Anh Ấy Rất Điên

Chương 59: "Anh nỡ à."



Tiếng chuông tan học tiết đầu tiên vang lên, báo hiệu tiết học hóa suốt đời khó quên này của Tô Mạc Mạc cuối cùng cũng kết thúc.

Cô bực bội nhìn nam sinh bên cạnh.

——

Gần cuối tiết, chủ nhiệm lớp Lý Sư Kiệt họp xong, chạy về phòng học, nên “giảng viên” lâm thời Thương Ngạn đã trở về chỗ ngồi.

Tiếc là không để Tô Mạc Mạc trịnh trọng lên án công khai chuyện ban nãy, Lý Sư Kiệt đứng trên bục vừa hô “tan học” liền đi xuống dưới, dừng lại trước bà học của Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.

“Thương Ngạn, đáp án bài kiểm tra đều đã giảng hết rồi à?”

“Dạ.”

Thương Ngạn đứng dậy, đưa bài kiểm tra được ghi chú cách giải của tiết trước cho Lý Sư Kiệt.

Thầy trò hai người bắt đầu giao lưu bài tập, Tô Mạc Mạc thấy nhất thời không thể bày tỏ suy nghĩ, tự mình rầu rĩ nằm xuống bàn.

Chờ Thương Ngạn và Lý Sư Kiệt nói xong, Lý Sư Kiệt đưa hai tờ giấy xin nghỉ học đã được phê chuẩn được kẹp trong sách cho Thương Ngạn.

“Này, em và Tô Mạc Mạc.”

“……”

Nghe thấy tên mình, Tô Mạc Mạc ngớ ra, tò mò ngước đầu lên.

Thương Ngạn duỗi tay nhận lấy, không hề đưa tờ giấy xin nghỉ của Tô Mạc Mạc cho cô.

Lý Sư Kiệt không yên tâm dặn dò, “Tình trạng sức khỏe của bạn học Tô Mạc Mạc tương đối đặc thù, thầy vì tín nhiệm em nên mới phê chuẩn cho em ấy nghỉ học.”

Thương Ngạn cười đáp, “Rõ ạ.”

“Hơn nữa việc học của em ấy không nhẹ nhàng như em, ra ngoài thi đấu làm mất chương trình học của mấy ngày nào em phải giúp em ấy bổ túc mấy ngày đó đấy.”

“Dạ, bài học các môn cơ bản đã chuẩn bị rồi.” Thương Ngạn nghiêng người, rũ mắt

Cười như không cười, “Đúng không, nhóc con.”

“……”

Trước mặt Lý Sư Kiệt, đương nhiên Tô Mạc Mạc sẽ không làm mất mặt mũi Thương Ngạn, cô chỉ đành nghẹn khuất gật đầu, “Dạ.”

Lúc này Lý Sư Kiệt mới yên tâm.

Trước khi đi, ông vừa nhìn bài kiểm tra hóa học trong tay, vừa vô tâm nói với Thương Ngạn một câu: “Xem ra vẫn là mặt mũi của bạn học Tô Mạc Mạc lớn.”

Tô Mạc Mạc: “…………?”

Cô khó hiểu nhìn Lý Sư Kiệt, nhưng đối phương đã xoay người rời đi.

Vì vậy, người có thể giải đáp thắc mắc của cô chỉ còn lại một.

Tô Mạc Mạc chuyển sang Thương Ngạn, “Lời vừa rồi của thầy Lý…… Là có ý gì?”

Thương Ngạn giơ hai tờ giấy xin nghỉ học trong tay lên, “Em cho rằng tại sao tiết vừa nãy anh lại không đến tổ máy tính mà phải đến lớp giảng bài kiểm tra?”

Tô Mạc Mạc thấy rõ giấy xin phép nghỉ, chần chờ trong chốc lát, không xác định hỏi: “Thầy không chịu đưa giấy xin nghỉ của anh?”

Thương Ngạn giận cười, duỗi tay chọt nhẹ cái trán của cô gái.

