Gương mặt nghiêng anh tuấn rút đi đường cong sắc bén, được nắng sớm lọt vào từ ngoài cửa sổ rọi vào càng thêm vài phần mềm mại.
Tô Mạc Mạc trông theo tiếng vọng, vừa nhìn một cái đã ngây ra.
Vài giây sau, cô cuối cùng mới hiểu được —— hình như nụ cười này là nhằm vào cô.
Gò má cô gái ửng hồng lên, bực bội hỏi.
“Anh…… Anh cười cái gì?”
“Anh đâu có cười.” Người nọ dùng một tay che khóe môi, ho nhẹ một tiếng.
“…………”
Thương Ngạn rút đi trêu đùa không đứng đắn nơi đáy mắt, anh nâng mắt một lần nữa, nhìn về cô gái.
“Hôm đó anh đi gặp cô ta, là vì em.”
“……”
Ban nãy Tô Mạc Mạc đã suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ không hề nghị đến đáp án này, nên khi vừa nghe được lời đáp này, cô liền sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, cô mới có chút không tin tưởng được mà trừng to hai mắt.
“Tại sao lại vì em?”
Thương Ngạn trầm ngâm.
Trong suy nghĩ của anh, anh không muốn kể ra ngọn nguồn chuyện này cho Tô Mạc Mạc biết. Bởi vì lòng riêng của anh, nhóc con vẫn nên là một tờ giấy trắng thuần khiết không tì vết, tốt nhất là những dơ bẩn trong lòng người không nên quấy nhiễu đến cô.
Nhưng về phương diện khác, anh e sợ nhóc con quá sạch sẽ, sạch sẽ trong suốt hệt như một khối thủy tinh, anh chỉ cần không tập trung tinh thần trong nháy mắt là cô sẽ bị thứ gì đó va chạm rồi vỡ vụn, tạo ra dấu vết.
…… Đó là việc anh không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến cuối cùng, trong lòng Thương Ngạn đã có quyết định.
Anh cúi người về phía trước, dừng lại bên tai cô gái, ý cười dưới đáy mắt phai nhạt đi rất nhiều.
“Thư Vi tìm Văn Tố Tố hỏi về bệnh tình của em.”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Nhưng cô hiểu ra rất nhanh.
Thoạt nhìn cô gái không có phản ứng như trong tưởng tượng của mình, Thương Ngạn ngạc nhiên nhướng mày.
“Em không kinh ngạc?”
“Thật ra…… Buổi tiệc sinh nhật của Thư Vi đó, lúc anh đi ra ngoài, chị ta có đến tìm em.”
“.”
Cặp mắt Thương Ngạn lạnh lùng.
Hung ác và bất an nơi đáy mắt xao động một trận, bị anh kiềm chế áp xuống.
“…… Cô ta uy hiếp em?”
“Không có,” Tô Mạc Mạc nghiêm túc lắc đầu, “Là em uy hiếp chị ta.”
Thương Ngạn sửng sốt hai giây rồi bật cười.
“Phải không.”
“……”
“Vậy em cũng thật lợi hại đấy, nhóc con.”
“…………”
Vừa thấy đã biết là người này không tin mình.
Tô Mạc Mạc trộm bĩu môi trong lòng.
Thương Ngạn cũng thấy được biến hóa rất nhỏ trên biểu cảm của cô gái, anh không vạch trần, cười nhẹ nói.
“Em uy hiếp cô ta như thế nào.”
Tô Mạc Mạc: “Chị ta nói muốn tra tư liệu về em, em nói chị ta không tra được.”
Thương Ngạn: “……”
Hình như trước đây không lâu anh đã gọi cho Bạc Ngật một cuộc điện thoại, mục đích là để……
“Vì sao lại tra không được,” Thương Ngạn chợt ngừng, dường như suy tư chuyện gì đó, “Là vì Văn gia?”
Tô Mạc Mạc gật đầu, lại lắc đầu.
Vài giây sau, cô chần chờ hạ tầm mắt, nhỏ giọng hỏi: “Em không nói có được không.”
Nói đoạn, cô gái không lên tiếng, cũng không có ngẩng đầu nữa.
—— dường như chắc chắn rằng Thương Ngạn sẽ không ép mình nói là những điều không muốn nói.
Thương Ngạn nheo mắt.
