Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 15: Sau này đừng nấu nữa



Chương 15: Sau này đừng nấu nữa
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hàn Nghị im lặng nhìn Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, giọng nói thì vừa mềm vừa ngọt, thật sự không khác gì yêu tinh.
Cô không đợi Hàn Nghị trả lời mà tự giác ngồi xuống ghế, chậm rãi mở nắp hộp giữ nhiệt, miệng vẫn không ngớt: "Chú Hàn này, chú có lộc ăn lắm đấy nhé! Phòng bếp riêng của Tang Tang mới khai trương ngày đầu mà chú đã được thưởng thức rồi. Em còn đặc biệt hỏi ý kiến của bác sĩ Vương, xem bây giờ anh nên ăn cái gì thì phù hợp nữa đấy."
"Anh ngửi xem này, thơm không?"
Mùi thơm ngào ngạt của bát canh bồ câu bay vào trong mũi Hàn Nghị.
Cô múc một thìa canh.
"Chú Hàn, có cần em bón cho anh không?"
Cô cười tươi hỏi han.
Dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
.
Trước kia, khi Trình Tang Tang và Hàn Nghị vẫn đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, Trình Tang Tang thường xuyên lấy cớ như hôm nay mệt quá, buổi tối phải làm rất nhiều bài tập để nói với Hàn Nghị: "Anh Hàn ơi, anh bón cơm cho em ăn nhé?"
Lúc đó chỉ cần cô nói gì Hàn Nghị cũng sẽ đáp ứng.
Sau khi được anh đút cơm, Trình Tang Tang sẽ ngửa mặt nhướn mày nói: "Cơm mà anh Hàn bón đúng là đỉnh thật, ngon hơn bình thường nhiều. Đến đầu bếp Michelin cũng không nấu ra được mùi vị này."
Câu nào câu nấy đều như viên đạn bọc đường.
Hàn Nghị càng lúc càng cam tâm tình nguyện chết dưới tay cô.
Cô gái nhỏ mới 18 tuổi thôi, sao lại có thể biết nhiều chiêu trò thế nhỉ?
.
Thìa được đặt ở bên miệng của Hàn Nghị.
Hàn Nghị không mở miệng.
Trình Tang Tang cũng không thấy xấu hổ, cô làm như không có việc gì thu tay lại, nói: "Có phải anh sợ em hạ độc không? Vậy em uống trước cho anh xem nhé." Nói xong liền mở miệng uống canh. Sau đó, cô hạ bàn ăn trên giường xuống, gỡ từng tầng của hộp giữ nhiệt ra, bày đầy cả một bàn.
Mùi thơm của thức ăn bay đến khiến Hàn Nghị có chút đói bụng.
Anh cầm đũa ăn cơm, không nhìn Trình Tang Tang nữa.
Trình Tang Tang cũng không nói chuyện, cô lặng lẽ ngồi đó nhìn anh ăn cơm.
Hai người đều im lặng làm chuyện của mình, chẳng ai mở miệng nói lấy một câu.
Bỗng nhiên, Trình Tang Tang nói: "Nóng quá đi."
Cô cởi áo blu trên người ra, xoay người khoác lên thành ghế.
Cô hờ hứng phất tóc, mái tóc xoăn dài mềm mại rủ xuống trước ngực.
Hàn Nghị đang ăn cơm nhưng cũng không thể dời mắt khỏi phần lưng nắng nõn và cần cổ thon dài của cô, trên cổ còn có một sợi dây chuyền bạch kim.
Hàn Nghị lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Trình Tang Tang quay người lại, hỏi anh: "Mùi vị thế nào?"
Hàn Nghị nói: "Cũng được."
Trình Tang Tang nghiêm túc nói: "Anh có cảm thấy mùi vị này có chút khác biệt không?"
Hàn Nghị nghe xong liền biết cô có chiêu trò, anh im lặng không tiếp lời.
Trình Tang Tang tự hỏi tự trả lời: "Đó là mùi vị phiên bản số lượng có hạn đấy."
Hàn Nghị nhìn cô một cái.
Cô duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đỏ mọng, nói: "Anh xem, đây là màu son phiên bản giới hạn đấy, cực kỳ đắt. Vừa rồi lúc thử độc cho anh có bị dính một chút lên thìa." Cô nghiêng đầu, cười tươi: "Thế là vừa rồi, anh và em đã hôn môi gián tiếp đấy."
"Trình Tang Tang."
Giọng nói của Hàn Nghị chẳng có chút xíu cảm xúc gì, nó bình tĩnh đến đáng sợ.