“Là không chịu đưa giấy xin nghỉ của em.”

Tô Mạc Mạc ngơ ra.

Thương Ngạn đẩy giấy xin nghỉ của cô lên trước bàn, “Dọn đồ đi.”

Tô Mạc Mạc nhận lấy, thấy thời gian xin nghỉ được ghi trên đó, cô không khỏi ngẩn người.

“Không phải ngày mai chúng ta mới xuất phát à?”

“Sửa thời gian. Chúng ta đi trước một ngày, dẫn em đi làm quen thành phố và nơi thi đấu một chút.”

Tô Mạc Mạc: “Nhưng em đã nói với chú Văn là ngày mai, hơn nữa cũng chưa soạn đồ xong…… ”

“Yên tâm.” Thương Ngạn nói. “Sáng nay anh đã thông báo cho Văn gia, nhờ bọn họ đưa quần áo và đồ cá nhân của em qua rồi, mấy thứ khác anh sẽ chuẩn bị.”

“……”

Tô Mạc Mạc nhìn mấy chữ giải đấu LanF trên giấy xin nghỉ, cô căng thẳng hít một hơi, sau đó mới chậm rãi thở ra.

Thương Ngạn bị dáng vẻ của cô chọc cười.

Anh hơi cúi người xuống trước mặt cô, rũ mắt, khóe miệng cong lên, cười như không cười.

“Có anh ở đây, sợ cái gì.”

“……”

Tô Mạc Mạc bạnh gương mặt nhỏ xinh đẹp, làm bộ không nghe thấy, quay đầu đi.

……

Chương trình học buổi sáng kết thúc.

Giờ cơm trưa, Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh đứng dậy, quay đầu gọiTô Mạc Mạc: “Mạc Mạc, đi ăn cơm nào.”

Tô Mạc Mạc ngẩng đầu, vừa xoay người định nói gì đó thì đã bị Thương Ngạn cướp lời ——

“Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép mượn nhóc con nhà tôi nữa.”

Tề Văn Duyệt: “Hả? Là sao?” Thấy tư thế cản người của Thương Ngạn, cô nàng mới hậu tri hậu giác ngộ ra, “…… Ngạn ca muốn cướp người ư?”

“Ừ.”

Thương Ngạn đáp, không hề chột dạ.

“Người bị tôi bắt cóc. Chắc hẳn một tuần tiếp theo sẽ không gặp được, hai người muốn nói gì thì nói hết đi.”

Thương Ngạn đứng dậy, thuận tay xách ba lô của Tô Mạc Mạc lên, nhìn cô gái.

“Anh chờ em ngoài phòng học.”

“…… Ồ.”

Tô Mạc Mạc đồng ý.

Thương Ngạn quay người rời đi, Tề Văn Duyệt lập tức nói ——

“Bảo bối Mạc Mạc của tôi ơi, sao cậu lại đột nhiên phải cùng nhau đi trốn với Ngạn ca trong một tuần thế??”

“Là vì giải đấu LanF đúng không?”

Liêu Lan Hinh đứng cạnh bình tĩnh hỏi.

“Ừm,” Tô Mạc Mạc bất đắc dĩ nhíu chóp mũi, “Hai người khối 12 đột ngột rời tổ, không kịp tuyển người mới, chỉ có thể lấy mình bổ sung.”

“Hả? Mạc Mạc, cậu muốn tham gia thi đấu à?” Tề Văn Duyệt kinh ngạc hỏi. “Quá lợi hại, hôm qua vừa nghe các cậu nói giải đấu LanF, sau khi về nhà đã tra qua, giải đấu này có trọng lượng rất nặng đấy, nghe nói nếu có thể bắt được giải vàng của LanF, cơ bản là có thể được tuyển thẳng vào trường cao đẳng đứng đầu trong nước.”

Liêu Lan Hinh gật đầu, “Nếu lấy được giải quán quân, xin ra nước ngoài cũng không khó khăn.”

