tuyết hỏi: "Em nghĩ thế nào, có muốn ký tiếp với Pasion nữa không?"

Nói thật, sau chuyện vừa rồi, Túc Nghệ thực lòng không muốn kí tiếp nữa.

Allen là người phụ trách của Pasion ở Trung Quốc, nếu ký tiếp, sau này làm việc khó tránh khỏi thường xuyên chạm mặt.

Cô lắc đầu: "Không biết, nghe theo công ty sắp xếp."

Allen đi vệ sinh lâu tới bất thường.

Lúc quay lại, anh ta che hai bên má, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn kỹ, hai bên mặt của anh ta đều đã sưng lên.

Ngô Tuyết ngạc nhiên: "Allen, anh bị sao..."

"Đàn ông Trung Quốc đúng là vũ phu." Allen lôi từ vựng mới học được ra dùng, không cần biết nó có chính xác hay không, "Ban nãy có một gã đàn ông, chẳng nói chẳng rằng đã xông tới đánh tôi."

Túc Nghệ giật mình, khóe môi Allen chảy máu, cô rút khăn giấy đưa cho anh ta: "Có cần báo cảnh sát giúp anh không?"

"Không cần." Allen cắn môi, gã đàn ông đó không những đánh anh ta mà còn cho anh ta danh thiếp.

Tên công ty trên danh thiếp cực kỳ quen mắt, anh ta biết mình không thể dây vào được nên đành phải nhịn: "Coi như tôi xui xẻo."

Túc Nghệ đang định hỏi thêm thì một bên má được một bàn tay to áp lên.

Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên ngay trên đỉnh đầu.

"Nếu anh còn làm phiền cô ấy nữa thì sẽ không chỉ đơn giản bị đánh như thế này đâu."

Túc Nghệ giật mình, vèo một cái, thu ngay tờ khăn giấy mình đang giơ giữa không trung về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.