Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 2: Đừng nhúc nhích



Chương 2: Đừng nhúc nhích
Edit + Beta: Tiểu Vũ
8 giờ sáng.
Kim giây tích tắc quay đến số 12, Trình Tang Tang đang nằm trong chăn ấm đệm êm đúng giờ mở mắt ra. Cô miễn cưỡng ngáp một cái, mí mắt nháy nháy, nhìn giờ trên điện thoại di động. Du thuyền đang ở vùng biển của Nhật Bản nên thời gian hiện lên là giờ của Nhật Bản, hiện tại trong nước đang là 7 giờ sáng.
Cô gọi điện thoại đặt bữa sáng.
Đặt điện thoại lên trên bồn rửa mặt.
Trên màn hình hiện lên thông báo 12 tin nhắn SMS, 25 tin nhắn Wechat, 6 cuộc gọi nhỡ.
Trình Tang Tang mở từng cái ra, không ngoài dự đoán, tất cả đều là của Lâm Sở An.
Cô đáng răng, rửa mặt.
10 phút sau, điện thoại di động vang lên.
Trình Tang Tang không nghe luôn, cô xoay người ra khỏi phòng tắm, tìm trong valy túi đồ trang điểm rồi chậm rãi quay lại phòng tắm, mở túi trang điểm ra, rồi trượt điện thoại nghe máy, mở loa ngoài. Trong điện thoại vang lên một giọng nói lo lắng sốt ruột.
"Bé, đang tốt đẹp sao lại chia tay với Sở An vậy? Có chuyện gì không thể nhẫn nhịn sao? Nhịn một chút liền qua thôi."
Trình Tang Tang lấy bông trang điểm ra, thoa nhẹ nhàng lên mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, chính là kiểu không muốn để cho người ta thấy được sự yếu đuối của mình thế nhưng vấn ủy khuất không chịu được mà nức nở nghẹn ngào.
Cô không nói gì chỉ hơi nghẹn ngào.
Giọng nói ở đầu bên kia từ từ mềm xuống.
"Lâm Sở An bắt nạt con?"
5 ngón tay thon dài cầm chổi đánh mắt, chấm vào phấn rồi tỉ mỉ vẽ mắt.
"Mẹ, con... " Trình Tang Tang khóc đến mức không thở được, "Sở An, hắn ở ngoài có người khác, còn mang lên du thuyền nữa, hôm qua... hôm qua... " Khóc đến dường như mất giọng vậy, cô nặng nề thở ra, giọng nói khàn khàn: "Con nuốt không trôi cục tức này, hắn tại sao có thể bắt nạt con gái Trình gia như vậy? Không thích con thì có thể nói thẳng ra rồi chia tay, hắn làm như vậy thì đem mặt mũi thể diện của bố đặt ở đâu chứ? Mẹ, tình yêu này con không chịu nổi nữa, con... con... "
Vẽ hai mắt biến thành xưng đỏ xong, Trình Tang Tang bắt đầu trang điểm đến phần môi.
Dần dần, khuôn mặt được trang điểm không tỳ vết được xuất hiện trong gương.
Đầu bên kia điện thoại thở dài một hơi, nói: "Bé đừng khóc, lần sau mẹ sẽ tìm cho con người tốt hơn, Vương tổng của Đằng Tân Nhật Hóa có một cậu con trai, mấy tháng trước mới du học Anh trở về, tuổi cũng xấp xỉ con, cũng có chút kinh doanh với Trình gia chúng ta, là một người có tính cách rất tốt. Sau khi trở về, rút ra chút thời gian gặp mặt nhé."
Trình Tang Tang đáp một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Tang Tang lẳng lặng nhìn chính mình trong gương.
Một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên..., cũng không biết đến tột cùng là đang giễu cợt, mỉa mai cái gì nữa.
.
Có người gõ nhẹ cửa phòng, nói là phục vụ.
Trình Tang Tang lấy lại tinh thần.
Mở cửa phòng ra, là phục vụ da ngăm đen người Philipins, trên vẻ mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ "Sorry..." Lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Sở An nhảy đến len vào cửa, thành công bắt được tay của Trình Tang Tang.
"Tang Tang, cho anh... một cơ hội nữa."
Hắn vừa nói vừa không giấu vết đánh giá cô.
Cặp mắt xinh đẹp hơi sưng đỏ, dễ dàng nhận ra Trình thiên kim nhu nhược này chắc chắn đã khóc cả đêm hôm qua. Môi trắng bệch, không có tẹo huyết sắc nào, bộ dạng này cùng với Trình Tang Tang chói mắt ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng.
Thế nhưng Trình Tang Tang như bây giờ vẫn đẹp đến nao lòng, vẻ nhu nhược yếu đuối này càng khiến cô trông dịu dàng hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên Lâm Sở An thấy ảnh chụp của cô, nửa người dưới liền bắt đầu rục rịch, Lâm gia và Trình gia có gia cảnh tương đương, hai công ty đều có việc làm ăn qua lại với nhau, thế nên dưới sự tác hợp của hai vị mẫu thân đại nhân, việc gặp gỡ rồi quen nhau cũng là thuận lý thành chương. Nhưng mà sau lần gặp mặt đầu tiên, Lâm Sở An lại không vừa ý lắm, Trình Tang Tang trông quá buồn bực, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp và gia cảnh ra thì cũng không có chỗ nào hơn người. Yêu nhau mấy tháng, hắn cũng chí mới nắm tay cô. Nhưng rốt cuộc vẫn là chưa được ăn vào miệng thế nên vẫn còn bứt rứt khó yên, không có được vẫn luôn khiến người ta nhớ mãi không quên mà.