Anh đột nhiên có một…… cảm giác, bản thân mình đã bất tri bất giác bị nhóc con nhìn thấu, đồng thời cũng bị cô ăn hết.
Với cảm giác xưa nay chưa từng có này, Thương Ngạn im lặng cảm thụ nó vài giây.
Vài giây sau.
Thương Ngạn sớm đã từ bỏ ý định làm người, vui vẻ tiếp thu.
“Vậy không nói.”
Nghe vậy, Tô Mạc Mạc cuối cùng cũng có hành động.
Cô ngẩng mặt, nghiêng mắt đi.
“Vậy…… Anh là vì chuyện này, nên mới đến khối 12 tìm Thư Vi sao?”
“Ừ,” Thương Ngạn lười nhác đáp, dựa vào ghế cười khàn, “Nếu không thì em nghĩ sao.”
Tô Mạc Mạc chột dạ nhìn xuống đất.
“Em không cho rằng gì hết……”
“Nhóc con,” tiếng cười đè thấp dạo qua một vòng trong lồng ngực rồi vọng ra từ yết hầu, “Biết nói dối với anh rồi, muốn khinh thường sư phụ sao.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Cô không nghe.
Cô không biết gì hết.
Thấy cô gái buồn bã, nụ cười trêu đùa ngay khóe miệng của Thương Ngạn càng chói lọi thêm vài phần.
Anh sáp qua càng gần ——
“Vậy em có biết vì sao em không muốn anh đi gặp Thư Vi không?”
“……”
Ốc sên nhỏ bị “mồi” dụ dỗ, ló cái tua mềm mụp của mình ra, tò mà hướng về phía anh.
“Cái này gọi là ‘dục vọng chiếm hữu’.”
Thương Ngạn rũ mắt nhìn đồng tử đen nhánh của cô gái ngồi trên ghế trong xe buýt, vô tâm vô phế cười ——
“Em muốn độc chiếm sư phụ, chỉ là của một mình em, đúng không?”
“…………!”
“Dã tâm của em càng lúc càng lớn đấy, nhóc con.”
Thấy gương mặt Tô Mạc Mạc đỏ bừng vì bị mình nói khiến cho xấu hổ, Thương Ngạn cười nhẹ, ngồi thẳng về chỗ mình ——
“Cơ mà sư phụ rất hài lòng, cũng rất mong chờ……”
Dư âm chưa tan.
Lúc này, sự im lặng chiến thắng tiếng ồn.
Tô Mạc Mạc bất chấp tất cả, lúc này cô chỉ muốn tìm khe đất để chui vào thôi.
*
Việc đi ra ngoài tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, nên để an toàn hơn, lần này Tam trung tổ chức hoạt động du thu thật sự rất đơn giản, đến một ngọn núi nằm ở vùng ngoài thành của thành phố C*, tiến hành hoạt động dạo chơi cắm trại kéo dài một ngày một đêm.
*(Ở đây mình không hiểu tên ngọn núi để trong bản convert nên mình sẽ không để tên)
Ngọn núi này ở thành phố C là một cảnh không mấy nổi tiếng ở đây, tuy là núi, nhưng địa thế ở chỗ hướng đến mặt trời rất bằng phẳng.
Nó nằm trên giữa sườn núi, cũng có mặt cỏ để du khách cắm trại dã ngoại tại chỗ.
Hai ngày trước, nhà trường đã bàn với người ở đây, dự định kế hoạch du thu là: ngày đầu tiên, từ lớp một đến lớp sáu của khối 11 sẽ ngồi xe đến chân núi.
Dù sao cũng đã là học sinh cấp 3, hiếm khi trải qua hoạt động hợp tác làm việc này, nên ai cũng vô cùng hưng phấn, nhưng tình hình vẫn hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của các giáo viên.
Nhà trường đã cho người đem những vật dụng cần thiết để cắm trại đến chân núi từ trước.
Vì thế, các giáo viên chỉ cần điểm danh số lượng và nhấn mạnh phải giữ vững kỉ luật với mỗi học sinh trong lớp, sau đó mới để toàn bộ học sinh cùng nhau xuất phát đến giữa sườn núi.
Lớp một ngồi ở xe buýt đầu tiên đương nhiên sẽ là lớp tiên phong.
