Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi

Chương 37: 37: Crazy




"Thôi bé ráng giúp anh đi, công văn này anh gấp lắm.

Anh mà làm không xuể cha em tiễn anh đi về Tây Thiên là cái chắc." Từ Khiêm làm mặt đáng thương.
Giang Thuần lườm anh, nể tình anh là anh em cột chèo cô mới giúp đó.
Lúc Giang Thuần đang bận với đống chữ tiếng anh trên máy vi tính thì Đào Ân và Hứa Cường tới trước, thấy Từ Khiêm bọn họ có hơi ngạc nhiên.
"Xin lỗi mấy bạn nha, tại công văn này gấp quá mới phiền tới thời gian đi chơi của mấy bạn."
Từ Khiêm luôn là người lịch sự, vừa có người đến anh liền tạ tội ngay.
Đào Ân gật đầu nói không sao, bọn cô đợi Giang Thuần làm xong cũng được.
Từ Khiêm vươn tay ra tự giới thiệu:"Anh là Từ Khiêm."
"Xin chào em là Hứa Cường."
"Còn em là Đào Ân."
Giang Thuần cắm đầu vào tài liệu hơn mười phút, Lâm Tuệ và Trần Triết cũng đã tới và ngồi chờ.

Từ Khiêm mua bánh mua nước, rất khách sáo tại tội.
"Xong rồi, anh ôm hộ em máy về nhà luôn đi.

Em bãi công rồi, không làm nữa." Cô vứt hết đống lộn xộn cho anh, làm ra bộ dạng chán nản với công việc.
"Cám ơn em nha, em tốt nhất.


Vậy...!Anh xin phép mấy đứa anh đi trước, đi chơi về sớm nha em."
Từ Khiêm ôm hết đồ đi, trả lại không giang yên tĩnh cho cả đám.
Trần Triết lúc này là người hỏi trước:"Bạn trai của em hả Thuần mỹ nhân?"
"Anh Triết đã lâu không gặp anh, gặp lại anh hỏi câu khó đỡ thiệt chớ." Giang Thuần nói.
Đào Ân lại cảm thấy Giang Thuần và Từ Phó mới thật sự hợp đôi.

Người đàn ông vừa rồi tuy đẹp trai, nhưng mà từ phong thái, đến cách cư xử đều rất điềm đạm.

Cô không nghĩ Giang Thuần sẽ thích kiểu đàn ông từ tốn như vậy đâu.

Ít nhất đàn ông phải có khí chất ngông cuồng như Từ Phó, mới hợp với Giang Thuần.
Nhưng đó là suy nghĩ riêng của Đào Ân thôi, chứ cô không nói ra.
Đào Ân thật sự rất muốn hỏi Giang Thuần về Từ Phó.

Cô thừa nhận mình bị tẩy não đi.
Khoảng thời gian cô quen biết với Hứa Cường, trở thành người yêu của anh luôn có Từ Phó và Giang Thuần bên cạnh.

Bây giờ nhìn mỗi người một nơi, nhưng cái kết thúc nó không rõ ràng như vậy cho nên cô không cam tâm.

Từ đầu vốn không phải Từ Phó có ý buông tay mà là hắn không nhớ, còn Giang Thuần năm đó tại sao lại mất tích không một lí do cũng chưa từng giải thích.
Kết cục như vậy, ngay cả người ngoài như cô còn không chịu được.

Vậy bọn họ chịu được hay sao?
"Mày có muốn gặp lại a Phó không Thuần?"
Giang Thuần tắt hẳn nụ cười trên môi, Đào Ân lại nghiêm túc nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên, Đào Ân có thái độ nghiêm túc như vậy trong lúc nói chuyện với Giang Thuần, cô ấy thấy tiếc cho cô hay sao, chắc có lẽ là thế...
Giang Thuần cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười:"Gặp rồi." Nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng lại lắc đầu bất lực:"Phó đại ca quên tao rồi, thật sự không nhớ nữa."
"Mày có thể nói mà, chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua.