“Quào…… Thật hâm mộ các cậu.” Tề Văn Duyệt kích động muốn xoay quanh tại chỗ, “Tuyển thẳng đấy! Đó chính giải thoát đấy!”

“Không dễ như vậy.”

Tô Mạc Mạc nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu là giải cá nhận, Thương Ngạn sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là giải đấu nhóm……”

“Chà chà, bạn học Tô Mạc Mạc, lòng thiên vị của cậu quá rõ ràng rồi đó.”

Tề Văn Duyệt cười trêu cô.

“Còn nữa, cậu phải lo cho Ngạn ca ư? Có cần à, cho dù cậu ấy có không đi thi, con đường thi đại học cũng ổn định vững chắc như thường —— người ta là học thần, đề kiểm tra giữa kì biến thái như vậy, còn trong tình trạng môn văn thiếu một điểm nữa mới đạt chuẩn mà có thể nằm trong năm người đứng đầu khối! Cậu lo gì cậu ấy chứ…… Còn không bằng tự lo cho chính mình.”

Tô Mạc Mạc cười phát bực: “Đồng thời ——”

“Ai mình sai rồi…… Đừng đừng đừng cào mình ngứa quá a ha ha ha ——”

“……”

Tiếng vui cười trong lớp xuyên qua vách tường, truyền ra hành lang dài bên ngoài.

Thương Ngạn xách hai cái ba lô, đứng cạnh cửa sổ, khi nghe thấy tiếng cười vọng qua, khóe miệng anh treo lên nụ cười lười biếng.

Đến khi một bóng người đi ngang qua cửa sổ.

Ý cười trên mặt Thương Ngạn nhạt đi.

“—— Văn Tố Tố.”

Bóng người đó dừng lại, Thương Ngạn cũng nghiêng người, dời mắt qua đó.

Hiển nhiên, Văn Tố Tố vô cùng bất ngờ khi bị Thương Ngạn gọi lại, nhưng lúc này cô ta chỉ thấy chột dạ, không khỏi khẩn trương nhìn anh.

“Cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cảm xúc trên gương mặt lạnh lẽo của nam sinh dần trở nên đạm bạc, môi mỏng mím lại tạo nên đường cong sắc bén.

“Bài viết đó là do cậu đăng đúng không?”

Đồng tử Văn Tố Tố co rụt lại, phủ nhận theo bản năng: “Bài viết gì, tôi không biết ——”

“Tôi kiên nhẫn rất kém.”

Thương Ngạn ngắt lời, “Đừng để tôi lặp lại chuyện không cần thiết lần thứ hai.”

“……” Sắc mặt Văn Tố Tố tái mét.

Gương mặt Thương Ngạn sắc bén đảo qua cô ta, thong thả nhắc chân dài bước qua.

“Nếu chuyện này được công bố trong trường, cậu cảm thấy mọi người sẽ nghĩ thế nào về cậu? Nếu chuyện này được thông báo cho ba mẹ cậu, thậm chí là Tô gia…… Cậu nghĩ rằng sau đó sẽ như thế nào?”

“……!”

Đồng tử Văn Tố Tố co rút mãnh liệt, không khỏi lùi lại nửa bước, sắc mặt kinh hoảng nhìn Thương Ngạn: “Tôi…… Tôi chỉ xúc động nhất thời……”

Thương Ngạn cười nhạt, ánh mắt trào phúng.

“Tôi không quan tâm.”

“Tô Mạc Mạc đã cảnh cáo tôi…… Cậu ta còn ghi âm lời tôi nói, tôi đã bị cậu ta uy hiếp mà Thương Ngạn……”

Văn Tố Tố thấp giọng, âm điệu xen lẫn sự nghẹn ngào, “Tôi cũng không dám nữa, các cậu buông tha tôi đi……”

Thương Ngạn nheo mắt.

“Em ấy uy hiếp cậu?”