Đường núi bằng phẳng, hai tay Tô Mạc Mạc trống trơn, đi hai bước là phải bất an quay đầu nhìn qua bên cạnh một lần.
Sau khi bị nhìn chằm chằm không biết bao nhiêu lần, Thương Ngạn cuối cùng cũng nhịn không được. Anh tạm dừng việc nói chuyện với đám Lệ Triết, cười như không cười xoay qua Tô Mạc Mạc.
“Sư phụ đẹp à?”
“……”
Tô Mạc Mạc bị miệng lưỡi không đứng đắn của người này làm hai má nóng lên, định nghiêng đầu không để ý đến anh, nhưng xoay được một nữa mới không đành lòng quay đầu lại.
“Để em tự cầm ba lô của em đi, nó hơi nặng……”
Ước lượng trong lượng của cái ba lô màu lam trong tay xong, Thương Ngạn không nhịn được bật cười.
“Nhiêu đây là nặng?”
Tô Mạc Mạc nhíu mày, không tán đồng nhìn anh.
“Không nặng sao?”
Thương Ngạn bị biểu cảm nghiêm túc của cô gái chọc cho mỉm cười.
“Ừ,” anh phối hợp đáp theo, “Nặng.”
Nếp gấp giữa hai đầu mày của Tô Mạc Mạc giãn ra, chìa ra bàn tay trắng nõn.
Giọng nói cô gái dịu dàng, mang theo giọng mũi đắc ý không tự biết.
“Nên để em cầm đi.”
Thương Ngạn đưa tay trái ra, ra vẻ muốn đưa túi cho cô, thấy cô gái thật sự duỗi tay ra nhận, anh không kiềm được mỉm cười.
Tay phải vươn ra, nhẹ nhàng thay đổi vị trí, ba lô màu lam được Thương Ngạn đeo lên một vai.
Thấy cô gái vẫn đưa tay mờ mịt nhìn mình, Thương Ngạn thấp giọng cười thành tiếng.
“Đúng là nặng. Không bằng em đeo nó, anh ôm em?”
“…………”
Lúc này làm sao Tô Mạc Mạc có thể không biết được mình đang bị chọc.
Cô bực bội hung hăng trừng Thương Ngạn một cái, xoay đầu đi về phía trước.
Thương Ngạn đứng tại chỗ bật cười.
Lệ Triết quan sát toàn bộ quá trình chua lét đi đến, “Ngạn ca, sao lúc nào cậu cũng chọc giận Tiểu Tô vậy.”
“……”
Thương Ngạn nhìn lướt qua cậu ta, cười một tiếng khinh miệt.
Anh xách theo hai cái ba lô đi theo hướng của cô gái, chỉ để lại giọng điệu lười biếng phóng đáng ——
“Đây gọi là tình thú, cậu không hiểu.”
Lệ Triết: “………………”
Cầm thú!
……
Trường học chuẩn bị lều trại loại nhỏ, hai người một cái.
Hơn nữa chủ nhiệm lớp Lý Sư Kiệt đã phân phó trước, để Văn Tố Tố, người duy nhất biết chuyện chăm sóc Tô Mạc Mạc, nên khi đọc lên danh sách phân tổ, Tô Mạc Mạc mới phát hiện mình và Văn Tố Tố được phân vào cùng tổ.
Tô Mạc Mạc vốn tưởng mình có thể được ở cùng lều với Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh, khi nghe được kết quả thì thất vọng rũ mắt.
Thương Ngạn đứng cách cô không xa nhìn thoáng qua, anh cười cười bước đến một bước, cúi người đứng cạnh cô gái.
“Sao thế, không ở cùng tổ với sư phụ nên thất vọng như vậy?”
Tô Mạc Mạc giật mình, xoay đầu lại nhìn nam sinh cao hơn mình rất nhiều.
“Nam sinh có thể chung tổ với nữ sinh sao?”
Điểm chú ý lệch khỏi quỹ đạo làm Thương Ngạn không tiếng động thở dài.
“Không thể.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Cô hậu tri hậu giác hiểu ra: Người này lại đang chọc mình.
Tức giận vài giây, cô gái trừng nhẹ Thương Ngạn một cái.
“Thương Diêm La.”
Nói xong, cô không dám ở lại thêm một giây nào nữa, xoay người bước đi.
Thương Ngạn vẫn duy trì tư thế cúi người đó giật mình một cái, một lát sau, anh bỗng bật cười.
