Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi

Chương 40: 40: Thì Ra Hắn Thích Người Phụ Nữ Dịu Dàng Ân Cần




Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Giang Thuần bị đánh thức bởi tiếng mở cửa đi vào của Mộ Phi Phi.

Cô ấy đang tìm chăn đắp cho Từ Phó, bộ dạng chăm sóc giống hệt như người vợ nhỏ chăm chồng.

Cô thấy vậy liền trả cái chăn trên người lại, Mộ Phi Phi đắp lên người Từ Phó.

Cô lại nhìn hành động của cô ấy đến ngẩn người, thì ra Từ Phó thích mẫu con gái giống mẹ mình , lo cho mình từ A-Z như vậy.

Cô thì không phải tuýp người đó rồi, từ xưa đến giờ toàn người khác lo cho cô.
Từ Phó vốn không ngủ, cái chăn phủ lên người hắn còn vương lại hơi thở của Giang Thuần.

Mùi thơm từ phụ nữ vương vấn trên đầu mũi của hắn, Từ Phó có thể cảm nhận được sự mềm mại bao bọc lấy những giác quan của mình.

Hắn đắm chìm vào trong đó, không hề muốn thoát ra.
Cơn bão tuyết một lần nữa kéo đến với AZ, Giang Thuần lúc bình thường thì không hoạt ngôn nhưng mà vẫn rất ôn hòa nhưng khi lên lớp thì cô thuộc tuýp người cực kì nghiêm túc.


Bọn hắn bị chỉnh đến không thể nói một câu nào, trình độ của Giang Thuần hơn hẳn cô giáo Annie của bọn họ, nói cô khó tính nhưng giảng dạy rất dễ hiểu là sự thật không thể nào chối cải.
A Lực:"Chúng ta nói Jay đổi cô giáo đi, Giang Thuần dạy dễ hiểu hơn nhiều."
A Lực là người có kiến thức nhất trong đám người của AZ, nếu cô nhớ không lầm năm đó a Lực cũng đã đăng kí và đã tự thi vào đại học thể thao ở thành phố B.
Giang Thuần cười, một câu cắt đứt ý định của a Lực:"Xin lỗi cậu nhé, tôi không còn là giáo viên nữa rồi.

Hôm nay chỉ đến dạy thay Annie một buổi thôi."
A Nhất hỏi thêm:"Vậy trong trường GT gì đó có ai dạy dễ hiểu như chị không?"
Giang Thuần gật đầu:"Cũng có, mà đa số đều là giáo viên nước ngoài.

Giảng dễ hiểu thì dễ hiểu thật nhưng bất đồng ngôn ngữ khi giao tiếp truyền đạt cũng khiến các anh rất khó tiếp thu.

Ví dụ như giảng tới đó không hiểu thì cũng không có cách nào hỏi lại đúng không?"
Mọi người thấy cũng có lý, đúng bất đồng ngôn ngữ là vấn đề nan giải.
Giang Thuần lại nói tiếp:"Kiến thức của Annie rất tốt, tuổi còn nhỏ vậy mà lấy được bằng tiếng anh cao cấp không phải là chuyện ai cũng có thể làm đâu.

Có thể là em ấy chưa có kinh nghiệm truyền đạt thôi, các anh cứ học đi, không hiểu có thể hỏi lại đừng im lặng rồi mất công cả hai bên."
"Có khi nào bằng của cô giáo Annie là bằng giả không, chứ cô ta nói một câu tôi cũng không hiểu luôn đấy." A Phú là chúa nghi ngờ, cô đoán vậy.
Giang Thuần biết Annie sống với đám người này hai tuần qua không dễ dàng gì, trong giờ học hết ăn rồi chống đối, bây giờ còn chê người ta giảng không hiểu.

Họ có nghe hay sao mà nói không hiểu, đúng thật là...!
"Không thể là giả được, a phú anh nghi ngờ người khác cũng tốt nhưng không thể nào quá nghi ngờ.

Annie học ngày học đêm mới thi đỗ được, anh nghi ngờ như vậy nếu cô bé nghe được sẽ tổn thương."
"Dạy học không hiểu thì tôi nghi ngờ thôi, chất lượng dạy học của cô gái đó rất kém.

Nói bất chấp, không cần biết người ta có hiểu hay không.


Cô chẳng phải cũng là bằng tiếng anh cao cấp hay sao, cô nói ít nhiều tôi cũng hiểu được ba phần.

"
A Phú đưa ra quan điểm cá nhân rất gay gắt, nếu cô không chứng minh được tấm bằng của Annie là thật sau hôm nay cậu a Phú này sẽ tạo phản, chắc chắn là như thế.
Cô đóng sách lại, dù gì cũng đã hết giờ giảng dạy, từ tốn nói rằng:"Tôi nói rồi có thể do Annie truyền đạt sai cách nên các anh không hiểu, cái này tôi sẽ trao đổi lại với em ấy.

Còn nữa...!lúc trước tôi là giáo viên của Annie, chính tôi dạy cho em ấy, cho nên bằng cấp của em ấy là thật.

"
A Phú không còn lời nào để nói, thảo nào cô ấy lại nói chuyện dễ nghe như vậy.

Học sinh so với cô giáo thì làm gì có cửa mà so.
"Giang mỹ nhân mày về hả, tao cho quá giang." Đào Ân thấy cô dọn dẹp thì đề nghị.
Vậy là bọn họ về cùng nhau.

Lúc Giang Thuần đi rồi, a Phú mới vừa đọc tạp chí vừa tán dóc:"Cô giáo Giang ấy, trông nhỏ tuổi mà học lực khủng thật.

Bằng tuổi a Lực mà đã đi dạy người ta rồi hả ?"
"Giang Thuần học cực giỏi, nè a Phú cậu đừng có dại mà động vào ổ kiến lửa.


Hồi cấp ba tôi học cùng với Giang Thuần cậu ấy phải nói là mẹ nó chất lắm, biết học, biết chơi." A Lực ngẫm lại khoảng thời gian ấy, trong lòng có chút nuối tiếc.

Anh bất giác nhìn về phía Từ Phó, hắn ấy hả vẫn đang chơi game.
Ngày Từ Phó bị tai nạn xe nhập viện, lúc a Lực đến thì Giang Thuần đã đi rồi.

Anh gặp cô ở cổng bệnh viện, Giang Thuần khóc đến nổi đứng không vững nhưng buộc phải lên xe rời đi.

Lúc Từ Phó tỉnh lại một chữ Giang Thuần cũng không nhắc tới, a Lực còn nghĩ bụng nếu Giang Thuần về sẽ đánh chết Phó đại ca của anh nhưng mà sau đó cô đã không quay lại nữa...
Sau đó Giang Thuần rút học bạ, là mẹ của cô tới thay cô rút không một ai gặp lại Giang Thuần.

Lớp 12A5 rất quý Giang Thuần, nhất là đám người cuối lớp hay trêu chọc cô.

Lúc chụp hình lưu lại khoảnh khắc thanh xuân cấp ba, trong hình mọi người vẫn chừa ra một chỗ ở cạnh Từ Phó cho Giang Thuần nhưng cô ấy không xuất hiện.

A Lực cảm thấy đó là điều đáng tiếc, Giang Thuần đến cũng vội mà đi cũng rất vội như thể cô chưa từng tồn tại vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.