“……”

Văn Tố Tố bắt được một tia hy vọng, cô ta vội giữ chặt, liên tục gật đầu ——

“Cậu đừng để cậu ta lừa, cậu ta không hề đơn thuần như bên ngoài, cậu ta……”

Cô ta chưa nói hết, Thương Ngạn đã rút bàn tay cắm trong túi quần ra, đột ngột nâng lên, nắm cổ Văn Tố Tố đập lên bức tường phía sau.

Một tiếng “bịch” vang lên

Mấy học sinh đi ngang qua vốn đang nhìn trộm cũng bị dọa cho choáng váng.

Ngay thời điểm tan học, lúc này hành lang lại đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Văn Tố Tố bị dọa ngây người, cảm giác đau đớn do va đập làm nước mắt cô ta trào ra hốc mắt.

Thương Ngạn nhìn như không thấy.

Anh buông mắt, thấp giọng cười, con ngươi đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.

“Đã đến nước này, còn nói bậy về em ấy trước mặt tôi —— là do cậu sống an nhàn lâu như vậy nên mới không biết sống chết?”

“……”

Văn Tố Tố được nuông chiều từ bé đến lớn, có bao giờ bị một nam sinh dùng cặp mắt và giọng nói lạnh lẽo kích thích như vầy, huống chi bàn tay trên cổ cô ta dường như không hề nén sức tí nào, khiến cô ta cảm thấy cực kì khó thở.

Văn Tố Tố hoảng sợ giãy giụa, cả người phát run: “Thương, Thương Ngạn…… Tôi sai rồi…… Tôi thật sự không dám nữa……”

“Tôi sẽ không để cậu ‘lại’ có cơ hội.”

Thương Ngạn lạnh mắt.

“Tuần tiếp theo, Tô Mạc Mạc không ở trong trường, tôi muốn cậu chuyển khỏi lớp 11-1 —— đừng bao giờ để tôi thấy mặt cậu trong lớp này.”

Anh siết tay, ép tới Văn Tố Tố run lên, mới chậm rãi nhếch khóe miệng.

Thương Ngạn im lặng cười.

“Rõ chưa.”

“…………”.

Dưới ánh nhìn vọng xuống đó, chính là sự khủng bố mà cả đời này Văn Tố Tố chưa từng thấy qua.

Cô ta sợ tới mức nhắm chặt mắt, ra sức gật đầu ——

“Tôi nhất định, nhất định……”

Dư âm đã không còn tiếng vì sợ tới khóc lên.

Thương Ngạn thả tay ra, lạnh giọng mắng.

“Cút.”

“Ưm —— khụ khụ……”

Văn Tố Tố che cổ, sợ tới mức không quay đầu lại chạy ra khỏi đám người.

Lúc này, bọn học sinh ngoài hành lang mới hoàn hồn từ trạng thái hóa đá, bị dư quang của Thương Ngạn đảo qua, cả đám sôi nổi giải tán.

Khi Tô Mạc Mạc nghe tin chạy ra, người trên hành lang đã biến mất sạch sẽ.

Nam sinh dựa vào cửa sổ cảm nhận được, nghiêng người trông qua.

“Tạm biệt xong rồi?”

Trên mặt anh là ý cười rời rạc không chút để ý, không nhìn thấy sự giận dữ nào.

Nếu không phải vừa nghe mấy học sinh trong lớp nói Thương Ngạn giáo huấn Văn Tố Tố, bộ dáng như sắp đánh người, trong lòng Tô Mạc Mạc còn cho rằng mình nghe lầm rồi.

Cô do dự bước lên.

“Anh vừa……”

Thương Ngạn dừng chân, xoay người, buông mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”

Tô Mạc Mạc đi theo bên cạnh anh, chậm chạp đi theo dòng người xuống lầu.

Vừa đi, cô gái vừa nhỏ giọng nói: “Em vừa nghe bọn họ ói…… Nói anh động tay với Văn Tố Tố.”

Thương Ngạn lười biếng mà “ừ” một tiếng, “Coi như là vậy đi.”

