Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi

Chương 21: 21: Phú Lan




Từ Phó xưa nay luôn là đứa trẻ ít nói, dì Từ là mẹ nhưng cũng không bước vào được thế giới của con trai.

Thiếu niên ở độ tuổi này rất ít chia sẻ, mà con trai của bà lại là người trầm tính từ bé càng khó hơn.

Lần đầu tiên con trai tìm bà về vấn đề học tập, nó muốn đổi nguyện vọng đại học qua thành phố B, cũng là một trường thể thao.
"A Phó trường đại học đó điểm số cao hơn ở thành phố A, nếu con muốn vào thì phải nổ lực hơn nhiều lắm.

Với lại...!nó xa nhà chúng ta." Dì Từ nhận được thông tin này thì vô cùng bất ngờ, lập tức có phản ứng ngay.
"Sẽ thi đỗ." - Thiếu niên nhìn mẹ mình cam đoan.
Dì Từ cũng không có ý ngăn cản, vì từ trước tới giờ bà luôn quan tâm tới ý kiến của con trai.

Nó học ở đâu, thích cái gì, chỉ cần không quá giới hạn là được.

Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp đẽ, nên bà cũng không muốn con trai bà đánh mất.
Dì Từ hỏi vì sao Từ Phó lại đổi ý muốn thi sang thành phố B, lúc ấy con trai bà đã không do dự trả lời ngay:"Thích Giang Thuần."
Chuyện Từ Phó đổi nguyện vọng không qua mắt nổi đám nhiều chuyện của Tam Á, đám cuối lớp không ngưng la lối bảo Phó đại ca đừng bỏ rơi họ.
Giang Thuần cũng biết chuyện, nhưng không nói gì, vì đó là lựa chọn của hắn.

Cô không muốn xen vào, nhưng đâu đó trong đầu cô vẫn len lỏi suy nghĩ, hắn đang đi theo cô?
Dì Từ mượn bữa cơm, để dò ý Giang Thuần.

Cô bé này nóng nóng lạnh lạnh giống hệt Giang Tử hồi đó.
"Tiểu Thuần nếu con và a Phó cùng đỗ đại học ở thành phố B thì có lẽ A Phó phải ở nhờ nhà con rồi."
Giang Thuần không quá bất ngờ, hơi nghĩ nghĩ gì đó rồi cười nói:"Có thể chứ ạ, con cũng đang ở ké nhà của Phó đại ca mà."

"Vậy thì tốt, hai đứa đều phải cố gắng đấy biết chưa?" Dì Từ nghe vậy cũng an lòng.
"Con sẽ đỗ, chắc chắn sẽ đỗ được trường đại học X."
Giang Thuần đã có ý định này mấy năm rồi, đợi sau khi cô lên đại học sẽ ráng học, cố gắng kiếm được tiền sau đó thì...!Tự lập.
Đối với sự việc hắn bám theo cô, Giang Thuần không có cảm xúc, chẳng lẽ ý tứ của hắn còn không rõ ràng.

Hay cô ngốc tới mức không nhận ra, hắn có phải nên biểu lộ rõ hơn một chút không?
"Từ Phó cậu không học mà chơi điện tử hoài vậy?" Giang Thuần ở trong lớp học cắn bút hỏi.
Từ Phó bỏ máy chơi game xuống, chóng cằm nhìn cô gái bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt:"Tôi nhất định sẽ đến cùng một thành phố với cậu."
"Vậy cậu đổi nguyện vọng vì đi theo tớ hả?"
Từ Phó không vội, định nói đúng vậy thì Giang Thuần lại nói tiếp:"Nếu vậy thì đừng đổi, ở thành phố A tốt hơn.

Cậu vừa học vừa chơi cũng có thể đỗ đại học thể thao ở đây mà, còn có mấy anh em của cậu.

Lại gần nhà, ba mẹ cậu cũng không muốn cậu đi xa đâu."
"Cậu cảm thấy vì sao tôi bỏ qua nhiều thứ như vậy chỉ để đến cùng một thành phố với cậu?" Hắn cố tình hỏi tiếp.
"Cậu có đến cùng thành phố với tớ nổi hay không ngay cả bản thân cậu cũng không tự mình cân nhắc hả?"
"..." Giang Thuần chê hắn học ngu.
"Thôi đi Phó đại ca, tớ sợ cậu cố quá thành quá cố tới lúc rớt đại học lại đổ thừa cho tớ.

Mấy năm qua không có cậu che chở tớ cũng có người khác che chở, ở đại học tớ cũng không bị bắt nạt đâu.

Trách nhiệm của cậu tới đây là được rồi, tớ ghi nhận ý tốt của cậu."
Giang Thuần không phải nghe không hiểu, mà là không muốn thừa nhận tình cảm của Từ Phó.

Hắn tốt như vậy, nam thần vạn người mê.

Còn cô có cái gì, có lẽ hắn không biết rõ về cô nên thấy cô ngốc, cô cần che chở.

Bản năng của đàn ông là che chở phụ nữ, hắn cũng thế mà thôi.
Giang Thuần cố tình làm cho hắn xấu hổ nên mới nói mấy lời đó.

