Phương Tiểu Nhu còn chưa hết vui vẻ khi gặp lại, trên mặt đều còn có nước mắt, đôi mắt cũng ngập nước.
Tuy rằng cách xa 5 năm, cả hai đều trưởng thành, cảm xúc cũng không giống nhau nhưng hai người đều hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng nên Phương Tiểu Nhu không nỡ đẩy cậu ra.
Tiểu Mã ca ca đã trở lại, cô bất luận như thế nào cũng không buông tay.
Không bao giờ để cậu chạy mất.
Phương Tiểu Nhu hít hít cái mũi, nhớ tới chuyện trước kia liền cảm thấy rất ủy khuất rất khổ sở, cảm giác lòng bàn tay ra mồ hôi đều dính trên quần áo của cậu.
Cố Dịch An cũng không có cự tuyệt càng không có biểu hiện ghét bỏ, ngược lại là sủng nịch cười cười, vỗ nhẹ đầu tiểu nhu.
"Không cần lau, quần áo đều cho em làm dơ.
"
Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn cậu, không nói gì, tiếp tục nắm chặt quần áo cậu.
Sau đó cô nhịn không được cười.
Xác nhận cậu thật sự đã trở lại, không phải cô ảo giác không phải cô đang nằm mơ, cậu hiện tại đang ở trước mặt cô, thân mật ôm cô giống như trước.
Hai người cách xa nhau khi gặp lại đúng là thân mật, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, ai đó lớn giọng đánh vỡ thế giới hai người.
"Dịch An, Trần Dịch An! Cậu có ở đây không?"
"Chúng ta đi……"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Phương Tiểu Nhu bị dọa một cái giật mình, lập tức tách Cố Dịch An ra.
Gương mặt hồng muốn ra máu.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Lâm Ninh vừa mới từ ngoài cửa vọt vào với vẻ mặt khϊếp sợ đang đứng tại chỗ, còn duy trì tư thế kỳ quái, há hốc miệng nhìn bọn họ.
Phương Tiểu Nhu bị nhìn càng thêm thẹn, mặt đỏ không được, lúc này cô mới nhớ tới chính mình vừa rồi làm chuyện gì.
Bọn họ đã còn là trẻ con, cô cư nhiên còn ôm cậu như vậy, hiện tại nhớ tới thật là quá xấu hổ đi.
Cô tim đập gia tốc, cảm thấy giống như vừa làm cái gì chột dạ, gương mặt nóng lên nhưng tâm lại hoan hô nhảy nhót.
Giống như có cái gì không giống nhau.
Lại chạm mắt Cố Dịch An cô liền cảm thấy thật ngượng ngùng, lập tức liền dời đi đôi mắt.
Lưu Ninh vẻ mặt kinh ngạc đi tới, vừa đi vừa nhìn chằm chằm Phương Tiểu Nhu, này cũng chưa là gì, chính là nữ sinh đứng sau hắn dọa tới Phương Tiểu Nhu.
Chẳng lẽ vừa rồi nữ sinh xa lạ này cũng ở đây?
Cô ấy đã chứng kiến toàn bộ?
Phương Tiểu Nhu càng cảm thấy thẹn thùng, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Vốn dĩ bọn họ tuổi này thân thiết với bạn khác phái chính là hành vì xấu hổ, càng đừng nói là bị người khác thấy được.
Phương Tiểu Nhu còn đang khẩn trương, phía sau Cố Dịch An bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của cô, đem cô kéo tới bên cạnh cậu.
Một chút cũng không kiêng dè.
Động tác chắc chắn này của cậu làm tâm tình của Phương Tiểu Nhu không tiền đồ nhảy vài cái, thực thích cái cảm giác được cậu quan tâm, bảo vệ.
Lưu Ninh tiến lên trước hai bước, nhìn Phương Tiểu Nhu lại nhìn Cố Dịch An.
"Cậu…… Chuyện này là thế nào? Tớ nói cậu hôm nay sao không rủ tớ đi ăn cơm, còn tưởng thầy giáo của các cậu ở lại dạy quá giờ.
"
Hắn nói xong lại nhìn Phương Tiểu Nhu, nhíu mày, đến gần cô hai bước.
Chưa nhìn kỹ, người đã bị Cố Dịch An kéo đến phía sau, đối phương mặt vô cảm nói "Cậu cách xa cô ấy một chút.
"
Trong nháy mắt những lời này khiến Lưu Ninh nghĩ tới cái gì, hắn bừng tỉnh đại ngộ mở to hai mắt, sau đó lại nhìn Phương Tiểu Nhu thât cẩn thận.
"Em…… Là tiểu muội muội kia?"
Phương Tiểu Nhu bị hắn lúc kinh lúc rống dọa cho một trận, cô cảm thấy nam sinh này cũng có chút quen mắt, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Lưu Ninh hưng phấn đi lên, cười lớn nói "Em còn không phải là tiểu muội muội cả ngày quấn lấy Dịch An sao? Em không nhớ rõ anh? Anh là Lưu Ninh nè!"
Cái gì Lưu Ninh ca ca Phương Tiểu Nhu thật sự không nhớ gì cả, nhưng nhìn hắn kích động thế này làm cô nhớ tới một người.
Cách nói chuyện cũng y hệt như vậy, ngũ quan thật đúng là có quen thuộc.
Cố Dịch An không cao hứng, đẩy hắn ra, "Đã nói không cần nhận thân thích lung tung.
"
Một màn quen thuộc này làm Phương Tiểu Nhu giống như thấy được cảnh tượng mấy năm trước, giống nhau như đúc, một chút thay đổi đều không có.
Chỉ là Tiểu Mã ca ca của cô đã trưởng thành một soái khí đại nam sinh, mà cô cũng đã sơ nhị, giống như thay đổi lại giống như không thay đổi.
Ba người lại cười.
Cái này làm cho nữ sinh theo ở phía sau không cẩn thận thấy được những cảnh không nên xem trở nên ngốc, không thể tin tưởng nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người kia rất ít lộ ra gương mặt tươi cười thế nhưng cao lãnh học bá thế lại cười, hơn nữa ánh mắt cậu ôn nhu như vậy, cậu chính là băng tuyết soái ca được các nữ sinh tung hô, tuy rằng lễ phép nhưng cao lãnh không dễ tiếp cận.
Thế nhưng vừa rồi cậu lại ôm một nữ sinh?
Cố Dịch An đã sớm chú ý tới nữ sinh này, bất quá cậu cũng không có ý định giải thích cái gì, kỳ thật nữ sinh kia cậu nhìn cũng không quen mặt không biết là ai.
Hẳn là cùng ban với bọn họ.
Nhưng Lưu Ninh lại nhiệt tình giải thích với nữ sinh đó "Đây là Trần Dịch An, nhưng hiện tại là Cố Dịch An, đây là tiểu muội muội nhà cậu ấy.
"
Nữ sinh sửng sốt một chút rồi cười, "Thì ra là em gái của Cố Dịch An.
"
Biết là em gái cô ấy liền cảm thấy may mắn mà cười.
.