Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 13: Em thật sự sợ anh có chuyện



Chương 13: Em thật sự sợ anh có chuyện
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Địa điểm tập trung nhiều người sợ nhất là xảy ra chuyện không may.
Sau khi nghe tin từ một vài quần chúng vây xem, bệnh viện số 9 cử ra 3 chiếc xe cứu thương, trong đó 2 chiếc do khoa bỏng dẫn đầu và 1 chiếc do khoa cấp cứu dẫn đầu đi về phía bến cảng Ngô Tùng.
Không tới 1 giờ, 3 chiếc xe lần lượt trở về.
Trình Tang Tang lấy cớ đi vệ sinh chạy tới khoa cấp cứu, người bị thương không ít nhưng đa số là người già và trẻ em. Số người có vết thương do axit sunfuric gây nên không nhiều, phần lớn đều chỉ bị sưng mặt sưng mũi. Quá nhiều người được đưa tới khiến phòng cấp cứu của bệnh viện rơi vào tình trạng quá tải.
Trình Tang Tang nhanh chóng đưa ra kết luận, bến cảng Ngô Tùng không chỉ xảy ra chuyện tạt axit mà còn có chuyện ẩu đả đánh nhau nữa.
Cô phải nhanh chóng tìm được nhân viên trên tàu.
Hiện tại không phải trên tàu, không có khách VIP hay khách thẻ vàng thẻ kim cương, cũng chẳng có lối đi riêng hay lối đi chung, mọi người đều đang chen lấn xô đẩy để được khám trước.
Trình Tang Tang kéo tay một người y tá, hỏi: "Tất cả mọi người bị thương trên du thuyền đều ở đây hả?"
Y tá nhận ra Trình Tang Tang.
Bác sĩ xinh đẹp của khoa ngoại chỉnh hình.
Cô nói: "Những bệnh nhân bị tạt axit đã được đưa tới khoa bỏng."
Trình Tang Tang hỏi: "Có bệnh nhân nào tên là Hàn Nghị không?" Cô nói: "Hàn trong Hàn Phi Tử, Nghị trong Kiên Nghị."
Y tá lắc đầu: "Tôi không biết nữa, hiện tại có quá nhiều người, không thể thống kê được."
Trình Tang Tang chạy tới khoa bỏng, nhưng cũng không thấy bóng dáng Hàn Nghị đâu. Cô mở Wechat, Hàn Nghị vẫn chưa trả lời cô. Cô thả điện thoại vào trong túi áo blouse, tựa lên tường, ảo não cúi đầu. Đột nhiên, có người gọi tên cô một cách do dự.
"Trình Tang Tang?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Tiểu Sài.
Tay trái của hắn được băng bó, đầu tóc rối bời, mắt phải bầm tím, bộ đồng phục trên người đã xộc xệch rách nát thê thảm.
Anh ta dường như rất kinh ngạc, nói: "Trùng hợp quá, hóa ra Trình tiểu thư là bác sĩ của bệnh viện số 9." Liếc mắt nhìn bảng tên của cô, nói: "Thì ra cô làm ở khoa chỉnh hình. May mà cô đặt chỗ trên du thuyền sớm, cô mà đặt chậm 1 tuần thì hôm nay đã xảy ra chuyện rồi. Tình cảnh lúc đó vô cùng nguy hiểm, tôi và Nghị ca đang đi xuống dưới thuyền hóng mát thì đột nhiên đụng phải biến thái trà trộn lên thuyền."
Trình Tang Tang hỏi: "Hàn Nghị có sao không?"
Tiểu Sài nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của cô thì thầm đáng tiếc, xem ra cô nàng này vẫn nhớ mãi không quên Nghị ca. Anh ta nói: "Lần này may nhờ có Nghị ca anh dũng ra tay, trước khi cảnh sát tới đã khống chế được biến thái, nhưng mà anh ấy cũng bị thương nhẹ, nghiêm trọng hơn tôi một chút."
Hắn xoay người, dùng tay phải chỉ vào phần lưng phía trên, "Bị tạt axit lên chỗ này, bác sĩ nói diện tích khá lớn, phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày. Ban nãy cô không gặp Nghị ca sao? Anh ấy vừa ra ngoài làm thủ tục nhập viện mà."
Trình Tang Tang nói lời cảm ơn rồi xoay người đi thẳng vào thang máy.
.
Tiểu Sài vào nhà vệ sinh hứng nước rửa mặt, không cận thẩn đụng phải cánh tay trái, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Một khắc bị tạt axit kia, thật sự đau đớn vờ lờ.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo cực điểm, hiếm khi mới có cơ hội nghỉ ngơi, hắn và Nghị ca xuống thuyền hóng gió, còn chưa hóng được 20 phút thì đột nhiên có người hét lên. Chỉ mất một lúc, hắn đã hiểu rõ tình hình bên kia.
Quay đầu định nói với Nghị ca thì đã thấy anh đang cúi đầu soạn tin nhắn Wechat.
Ánh nắng chiếu xuống khiến màn hình điện thoại bị phản quang.
Hắn không nhìn thấy nội dung của tin nhắn đó. Nghị ca gửi xong thì nhét vào túi quần, sau đó, đẩy đám người ra, chạy tới trung tâm của sự nguy hiểm. Tiểu Sài là người trẻ tuổi, thấy Nghị ca dứt khoát như vậy thì cũng hăng hái xông lên.