A Phó rất tốt với mày, vì mày mà thi vào trường đại học thành phố A đó mày có còn nhớ không?" Đào Ân kích động nói một tràn dài, sau nắm tay Giang Thuần dịu dàng nói:"Tao chỉ không muốn mày sẽ bỏ lỡ mà thôi, còn nếu mày có bạn trai rồi thì coi như tao chưa nói."
"Mày làm tao...!Mẹ nó cảm động sắp khóc." Giang Thuần cười lớn, nhưng Đào Ân lại không vui vẻ được như vậy.
Cô biết Giang Thuần là người giỏi che giấu cảm xúc nhất, cô ấy rõ ràng đâu có vui?
"Phó ca quên tao rồi, tao cũng quên rồi.


Mấy bữa tao gặp lại anh ấy ở cửa hàng tiện lợi, anh ấy còn cho tao hai túi kẹo chanh.

Tao đâu cần kẹo chanh của anh ấy, tao vứt vào sọt rác luôn."
Đào Ân nhìn cô, rõ ràng cô chưa quên Từ Phó.

Nhưng Giang Thuần nói không muốn nhắc nữa, vậy là không ai dám nhắc nữa.
Cả đám đi ăn cơm trưa, vẫn cười nói vui vẻ như trước...
*
Giang Tử từ lúc giải nghệ đến giờ đã không có việc gì làm nữa, suốt ngày theo Jackson âu âu yếm yếm ngay cả người làm con như Giang Thuần cũng nổi da gà.

Cô dọn ra ở riêng, cũng muốn tự do, độc lập như bao người trẻ khác.
Giang minh tinh của hiện tại và quá khứ đã thay đổi rất nhiều, người mẹ vô tâm ngày nào giờ đã biến thành người mẹ cực kì yêu con gái.

Hôm nay bà ấy cao hứng dẫn cô đi ăn khuya, Giang Thuần liền vui vẻ đồng ý.
Giang Tử và cô có chung một sở thích là ăn vỉa hè, đêm lạnh ở New York nếu có thể ăn được bát mì thì phải nói là quá tốt rồi.

Gần chung cư của Giang Thuần ở, có một ông chú kéo mì rất ngon, hai mẹ con cô là khách quen ở đây.
"Ông chủ cho một tô mì."
Quán nhỏ khá đông đúc nên có người ngồi ghép bàn, người đàn ông trước mặt không hề xa lạ.
Từ Phó từ lúc tới đây chỉ mãi chơi máy chơi game, nhưng sau khi cảm giác thấy được có ánh mắt đang nhìn mình.

Hắn mới rời mắt khỏi máy chơi game ngước mặt nhìn hai người đối điện.
"Dì Giang?" Từ Phó ngờ ngợ gọi.
Giang Tử cũng không ngờ Từ Phó còn nhớ bà, đứa nhỏ này bà chỉ gặp qua vài lần mà thôi.


Nó nhớ bà nhưng lại không nhớ Giang Thuần con gái bà, chuyện này cuối cùng cũng chọc cô tức điên lên.
"A Phó trí nhớ của con thật tốt, dì nhớ lần cuối cùng gặp con là sáu năm trước rồi." Giang Tử biết con gái mình đang tức, bà đang cố tạo bầu không khí vui vẻ thôi.
Từ Phó cười, ánh mắt dời sang cô gái bên canh Giang Tử, hắn kiếm cớ hỏi:"Con gái của dì Giang đây sao?"
"Ừm, là con gái của dì." Giang Từ cười đáp
"Anh là Từ Phó, mẹ của anh là bạn thân của mẹ em.

Phải rồi em tên là gì?" Hắn vẫn vô tư coi cô như người xa lạ mà giới thiệu về bản thân.
Giang Thuần bặm môi, trừng mắt với hắn.

Từ Phó đáng ghét, hắn thật là giỏi, hắn dám quên cô, lại dám nhớ mẹ của cô?
"Crazy." (Đồ điên)
Cái này là Giang Thuần mắng hắn.
"Hả, em nói gì anh nghe không rõ? Em tên là Crazy?"
"Yes, Crazy!!!" Giang Thuần nghiến răng đáp.
Giang Tử phì cười, hai cái đứa nhỏ này đúng là...
Từ Phó không giỏi tiếng anh, cô nói cái gì thì là cái đó, cuối cùng hắn cũng đã biết được tên cô rồi.

Hắn đang rất vui!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.