Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi

Chương 7: 7: Yêu Sớm




Cô không mảy may quan tâm tới sự xuất hiện của hai người bọn họ, rít thêm một hơi thuốc dài rồi nhả khói.

Làn khói trắng nhả ra đặt biệt mờ ảo lẩn quẩn trong không khí.

Trái ngược hoàn toàn với một Giang Thuần hài hước, hoạt ngôn mọi ngày, cô dần trở nên lạnh lùng và thu người hơn.
Hứa Cường kéo Từ Phó đi lại chỗ Giang Thuần, anh nói trước:
"Bạn học Giang hoá ra cậu biết hút thuốc thật à?"
"..."
Cô không nhìn cũng không thèm trả lời anh.
Hứa Cường đợi rất lâu, lại nói:
"Bạn học Giang cậu tức giận trông cũng đáng sợ lắm đấy."
"..."
Từ Phó thấy cô không nghe lọt tai, hắn chủ động giật điếu thuốc trên tay cô dụi tắt.

Cô vẫn còn nhiều, có thể đốt thêm một điếu khác.

Bản tính Giang Thuần cứng đầu, điều này đã ăn sâu vào trong máu thịt rất khó mà che giấu.

Hắn cứ giật một điếu cô sẽ đốt thêm điếu nữa, để xem ai hơn ai.
"Thôi chưa Giang Thuần, tôi sẽ nói với dì Từ."
"Tớ hút hết điếu này." Cô nhượng bộ.
"Cậu là học sinh cấp ba, lại là nữ sinh tại sao lại có cái tật xấu này hả?" Từ Phó không chấp nhận được, nếu ngay từ đầu có đã giả ngoan vậy sao không tiếp tục giả vờ đi?
"Tớ đang bực mình lắm, cậu đừng có cấm tớ."

Từ Phó cuối cùng đành bất lực hắn cho cô hút hết một điếu, ba người im lặng không nói lời nào.

Cho tới khi đóm lửa nhỏ tắt vụt trong không khí, Giang Thuần mới nhắm chặt mắt sau đó hít thở thật sâu rồi mở ra.
"Xin lỗi nhé, tớ không có cha nên rất ghét đàn ông tệ hại.

Nặng lời với cậu rồi tiểu Cường."
Hứa Cường cảm giác trái tim mình chững lại, Giang Thuần đã trở lại là Giang Thuần, nhưng mà anh cảm thấy rất xót xa...
Cái cách mà cô nói...!Anh cũng không cần cô xin lỗi gì cả, cứ vui vẻ không tốt sao?
"Đừng có thương hại tớ, rất nhiều người yêu tớ." Thấy ánh mắt của hai người nam sinh nhìn mình chất chứa đầy tình cảm thương hại, Giang Thuần không thích ánh mắt này nên đã nói thẳng.
"Tôi không có rãnh rỗi thương hại người khác.

Cậu thấy đó tôi là người không đi ban phát t.ình thương lung tung, đi chơi game thôi Phó." Hứa Cường nói xong cặp cổ Từ Phó đi về phía tiệm net.
Bọn họ đi rồi, Giang Thuần cũng lên chuyến xe buýt tiếp theo rời đi.
Giang Thuần từ nhỏ đã có thể giả vờ rất nhiều chuyện, giả vờ vui vẻ, giả vờ hư hỏng, giả vờ không quan tâm và có lẽ cô có được di truyền gen diễn xuất của Giang Tử mẹ cô.

Xưa nay thứ làm cô mất bình tĩnh là đàn ông xấu, đối với cô thì cha cô chính là loại đàn ông cực kì xấu xa vì đã bỏ rơi mẹ con cô.

Tuy mẹ Giang không nói, nhưng cô biết bà ấy vẫn còn rất day dứt về mối tình năm xưa.

Giang minh tinh xinh đẹp như vậy, vốn có thể đi thêm hai ba bước nữa nhưng bà ấy không làm vậy.

Không phải vì cô, mà là vì bà ấy mãi không quên được chuyện cũ.
Giang Thuần rút điện thoại, soạn tin nhắn văn bản:
Thuần Mỹ Nhân:Tao buồn, đi uống vài ly không?
Ân Trái Đào: Bà nội ơi năm mươi cây số mà mày tưởng gần hả?
Thuần Mỹ Nhân:Vậy thì thôi.
Giang Thuần ngồi ở quảng trường thành phố, chỗ này có hồ nước lớn và mấy cái đài phun nước nho nhỏ xung quanh.