Lệ Triết được phân cùng tổ với Thương Ngạn đứng bên cạnh dại ra nghe hết mọi chuyện, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn Thương Ngạn.
“Tiểu Tô như thế, Ngạn ca cũng không tức giận sao?…… Không phải cậu ghét nhất là người khác gọi cậu như thế sao.”
“Em ấy không giống.”
Lệ Triết: “…………”
Lần này coi như cậu ta tự tới cửa xem diễn đúng không?
Thương Ngạn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn đó thêm chốc lát, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, rũ mắt xuống.
“Thật ra khi em ấy gọi ‘Thương Diêm La’, ý nghĩa muốn biểu đạt cũng không khác gì ‘vương bát đản*’ lắm.”
*(Vương bát đản: Lưu manh)
Lệ Triết: “…………”
Lệ Triết: “????”
Vậy mà Ngạn ca còn cười được?
Lệ Triết không thể hiểu nổi, thở dài nói, “Ngạn ca, tôi đi tìm tổ khác xin ở chung lều, lều này tôi để lại cho mình cậu.”
“Ừ.”
Thương Ngạn không chút để ý đáp, anh đứng đó vài giây, vẫn chọn đi theo chỉ dẫn trong lòng, đi theo hướng cô gái rời đi.
Lệ Triết thở dài trở về lều trại mới mình sẽ ở nhờ.
Hai nam sinh đang ngồi đó làm việc, thấy Lệ Triết bước đến, một trong số đó ngồi xổm ngẩng đầu lên.
“Lệ ca, cậu sao thế, ủ rũ cụp đuôi như vậy?”
Lệ Triết: “Tâm trạng phức tạp, một lời khó nói hết.”
“Vậy câu cứ nói nhiều lời đi.”
“……” Nghẹn lời một lát, Lệ Triết vẫn cảm thấy không phun ra là không xong, cậu ta cũng ngồi xổm xuống cạnh lều trại, giúp đỡ hai người làm việc, đồng thời bất đắc dĩ mà cảm thán.
“Tôi quen biết với Ngạn ca lâu như vậy, chỉ thấy người khác la liếm Ngạn ca, có bao giờ thấy Ngạn ca la liếm người khác chứ.”
Người bên cạnh cứng họng, kinh ngạc phát hiện ra đây không phải đáp án mình nên biết.
Nhưng cậu ta vẫn không thể chịu được sự hiếu kỳ, thấp giọng sáp qua ——
“Bây giờ thì sao, cậu thấy rồi à?”
Lệ Triết đỡ trán, “Tôi mẹ nó gần như mỗi ngày đều thấy.”
“……”
Tô Mạc Mạc dựa theo thông báo tìm thấy số của mình, đến khi tìm được khu vực nơi nhóm nhỏ của mình dựng lều, vị trí được đánh số 18 chỉ có một cái túi lều trại và giá đỡ chưa hề được đụng qua.
Tô Mạc Mạc đứng ngây ra bên ngoài vị trí này, một bóng người từ phía sau đi đến trước mặt cô.
Hôm này tình thầy trò chấm dứt từ đây, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Thấy dáng vẻ tức giận của cô gái, Thương Ngạn giật giật mắt, ma xui quỷ khiến, anh đưa tay qua, nhéo nhẹ khuôn mặt của cô.
Xúc cảm mềm mại lan ra từ lòng bàn tay, cảm giác tê dại ngứa ngáy tràn vào tận đáy lòng.
Người nhéo ngẩn ra, người bị nhéo cũng ngẩn ra.
Đằng sau hai người, Văn Tố Tố sắc mặt cũng rất khó coi.
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Tô Mạc Mạc, tức giận phủi tay đi qua, dùng sức nhấc bao bố dưới đất lên ——
“Tôi giúp các cậu.”
Cô ta mặt không cảm xúc nói.
“……”
Thương Ngạn xoay người, đáy mắt có một nỗi chật vật xẹt qua, nhưng rất nhanh đã bị áp xuống.
Anh ngước mắt liếc qua Văn Tố Tố, khóe miệng hơi cong, nét cười nhạt nhẽo trào phúng.
“Lớp trưởng Văn trăm công ngàn việc, không dám làm phiền.”
“……”
Sắc mặt Văn Tố Tố thay đổi.