Trình Tang Tang mếu máo nói: "Được rồi được rồi, em không trêu anh nữa, anh yên tâm ăn cơm đi."
.
Trình độ giả vờ yếu đuối nũng nịu để quyến rũ đàn ông của Trình Tang Tang đỉnh thật sự, Tiểu Sài ngồi nghe lén mà phải cúi rạp người vì nể phục.
Từ khi công tác ở Jewel đến nay, Tiểu Sài đã nhìn thấy quá nhiều phụ nữ dũng cảm theo đuổi Nghị ca rồi, chiêu trò có, yếu đuối có, nũng nịu có, nhưng mà tất cả đều bị Nghị ca từ chối dứt khoát, các mỹ nữ mới hăng hái được vài ngày đã phải nhận lấy thất bại tràn trề.
... Hình như chỉ có mình Trình Tang Tang là có chút không giống?
Nghị ca hình như không có biện pháp với Trình Tang Tang thì phải?
Giọng điệu không biết phải làm thế nào kia là sao?
.
Trình Tang nói không trêu thì đúng là không trêu, cô ngoan ngoãn ngồi đó như một con cừu nhỏ.
Cừu nhỏ Tang cúi đầu nghịch điện thoại.
Cừu nhỏ Tang đưa tay vén tóc.
Cừu nhỏ Tang vắt chân đổi tư thế.
Cô cúi cầu khiến vành tai trắng nõn hơi lộ ra, chân dài thằng tắp cực kỳ quyến rũ, cừu nhỏ Tang im lặng cũng là một sự tồn tại không thể coi thường.
4 món một canh, Hàn Nghị ăn sạch sẽ, một hạt cơm một thìa canh cũng không thừa lại.
.
Trình Tang Tang bỗng nhiên duỗi 1 ngón tay.
"Anh nhìn này."
Hàn Nghị hỏi: "Lại nhìn cái gì?"
Trình Tang Tang nói: "Hôm qua lúc nấu canh em không cẩn thận nên bị bỏng này, nổi bọc luôn rồi."
Cô khoa trương: "Đau lắm luôn."
Hàn Nghị không có chút biểu cảm: "À."
Trình Tang Tang nói: "Chú Hàn, em nếu cơm cho anh, anh giúp em thổi thổi được không? Thế thì chúng ta coi như hòa nhau."
Hàn Nghị hơi nhếch miệng, nói: "Tôi cứu cô, cô mời tôi ăn cơm, hòa nhau rồi, từ giờ trở đi không nợ không nần."
"Được thôi." Trình Tang Tang tiếp lời Hàn Nghị, cô bình tĩnh nói: "Không nợ không nần thì không nợ không nần." Cô không nói thêm gì nữa, cúi đầu thu dọn hộp giữ nhiệt trên bàn, bọc nước trên tay đột nhiên chạm phải thành hộp khiến cô đau đến mức hít sâu một hơi, lông mày cũng nhíu chặt lại. Nhưng cô vẫn im lặng tiếp tục thu dọn bát đũa.
Ngay lúc này, một bàn tay to duỗi ra giúp cô chồng các tầng hộp vào nhau.
Hàn Nghị nói: "Trình Tang Tang, cô nấu cơm khó ăn muốn chết, về sau đừng có nấu nữa."
.
Trình Tang Tang vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Trình Mặc Nhiên.
"Chị ơi, tối nay em mời chị ăn cơm nhé."
Trình Tang Tang nói: "Tốt bụng đột xuất, không cướp thì cũng là trộm."
Trình Mặc Nhiên: "Nhà hàng tùy chị chọn, đắt đến đâu cũng ok."
"Trình Mặc Nhiên, em thôi đi. Tối nay chị có hẹn rồi."
Trình Mặc Nhiên chân chó nói: "Vậy em đi ăn với mọi người nhé? Lâu lắm rồi không gặp, chị không nhớ em sao? Thật đó, nhà hàng tùy các chị chọn, em sẽ không nói lời nào hết, chỉ ngồi đó phụ trách bưng cơm rót nước thôi."
Trình Tang Tang từ chối một cách vô tình.
Nhưng mà, tính cách mặt dày mày dạn của Trình Mặc Nhiên chắc là gen di truyền của Trình gia rồi, Trình Tang Tang vừa tới cửa nhà hàng thì chạm mặt Trình Mặc Nhiên. Cậu vẫy vẫy tay với Trình Tang Tang: "Chị, trùng hợp quá nhỉ."