Sau đó, anh nghiêng người, “Không phải lần trước ở thư viện, em đã nhìn thấy rồi à.”

Tô Mạc Mạc đắn đo nhíu mày, giọng nói do dự, “Lần sau…… Đừng như vậy.”

“Em sợ anh?”

“…… Không phải.”

Tô Mạc Mạc thấp giọng lẩm bẩm, “Anh cũng đâu có đánh em.”

Thương Ngạn ngẩn ra. Anh lập tức mỉm cười, ra vẻ nguy hiểm đè thấp giọng, cúi đầu, “Sao em biết là anh sẽ không? Em quên lời của anh rồi sao, dám phản bội thầy thì sẽ đánh gãy chân đó?”

Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây, ngẩng mặt.

Tròng mắt đen nhánh nhìn nam sinh không chớp mắt.

“Anh nỡ à.”

“…………”

Thương Ngạn nghẹn họng.

Xưa nay chưa từng có.

Sau một hồi lâu, bỗng dưng anh thấp giọng cười phá lên, xoay mặt đi, chưa hết giận mà duỗi tay xoa mái tóc dài của cô gái ——

“Em được lắm…… Nhóc con, có phải bây giờ em đang cảm thấy mình đã ăn sạch anh rồi không?”

Tô Mạc Mạc bị xoa nên hơi bực, né tránh anh.

Trái tim Thương Ngạn mềm nhũn vì thần thái và dáng vẻ vừa rồi của cô gái, anh cúi cặp mắt chứa ý cười hỏi cô:

“Nếu đã không sợ thì tại sao lại không nên như vậy?”

Tô Mạc Mạc thở dài không tiếng động.

“Vì bọn họ sẽ nói anh bắt nạt nữ sinh.”

“?”

“Truyền qua nhiều người, bọn họ sẽ nói anh đánh nữ sinh.” Miệng lưỡi Tô Mạc Mạc rất nghiêm túc: “Nam sinh đánh nữ sinh, mặc kệ là ai sai, chắc chắn người không rõ chuyện sẽ trách nam sinh.”

“Không sao cả.”

Thương Ngạn lười biếng cười.

“Anh không có nguyên tắc không đánh nữ giới.”

“……”

Tô Mạc Mạc không tán đồng nhìn anh.

Thương Ngạn híp mắt, “Thế nào, chẳng lẽ sau này khi có phụ nữ bất nạt em, anh đây sẽ phải vì nguyên tắc chó má đó mà khoanh tay đứng nhìn ư?”

Tô Mạc Mạc ngơ ngẩn, cô hồi thần, nhíu mày và nghiêm trang nói: “Thương Ngạn, anh không được nói tục.”

Tô Mạc Mạc: “Sư phụ hút thuốc, uống rượu, còn nói tục, không phải là sư phụ tốt.”

Thương Ngạn không nhịn được bật cười.

Thừa dịp tan học, xung quanh còn im ắng, Thương Ngạn nhìn khắp nói —— hành lang dài không một bóng người.

Anh dừng chân, chống tay lên trước mặt cô gái.

“Bộp”.

Đường đi bị một cánh tay ngăn lại.

Tô Mạc Mạc dừng bước, xoay đầu, vô tội ngước mặt: “……?”

Thương Ngạn khom người.

Hai mắt anh đen như mực, khóe miệng khẽ cong, cười như không cười.

“Như vậy là không phải sự phụ tốt?”

Tô Mạc Mạc chần chờ hai giây, vẫn là thành thật, cẩn thận quật cường gật đầu, “Ừm.”

Thương Ngạn lại cúi người, tầm mắt dừng trên cánh môi hơi nhạt của cô gái.

Hô hấp nóng rực áp xuống.

Giọng anh khàn khàn.

“…… Vậy thế này thì sao.”

Hết chương 59

___

Đăng để mọi người đọc trong lúc chờ đón giao thừa (nếu có:))

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.