Bàn tay cầm bao bố cứng đờ thật lâu, cô nhìn Thương Ngạn không chớp mắt. Nhưng sau khi nam sinh nói xong liền coi cô như không tồn tại, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt qua cô một lần.
Ngay cả khóe mắt cũng không có.
Văn Tố Tố cắn chặt môi, huyết sắc trên mặt cũng rút dần đi. Sau một lúc lâu, cô ta khó khăn chạy đi.
Chỗ này chỉ còn lại hai người.
Không khí im ắng trong chốc lát, gió thổi qua từ cánh đồng bát ngát.
Tô Mạc Mạc đang cúi đầu đột nhiên nghe thấy người kia lên tiếng hỏi một câu, ngữ khí không chút để ý:
“Thấy anh quá đáng sao?”
Tô Mạc Mạc: “?”
“Lúc nãy đối xử với Văn Tố Tố, lúc trước còn có Thư Vi.” Thương Ngạn dừng bàn tay đang làm việc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái.
“Thấy anh quá đáng, nên muốn tránh né sao?”
Tô Mạc Mạc cúi đầu, nhỏ giọng: “Em biết.”
“Biết gì?”
“…… Anh vì em mới có thể như vậy, tiết thể dục lần trước cũng thế.” Tô Mạc Mạc nhỏ giọng lặp lại một lần, “Em đều biết.”
Thương Ngạn ngẩn người.
Đôi mắt anh chậm rãi trở nên phức tạp, cảm xúc đè ở nơi sâu nhất cũng bắt đầu chìm nổi.
Một chốc sau, anh hạ tầm mắt, che đi ánh sáng lóe lên trong mắt.
Trên gương mặt nghiêng anh tuấn chói mắt kia, nụ cười không để ý lần nữa hiện lên, kèm theo chút ý không đứng đắn.
“Vậy em muốn báo đáp anh như thế nào?”
“……?”
Lần này đến phiên Tô Mạc Mạc ngây ra.
Thương Ngạn không thấy phiền, “cẩn thận” giải thích cho cô ——
“Nếu biết đều là làm vì em, vậy em muốn báo đáp như thế nào?”
Tô Mạc Mạc: “…… Làm việc chỉ cần báo đáp là không đúng.”
“Nghe không hiểu.”
Thương Ngạn đúng lý hợp tình, không thẹn với lương tâm.
Tô Mạc Mạc: “…………”
Đã trải nghiệm qua sự không đứng đắn và không biết xấu hổ của người này, Tô Mạc Mạc đành cúi đầu, dịu giọng hỏi: “Vậy em nên báo đáp như thế nào?”
“……”
Thương Ngạn cười.
Đầu lưỡi anh đảo qua hàm trên, tiếng cười trầm thấp vang lên từ yết hầu.
“Đêm nay lạnh, anh thiếu một tấm chăn ấm áp.”
“……”
Tô Mạc Mạc ngây thơ mờ mịt nhìn hắn.
Qua vài giây sau.
Có vẻ cô gái hiểu ra lời này có ý gì, mảng đỏ theo phần cổ trắng nõn lan tràn đến hai gò má.
“Thương Ngạn anh —— anh……”
Lời còn lại có thế nào cũng không nói ra được, Tô Mạc Mạc cực kỳ tức giận.
Cô không hề nghĩ ngợi bắt lấy bàn tay rũ trên đầu góii của nam sinh, muốn cắn mạnh xuống bàn tay thon dài trắng trẻo ấy.
Nhưng vừa há miệng ra đã dừng lại.
Lỡ như, lỡ như cắn thật……
Trong một chốc này, Thương Ngạn đã hiểu ra cô muốn làm gì.
Anh không né, thậm chí tay cũng không thu lại.
Khóe môi cong lên, nhìn Tô Mạc Mạc ——
“Cắn đi.”
“…………”
“Cắn mạnh lên.”
“…………”
Thấy cô gái vẫn không hé răng, cũng không có hành động, gương mặt diễm lệ hồng hào buồn bã.
Thương Ngạn đè thấp giọng, tiến gần hơn, khàn giọng cười.
“Nếu tạo ra một vết sẹo, vậy coi như đóng dấu.”
“Đóng dấu, sau này sư phụ là của một mình em…… Như vậy không tốt sao?”