Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 23



Chap 23.


Hết uống bia xong lại còn ngồi như một đứa điên với cô ta trong công viên nữa chứ, tôi đúng là trúng tà rồi mà. Buổi tối ở công viên có biết là thời điểm lí tưởng cho những đôi tình nhân hoặc những thành phần băng đảng không đứng đắn không hả? Sao lại có thể lôi kéo tôi đến một nơi thế này chứ?


Thôi được rồi, coi như hôm nay tôi xui xẻo đi, vốn dĩ là gặp cô ta tôi đã luôn thấy xui xẻo rồi, thì coi như hôm nay xui xẻo hơn cả trước nữa. Cứ coi như vì cái duyên trời đánh cho tôi giáp mặt cô ta ở giữa đường phố đi, đúng là ngu, bao nhiêu đường để đi không đi sao tôi lại chọn đúng cái đường có cô ta mà đi chứ? Thì thế mới nói là duyên trời đánh. Vì tất cả những cái xui xẻo và ngu đó mà tôi sẽ làm người tốt vì cô ta nốt ngày hôm nay. Tuyệt đối là hết ngày hôm nay thôi.


-Cậu không tò mò chuyện của tôi sao? Rằng tại sao một kẻ sống lạc quan và vô tư như tôi lại cũng có ngày phải nổi cáu với "các em" của mình?

-Tôi không quan tâm.

-Ây, đúng là cái đồ lạnh lùng đáng ghét, đúng là rất kiêu kì!


Cô ta nghĩ cái từ kiêu kì là dành cho tôi sao? >"<


-Nhìn cái mặt cậu kìa, còn không phải là rất kiêu sao?


Tốt hết là không nên tranh cãi với cô ta, chỉ thiệt thân.


-Thay vì nói "không quan tâm" một cách lạnh nhạt như thế cậu có thể nói "con người ta thế nào rồi cũng có một lần phải nổi giận và trở nên khác biệt với bản thân vốn có" cơ mà. Đến nói có vài lời không mất tiền mua cũng không buồn nói như thế không phải là rất kiêu kì? Cậu nghĩ sẽ có người nói cậu thân thiện sao?

-Tôi không quan tâm.

-Ơ hay cái cậu này, nói nãy giờ không hiểu chút gì hết trơn à? Không phải là "không quan tâm", hiểu không?

-Đừng có ra lệnh hay ép buộc tôi phải làm thế này thế nọ!

-Vậy thì tôi cầu xin cậu có được không?


Cô ta có say không mà sao biểu hiện và lời nói của cô ta lại điên khùng và dở hơi đến thế, thành ra một kẻ như tôi ngồi cạnh cô ta cũng khó tránh khỏi bị điên khùng và dở hơi theo. +_+


-Thực ra...


Chắc lại bắt đầu lên cơn rồi đấy.


-Thực ra... tôi muốn hỏi...


Tốt hơn hết là không nói gì cả, ngắt lời một kẻ say rượu dễ bị liên lụy phiền toái lắm.


-Cậu... đã quên được người đó của mình chưa?


Lần này thì thực sự tôi phải im lặng, không biết phải nói gì, chỉ biết thể hiện ra ngoài một bộ mặt ngạc nhiên vô độ. Tại sao... cô ta lại biết được điều đó?


-Đừng nhìn tôi kiểu đó, có gì là khó khăn để nhận ra được cậu đang nghĩ gì và đang bị gì đâu. Đừng coi thường tôi, lúc trước tôi định theo ngành tâm lí đấy. ^-^


Còn cười được, giờ cô ta ổn còn tôi thì không. Sao dám khơi vào nỗi đau của tôi? Vì cô ta đang đau khổ bởi một điều gì đó mà tôi ngu ngốc không thể dễ dàng nhận biết được như cô ta mà cô ta động vào nỗi đau của tôi để cô ta không bị đau một mình à? Tôi căm ghét kiểu mình đau cũng phải lôi kéo người khác đau theo.


Tôi đứng dậy.


-Cậu đã nói là sẽ thích tôi nếu tôi là les? Lời nói đó còn hiệu lực chứ?


Chuyện đó không có nghĩa lí gì với tôi cả, cô ta vừa khuấy dậy điều tôi luôn muốn chôn sâu. Tôi và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa, ngày tôi làm người tốt cho cô ta cũng sắp kết thúc rồi.


Khi tôi lại vừa định bỏ đi thì cô ta giống những lần trước lại nắm lấy tay tôi giữ lại.


-Hãy quên người đó và thích tôi đi!


Gì chứ? O_O


Không có tâm trạng gì hơn ngoài sự kinh ngạc và có chút nực cười, cô ta đang nói cái gì thế chứ?


-...

-Tôi không phải con gái! Tôi là les!!!


Giây phút đó tôi như chết lặng đi. Tôi nhận thấy sự chân thành trong lời nói và ánh mắt hiện tại của cô ta. Cô ta... là les???


Tôi không tin, không dám tin hoặc là chưa dám tin. Tôi không thể nhận biết được cô ta thực chất là ai, đối diện với con người đó chỉ hoàn toàn là một sự mơ hồ. Mới đầu cô ta xuất hiện trước mặt tôi với mái tóc dài và tính cách đanh đá đặc chất con gái, tiếp đó là hình ảnh một tên con trai với lối ăn nói tán đào cùng mấy đứa con gái khác. Cô ta nói mình không phải les, cô ta nói mình là con gái, cô ta nói người yêu cũ cô ta bỏ rơi cô ta vì cần bạn gái không phải bạn trai, cô ta đau khổ vì tình yêu với người đó. Nhưng rồi cô ta lại nói cô ta là les, cô ta nói tôi hãy quên cậu ấy đi và chuyển sang thích cô ta. Rút cuộc thì cô ta là ai? Đâu là lời nói dối và đâu mới là lời nói thật? Tôi phải tin điều gì từ cô ta đây?


-Ngay từ khi biết cậu là gay tôi đã để ý đến cậu nhiều hơn bình thường rồi. Lí do tôi bám lấy cậu không dứt là gì? Là vì một đứa con gái thích trai đẹp dẫu biết người đó bị gay sao? Cậu không ngu ngốc đến nỗi đó chứ?

-Thế tại sao phải nói dối mình không phải les?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.