Gần 40 phút sau, xe cứu thương và xe cảnh sát mới tới nơi.
Mấy bệnh viện gần đó đều cử xe cứu thương tới đón bệnh nhân.
Lưng Nghị ca và tay trái của Tiểu Sài đều bị tạt axit, thế nhưng hình như chỉ có Tiểu Sài kêu đau, còn Nghị ca thì giống như người không có việc gì vậy. Anh im lặng nhìn từng chiếc xe cứu thương, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Không lâu sau, có một vị bác sĩ chạy tới sơ cứu cho Tiểu Sài.
Tiểu Sài nhịn đau nói: "Nghị ca bị thương nghiêm trọng hơn."
Hàn Nghị hỏi: "Bọn anh là bác sĩ của bệnh viện nào?"
Bác sĩ nói: "Bệnh viện trung tâm."
Hàn Nghị: "Tôi da dày thịt béo, không có việc gì, anh cứ sơ cứu cho cậu ấy trước đi."
Tiểu Sài cảm động muốn khóc, anh ta mà là phụ nữ thì nhất đinh sẽ lấy thân báo đáp, còn nếu là cong thì cũng cam tâm tình nguyện làm thụ! Sau khi sơ cứu xong, Tiểu Sài đi tìm Nghị ca thì thấy anh đang ngồi trong xe cứu hộ của bệnh viện số 9, không ngờ cuối cùng lại có thể gặp được Trình Tang Tang.
.
Hàn Nghị đang đứng trong khu hút thuốc ở gần cửa Tây của bệnh viện.
Hôm nay trời nóng, bên ngoài chỉ có một mình anh đứng hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ xung quanh gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
Anh im lặng đứng đó hút thuốc.
"Chú Hàn ơi." Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hàn Nghị không quay đầu lại, dường như anh không nghe thấy gì hết.
Mãi cho tới khi chủ nhân của giọng nói kia đi tới trước mặt anh, anh mới ngẩng đầu lên nhìn, nhưng vẫn không nói lời nào.
Trình Tang Tang chăm chú quan sát anh.
Từ vùng eo bụng cho tới vai của anh đều đang được băng bó, bên ngoài khoác hờ chiếc áo đồng phục của tổ bảo an trên thuyền, cơ bụng màu đồng săn chắc lộ ra, vừa nam tính vừa quyến rũ. Cho dù là đang bị thương cũng có thể hấp dẫn cô.
Cô nói: "Trước khi khỏe lại thì đừng hút thuốc."
Hàn Nghị không dừng lại, anh tiếp tục hít một hơi, hoàn toàn không để lời nói của Trình Tang Tang vào tai.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Trình Tang Tang bỗng nhiên ho liên tiếp vài tiếng, còn nói: "Chiều nay lúc nghe được tin bến cảng Ngô Tùng xảy ra chuyện em đã rất sợ, em rất sợ anh sẽ gặp chuyện không may." Dường như bị sặc, cô lại ho thêm vài tiếng nữa.
Giọng nói của cô cũng mềm nhũn.
"Rất sợ rất sợ."
Hàn Nghị biết thừa cô đang giả vờ ho.
Mặt trời buổi chiều rất chói chang, khu hút thuốc lại không có bóng cây, đứng đây vào giờ này chẳng khác gì đang đứng trong lò, làn da trắng nõn của Trình Tang Tang cũng đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Hàn Nghị híp mắt.
Anh bỗng nhiên dập thuốc, xoay người đi tới nơi có bóng mát.
Trình Tang Tang thầm cong mắt cười, cô cũng đi theo anh, tinh thần phấn chấn hỏi: "Em gửi ảnh tự sướng của em cho anh, anh có xem không? Tấm nào em cũng thấy rất xinh đẹp, chỉ có một mình anh thấy xấu."
Hàn Nghị dừng chân, quay người lại nhìn cô.
Thân hình 1m86 của anh khiến Trình Tang Tang trông giống như một chú chim non nhỏ nhắn cần nép vào lòng người.
Cô kiễng chân, hất cằm tới gần anh.
Gương mặt trắng như trứng gà bóc đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
Hàn Nghị đột nhiên hỏi: "Ai thấy không xấu?"
Trình Tang Tang cố ý nói: "Đồng nghiệp nam có khiếu thẩm mỹ tốt hơn anh."
Hàn Nghị hừ một tiếng khinh thường.
Trình Tang Tang nói: "Em nói đùa thôi, mấy tấm ảnh đó em chỉ gửi cho một mình anh, chẳng có nam nữ nào được nhìn thấy cả. Chú Hàn này, em còn nợ anh một bữa cơm đấy, ngày mai em trả anh được không?" Hai mắt của cô cong lên vì cười, khuôn mặt trắng hồng ánh lên vẻ đẹp thông minh tài trí mà anh chưa từng thấy qua.
Tâm tình lúc lên lúc xuống khiến Hàn Nghị cảm thấy rất bực bội, còn khó chịu hơn vết thương sau lưng rất rất nhiều.
"Gửi địa điểm cho tôi." Anh tỉnh táo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.