Chê hắn học dỡ, cũng chỉ vì không muốn hắn biết cô biết hắn đi theo cô mà thôi.
Nhưng nội tâm của Từ Phó lại suy nghĩ khác, cô nói "Không có cậu cũng có người khác che chở cho cô."
"Cố quá thành quá cố?"
"Rớt đại học?"
"Tới đây thôi?"
Hắn thật sự đã bị những câu nói này của cô chọc giận.

Cuối cùng hắn đã biểu lộ rõ như vậy rồi mà cô còn không hiểu, là do cô cố tình không muốn hiểu mà thôi.
Từ Phó là vậy, hễ không vui liền cúp học đi chơi game.

Hắn đổ nổi đại học ở thành phố B mới là lạ.
Giang Thuần biết vài lời nói không làm hắn lay động, cho nên...!quyết định táo bạo nhất cuộc đời cô là quen bạn trai.


Tự nhiên bên cạnh Giang Thuần xuất hiện một nam sinh, học rất giỏi, ngày nào cũng cùng cô và Tiểu Hi học bài, học bài, học bài, học đến ngu ngốc!
Từ Phó biết tin cô có bạn trai, hắn còn nói thêm cái gì được nữa.

Người bạn trai của cô học giỏi, lại khù khờ, tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người.

Bởi vì vậy hắn cũng đâu có thể nào đấm vào mặt cậu ta không lí do được.
Thật khốn nạn, Giang Thuần của hắn bây giờ lại bị người ta cướp trắng trợn.
Từ Phó xấu tính là sự thật, mấy tháng qua Từ Phó tốt tính mới khiến anh em trong đám thấy lạ đó.
Mấy hôm nay lớp A3 có học sinh mới, nghe nói khí chất chị đại cực kì chất chơi, nếu không làm sao có thể chơi chung một đám với Từ Phó.

Phú Lan vừa giỏi chơi game, đánh nhau không tệ, lại còn biết hút thuốc, uống rượu, kiểu badgirl trong truyền thuyết, mà đã bad lại còn đẹp gái cực kì.
Từ đó đến giờ đám của Từ Phó toàn là con trai, tự dưng xuất hiện một cô gái khiến cho học sinh trong trường không ngừng bàn tán.

Giang Thuần có bị điếc cũng nghe thấy, có bị đuôi cũng đã nhìn thấy Phú Lan.
Hôm nay cô ấy đặc biết tới tìm Từ Phó và Hứa Cường đi chơi game, vị đại tỷ này đúng là hợp khẩu vị của đám cuối lớp.
"A Phó, A Cường đi chơi game."
"Đi đi."
Hứa Cường nghe nói chơi game mắt sáng như sao lập tức cầm hộp thuốc và cái hột quẹt bỏ vào túi.
Từ Phó vốn đang học tiếng anh với Giang Thuần, hắn cũng không định đi, thời gian này Giang Thuần kèm hắn học là thật.
"A Phó ở lại học hả?" Phú Lan nhẹ giọng hỏi, nghe cái cách họ giao tiếp cô cảm thấy họ rất thân.

Còn cái cách xưng hô nữa...
"Giảng tới chỗ này cậu hiểu hết chưa, nếu hiểu rồi thì về ôn tập nha.

Hôm sau học tiếp, đi chơi thì cứ đi." Giang Thuần gấp sách, thái độ dửng dưng mới khiến Từ Phó khó chịu.
"Bạn học Giang bỏ công dạy, tôi cũng nên ở lại không phụ lòng cậu ấy.

Hai người đi trước,học xong rồi ra sau."
"Giang Thuần đây sao, nghe danh đã lâu, đúng là bé con xinh xắn." Phù Lan nựng má cô, thật sự muốn cắn đứt tay cô ta.

Nói xong nam nữ kia bỏ đi.

Từ Phó vẫn đang chờ cô giảng tiếp, nhưng cô thì không có tâm trạng mấy.
"Bạn học Giang chỗ này tôi chưa hiểu rõ."
Từ Phó chỉ vào sách, Giang Thuần cũng nhìn vào, đọc đọc vài dòng lại tiếp tục giảng bài:"Chỗ này là áp dụng công thức, cậu học hết công thức là có thể dựa vào làm.

Phó đại ca có nhớ công thức không?"
"Không nhớ."
"..."
"Cậu viết lại."
"Cút đi chơi game của cậu đi, hừ.

Phí thời gian của tớ ghê, tớ còn cả núi sách chưa đọc, còn trêu." Cô đánh vào vai hắn, vừa lật tập vừa chửi.
"Bạn học Giang cáu quá, còn bảo tôi cút."
Từ Phó nựng má cô, rất thích cô cau mày phồng má.
Giang Thuần gạt tay hắn ra, mặt mày vẫn bực bội nói:"Từ bỏ đi Phó đại ca à, cậu không đỗ nỗi đâu."
"Không đỗ thì thôi, là do cậu dạy dỗ chưa đủ tốt."
"Cút."
Giang Thuần lật sách, không thèm để ý tới Từ Phó nữa.

Hắn đúng là không đứng đắn, nói muốn ở cùng một thành phố với cô cũng chẳng có chút nghiêm túc.

Kêu từ bỏ lại không chịu từ bỏ, nửa nạc nửa mỡ cái kiểu này...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.