"Trùng hợp em gái mày."
Trình Mặc Nhiên: "Bố mẹ mình không có con gái riêng đâu chị."
Trình Tang Tang không để ý tới cậu, đi thẳng vào bên trong.
Nhân viên phục vụ tới tiếp đón Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang nói: "Tôi có bạn tới trước, đặt phòng ở Thính Vũ Các."
Nhân viên phục vụ chỉ đường cho Trình Tang Tang.
Đến nơi, Tống Nhàn đã ngồi trước bàn ăn, cô cười nói với Trình Tang Tang: "Tớ gọi đồ rồi, đều là món cậu thích ăn." Lời còn chưa dứt thì nhìn thấy người phía sau, cô hơi kinh ngạc, nói: "Mặc Nhiên cũng tới à."
Trình Mặc Nhiên gật đầu nói: "Em đi theo chị em, hai chị cứ ăn uống nói chuyện như bình thường, không cần để ý tới em đâu."
Cậu nói được thì làm được, toàn bộ bữa cơm thật sự chỉ như vật làm nên, thỉnh thoảng nhìn thấy bát của Trình Tang Tang và Tống Nhàn không có thức ăn thì đứng dậy gắp vào, còn chu đáo rót cả trà nước, galant vô cùng. Cuối cùng, cậu chàng nhanh chân chạy ra ngoài đòi thanh toán tiền ăn trước.
Trình Tang Tang không ngăn cản.
Tống Nhàn vén tóc, để lộ ra một bên tai, hỏi: "Tang Tang, cậu nhìn này, đẹp không?"
Trên tai Tống Nhàn lúc này chính là đôi khuyên tai kim cương Trình Tang Tang tặng lúc đi du lịch về.
Trình Tang Tang nói: "Rất đẹp."
Tống Nhàn khen: "Bạn của tớ nói thẩm mĩ của cậu rất tốt, đôi khuyên tai này cậu tặng cực kỳ hợp với tớ. Để cảm ơn, tớ cũng muốn tặng cậu một món quà." Tống Nhàn rút một tập tài liệu từ túi xách ra đưa cho Trình Tang Tang: "Vừa rồi Mặc Nhiên ở đây nên tớ không tiện lấy ra, tài liệu về Nghị ca."
Trình Tang Tang nói: "Tớ không cần."
Tống Nhàn hỏi cô: "Cậu không tò mò quá khứ của anh ấy sao?"
"Tò mò, nhưng tớ muốn chính miệng anh ấy nói với tớ."
Tống Nhàn cất tài liệu đi, thẳng thắn nói: "Được, vậy thì tài liệu này cứ để ở chỗ tớ, nếu một ngày nào đó cậu cần thì cứ ới tớ, tớ đưa cho." Cô ấy thở dài, nói: "Vì chỗ tài liệu này mà tớ đặc biệt đi ăn cơm với thái tử gia của tập đoàn Bích Dương đấy. Nhà anh ta gần đây cũng có ý đầu tư vào giới truyền hình điện ảnh, nhưng mà anh ta là một tên ngốc, bị người đại diện của tác giả trên mạng lắc lư vài câu đã quyết định đổ tiền vào chuyển thể rồi, về sau đến khóc anh ta cũng chẳng có cơ hội đâu."
Nửa năm trước, Tống gia bắt đầu tiến chân vào giới giải trí, Tống Nhàn tiếp nhận công ty mới này của gia đình, mỗi ngày phải bay nhảy khắp nơi nên thời gian rảnh rỗi không nhiều như trước nữa.
Trình Tang Tang hỏi: "Gần đây có yêu đương gì không?"
Tống Nhàn nói: "Làm gì có thời gian mà yêu với chả đương." Cô khoác vai Trình Tang Tang, nói: "Mặc dù cũng có khá nhiều người theo đuổi, nhưng mà tớ chẳng thèm. Bọn họ chẳng có ai tốt hết, thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ, mỗi ngày một vẻ mặt, cậu nhìn cả đời cũng không chán ấy."
Trình Tang Tang cười: "Cậu cứ ba hoa đi, nhưng mà tớ nói thật, cậu muốn chơi cái gì cũng được, nhưng đừng làm tổn thương Mặc Nhiên."
Tống Nhàn buông tay, nghiêm mặt nói: "Con người tớ rất có nguyên tắc, mặc dù trên phương diện tình cảm thì có chút cặn bã thật, nhưng mà cũng chưa tới nỗi cặn bã đến người em trai cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.