Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi

Chương 17: 17: Đi Chơi Chung Với Nhóm Của Hắn




"Bạn học Giang chụp với bọn tớ một tấm làm kỷ niệm."
A Lực đề nghị, vậy là Quý An thay cô chụp giúp.

Lần này dùng điện thoại của Từ Phó, hắn nói điện thoại của hắn xịn chụp đẹp hơn của cô.
Giang Thuần đứng ở vị trí trung tâm, xung quanh toàn là học sinh nam.

Thầy Lê cũng không vào khung hình này, bọn họ đẩy tới đẩy lui bên tay trái của cô là Từ Phó, bên tay trái là Hứa Cường, ba người đứng như ba khúc gỗ không có chút cảm xúc.
"Nè nhà dưới đoàn kết chút đi." Nam sinh nào đó gào lên.
"Đoàn kết quyết thắng ha."
Giang Thuần khoác tay hai cậu thiếu niên nghiêng đầu chụp ảnh, một bức ảnh mà Từ Phó hơi nhếch miệng cười hiếm thấy.
Bọn họ hết cảm động xong lại nhào vào gào thét với máy karaoke rồi, thầy Lê ngồi được một lát vì buổi chiều có cuộc họp nên thầy ấy phải đi trước.
Thầy giáo đi rồi, đám học trò cũng bắt đầu đổi giọng chơi bời, nước ngọt không còn nữa mà thay vào là bia.

Quý An lúc đầu có ngăn cản, tỏ ra là môt học sinh giỏi ngoan ngoãn nhưng cái đám giặc này không ai quan tâm.
"Chị Quý ơi con gái như chị cũng có thể mượn say làm loạn hôn anh Phó cái nữa nha.


Chúng tôi đều muốn nhìn tận mắt đó aaaa."
"Rốt cuộc hai người hôn kiểu gì vậy, kiểu Pháp hay là kiểu môi l.ưỡi dâ.y dưa không rời?"
Cái đám đàn ông con trai này đúng là thời kì nổi loạn, cái gì cũng dám hỏi.
Quý An đỏ mặt, lén nhìn Từ Phó.
Hắn ta thì gương mặt vẫn không có nửa điểm cảm xúc gì, nếu cô mà là Quý An cô sẽ đánh vào mặt hắn mấy cái cho bỏ ghét.
"Quý An cậu hát bài xx đi, bài đó đang hot lắm đó nha."
Cô bạn chung đội cổ động đề nghị.
Quý An vẫn còn đang đỏ mặt, nhẹ giọng:"Bài đó nốt cao tớ hát không được."
"Vậy cậu hát một đoạn, tớ hát một đoạn."
Nữ sinh đó rất nhiệt tình, Quý An cũng không tiện từ chối.
Giang Thuần được uống bia giống như hổ được thả về rừng vậy, cô ngồi ở trong góc xem bọn người này đánh bài.
"Uống ít chút." Từ Phó vừa đánh bài vừa nhắc nhở.
"A Lực cạn."
"Giang Thuần cậu đỉnh, lần sau có thể gia nhập chơi với bọn tớ sáng đêm nha."
A Lực rất thích cô, vừa ngoan vừa hư kiểu này đúng là thu hút.
Giang Thuần ngồi ở bên cạnh Từ Phó, cô phải quỳ gối trên ghế mới có thể nhìn thấy mấy tấm bài của hắn.

Hơi thở thiếu nữ thở đều đều vô tình phải vào tai và gáy hắn, thật sự muốn tập trung cũng không được.

Hắn lại nhớ tới lần đó cùng cô hôn môi...!
"Từ Phó tớ còn muốn hút thuốc." Cô nói nhỏ vào tai hắn, Từ Phó lườm cô.
Quý An ở bên này hát cũng không tệ, nhưng đám người của Từ Phó không quan tâm lắm.
Nữ sinh lúc nảy nói hát với Quý An đã đi vệ sinh, thế là cái mic truyền tới truyền lui tới tay của Giang Thuần.

Đợi Quý An hát hết đoạn đầu, vào tới điệp khúc thì Giang Thuần hát.

Lúc cô cất giọng cao vút, Từ Phó cũng phải quay lại nhìn, đây là cô gái vừa rồi không đứng đắn đòi hút thuốc hay sao.

"Má nó Giang Thuần hát xong làm tớ cảm giác có lỗi với mối tình đầu thật sự."
"Cậu ấy hát hay quá, giọng này không đi làm ca sĩ thì hơi tiếc."
Căn phòng bắt đầu rục rịch, Giang Thuần chỉ hát một đoạn thôi, xong lại trả mic qua cho Quý An.

Cô lại cắm mặt vào chỗ của đám Từ Phó, coi đánh bài.

Chủ yếu là giả vờ ngồi bên cạnh, len lén uống bia với A Lực.
"Bạn học Giang cậu học thanh nhạc hả?"
Bạn học Dương tò mò hỏi, anh cũng đang chơi bài chắc chỉ là thuận miệng hỏi chơi.
"Đâu có, tùy tiện hát đó."
"Cậu thực sự hát hay đó Giang Thuần, có thể tặng tớ một bài không?" Nam sinh A Lực chóp mắt cầu xin, anh ta thật sự rất thích nghe hát.
"Là bài gì?"
A Lực nói lên bài hát xong, sợ cô từ chối còn nói thêm vài câu đầy cảm xúc:
"Tôi cảm thấy tình cảm của tôi rất giống bài nhạc đó.

Yêu nhưng không dám thổ lộ."
"A Lực à cậu đừng nói cậu thích tớ đó nhé?" Giang Thuần cười ha hả trêu chọc.
"Con m* nó cậu giẫm lên nổi đau của người khác mà cười được hả Giang Thuần.

Người tôi thích là Quý Huyền Như em gái của Quý An ấy, tỏ tình 9 lần thất bại, m* nó."

Giang Thuần cũng không ngờ có sự trùng hợp như vậy, A Lực lại thích cô gái tâm cơ kia.
Bởi vì hôm nay cao hứng, ai yêu cầu cái gì thì hát cái đó.

Cô hát xong lại khiến cho người khác không dám hát, giọng hát khiến cho người ta vô ý tự ti về mình.
Cuối cùng mọi người cũng ra về dần, cô cũng không ở lại hôm nay cô uống rất nhiều.
Quý An cũng giả vờ say, đám anh em đẩy vào người của Từ Phó, hắn liền đẩy cô ta lại cho Hứa Cường.
"Sao lúc nào cũng bắt tôi dọn rác." Hứa Cường gào lên.
Quý An cảm giác như Hứa Cường chửi cô ta là rác, nhưng vì đang giả vờ cũng không dám lên tiếng.

Hứa Cường cũng không thiết đưa Quý An về đẩy qua A Lực.

Dĩ nhiên được ông cố nội ra lệnh đưa Quý An về A Lực không dám cải.
Giang Thuần đi ra khỏi toilet đã thấy Từ Phó đứng chờ ở cách đó không xa.

Cô hơi say, đi đứng có hơi loạn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.