Cô nghe nói ở thành phố A chỗ này chính là địa điểm nổi tiếng mà mọi người hay lui tới chụp ảnh, đây là lần đầu tiên cô đến đây cũng thấy nó rất đẹp.
Ngồi uống bia một mình tới chiều tối, Đào Ân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Lần này chỉ có một mình cô ấy còn Lâm Tuệ và Trần Triết bận chút việc trong nhà nên không thể đến, chuyện này cô có thể hiểu được nên không có trách móc.
Đào Ân cùng cô uống bia, trong số những người bạn Đào Ân là người giỏi lắng nghe nhất.

Cô ấy đã từng ngồi ở bên cô cả một ngày, chỉ để nghe cô nói và không hỏi lại bất cứ thứ gì.

Đến 9 giờ tối một cô gái diện cây đen cực kì cá tính đang đi sau nữ sinh mặc đồng phục cấp ba vừa đi vừa nhảy.

Đào Ân chỉ lẳng lặng đi theo, Giang Thuần thì vừa đi vừa nhảy múa, say rồi lại có thể cười vui vẻ mà tung tăng nhảy múa.
"Mày té là tao không đỡ nổi đâu." Đào Ân nhắc nhở

"Trái đào thối mày tốt nhất."
"Chúng ta đều tốt, nếu Tuệ và anh Triết không bận cũng sẽ tới góp vui với mày."
Giang Thuần cười cô biết mà, đám quỷ yêu này sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình.

Cô lại tiếp tục nhảy múa.

Thấy trời đã tối Đào Ân cũng trở về thành phố B, cô ấy nói không say vẫn lái xe được.

Đào Ân rất biết tự lượng sức, cô ấy nói được nghĩa là được.
Giang Thuần được đưa tới cổng nhà rồi đi bộ vào, lúc cô vào nhà đã giả vờ say để tránh phải giải thích chuyện hôm nay.

Vào nhà cô đã thấy Từ Phó ngồi sofa chơi máy chơi game, hắn hôm nay đặc biệt không ra ngoài.

Nhìn thấy cô loạng choạng đi vào nhà hắn chủ động đứng lên trực tiếp bế cô về phòng.
"Phó, con có biết Giang Thuần con bé nó bị làm sao không?"
"Yêu sớm."
"Hả, yêu ai?" Dì Từ trợn mắt cả kinh kéo con trai ra dò hỏi, cuối cùng cũng không hỏi được gì.

Hắn lấp lửng trả lời mấy câu rồi chạy mất, dì Từ cũng đành bất lực.
Sáng hôm sau dì Từ trong vai người mẹ hiền hậu an ủi Giang Thuần, cô nghe mà ong ong cái đầu.

Đêm qua cô không say, có nghe Từ Phó nói chuyện kia, hắn rõ ràng nói bậy.
"Thuần Thuần dì biết ở tuổi này thầm mến một nam sinh là chuyện rất bình thường.

Cháu cứ coi nó như là cơn mưa rào giữa trời nắng thôi.

Sau cơn mưa chắc chắn sẽ có nắng, hiểu không bé con?"
"Biết rồi ạ." Cô mỉm cười hồi đáp.
Còn ở dưới bàn ăn cô dùng lực đá vào chân của Từ Phó, hắn cười cười không nói.

Ra khỏi nhà Từ Phó đi xe moto còn cô đi xe buýt tới trường, sự phân biệt chủng tộc rõ ràng như thế đấy.
Giang Thuần hôm nay đã khôi phục trạng thái tốt, bước vào lớp chuyện của ngày hôm qua xảy ra không tránh khỏi ánh mắt dò xét của bạn học.

Giang Thuần là cô gái giỏi giả vờ nhất, cô đứng ở trên ghế giơ tay cao lớn giọng nói:
"Các bạn học chúng ta là tập thể lớp đoàn kết nhất, vậy nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá hư không nha."
"Này bạn học Giang không phải là yêu Cường đại ca của chúng tôi nên mới cố tình gây sự chú ý chứ?"
"Phải phải, giống như công chúa và hoàng tử đó.

Motip này ở phim thần tượng Đài Loan nhiều lắm."
Giang Thuần nghe xong có cảm giác giống như bị người ta chọi sách vào đầu, thật sự mất cân bằng.
"Bạn Lực?"
Nam sinh Lưu Lực là người mồm to nhất từ nảy đến giờ, bị cô sướng tên liền tròn mắt chờ đợi.
"Yêu con ** cậu."
"Bạn học Giang sao lại nói tục thế?" Lưu Lực cố ý cải ngang để chọc cô.
"Yêu vợ của baba nhà cậu.

Bớt tục chưa, hừ?" Cô lườm cậu, hậm hực nói.
Cả lớp cười ầm lên, trong lòng Giang Thuần thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng phá bỏ được hìm khích rồi với các bạn học rồi, cô không muốn bị đày sang thành phố khác chút nào đâu.

Sau này nhất định phải cẩn thận một chút mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.