Nhân dịp lên du thuyền đi du lịch này, hắn vốn tưởng cô nam quả nữ ở chung với nhau sẽ khiến tình cảm hai bên có chút tiến triển, không ngờ tới lại phát sinh ra chuyện kia.
Nhìn Trình Tang Tang như vậy, Lâm Sở An nói không áy náy là giả, ở chung mấy tháng, hắn rõ ràng phát hiện ra cô gái trước mặt này giống như một món đồ sứ tinh xảo hoa mỹ vậy, yếu ớt đến đáng sợ.
Viền mắt Trình Tang Tang trong nháy mắt đỏ lên.
Cô cúi đầu nói: "Anh buông ra."
Lâm Sở An không chịu, còn nói: "Cho anh... một cơ hội nữa, anh sẽ không để cho cô ta xuất hiện trước mặt em, anh nhất định sẽ đối với em thật tốt."
Cửa phòng mở ra ba phần tư.
Trên hành làng có khách đi qua đi lại nhìn vào, trong tay người phục vụ còn đang cầm khay, bên trên là bữa sáng Trình Tang Tang gọi.
Cô bỗng nhiên nói: "Tôi đói bụng."
Lâm Sở An nói: "Anh cùng em ăn sáng."
"Không cần." Trình Tang Tang từ chối, ánh mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông đeo đồng hồ Piaget hôm qua, cô hơi dùng sức tránh khỏi bàn tay của Lâm Sở An, nói: "Tôi muốn yên lặng một mình, một lúc nữa sẽ đi leo núi nhân tạo, anh đừng tới làm phiền tôi."
.
Du thuyền của tập đoàn Bích Dương là du thuyền hút khách nhờ công nghệ cao và những trò giải trí tiêu khiển phong phú, trên tàu ngoại trừ bể bơi còn có lướt sóng, leo núi nhân tạo, trò chơi trên không để phục vụ du khách.
Đứng sừng sững trên boong tàu chính là ba mặt vách tường được gắn chằng chịt những mỏm đá đủ loại màu sắc.
Thời tiết ngày hôm nay rất tốt, du khách ra khỏi phòng tham gia các hoạt động giải trí rất đông.
Khu vực leo núi nhân tạo cũng rất náo nhiệt.
Bức tường bên trái có quang cảnh đẹp nhất, nếu có thể trèo lên tới đỉnh thì sẽ có thể quan sát được mặt biển xinh đẹp rộng vô biên. Cũng chính bởi vì có view đẹp như thế nên ngọn núi giả này chỉ cung cấp cho các khách hàng ở phòng VIP, thế nên đối với hai bên khác mà nói thì bên này tương đối vắng vẻ.
Mãi cho tới khi Trình Tang Tang xuất hiện, hành khách vây đến bên này vây xem mới dần đông lên.
Phía trên bức trước hiện nay, đang có 3 người.
Hai người đàn ông đang ra sức trèo lên, một người phụ nữ đang nhàn nhã leo lên.
Trình Tang Tang mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản phối với một chiếc quần thể thao bó sát ngắn, bao chặt lấy cặp mông vểnh lên, hai chân thon dài thẳng tắp cùng hai cánh tay khỏe mạnh lộ ra phối hợp nhau chậm rãi trèo lên.
.
Tiểu Sài vừa đúng lúc đang đi tuần tra boong tàu liền nhanh chóng bắt chuyện với Hàn Nghị.
Hắn nói: "Nghị ca, anh nhìn người phụ nữ phòng VIP kia đi, Trình Tang Tang đó. Cô ấy thế này là xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tối hôm qua mới chia tay bạn trai sao? Ngày hôm nay sao lại ghé vào cùng nhau rồi?"
Tiểu Sài phát hiện ra mình thực sự không thể hiểu nổi người phụ nữ này, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra lý do tại sao. Hắn bỗng nhiên trợn mắt giống như là phát hiện ra một địa mới, kinh ngạc nói: "Nghị ca, anh có cảm giác hai người đàn ông kia đang đối chọi gay gắt với nhau không? Trông không giống như leo núi bình thường... "
Hai người đàn ông đang phân cao thấp với nhau, một người leo lên thì người kia cũng ra sức leo lên, hai bên không tiếng động kèn cựa nhau.
Tiểu Sài nhìn ra chút sự tình.
"A, em hiểu rồi, hai chim công đang tranh thủ biểu hiện... "
Hàn Nghị không nói lời nào.
Anh nhìn chằm chằm chân Trình Tang Tang.
... Quần thật con mẹ nó ngắn.
Tiểu Sài nhớ tới chuyện tối qua, lại nói: "Con gái bây giờ quá giả tạo rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm... Sau này em sẽ tìm một người vợ thật đơn thuần mới được, như kiểu Trình Tang Tang này quá đáng sợ rồi."
Hàn Nghị trực tiếp nhấc chân dài lên, không có chú ý đến khu vực leo núi nhân tạo nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Sài thấy thế, cũng theo chân Hàn Nghi đi tiếp.
Lúc gần đi qua khu vực leo núi nhân tạo, Tiểu Sài bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh, nói: "Nghị ca, chờ một chút, hai người đàn ông kia đánh nhau, đm chứ, tiết mục hai người đàn ông tranh một người phụ nữ! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
.
Trên tường leo núi.
Người bên dưới cũng không thấy rõ rốt cuộc ai là người ra tay trước, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông càng lúc càng đến gần nhau, đột nhiên liền va chạm với nhau, ngay sau đó liền nảy ra xung đột, cũng sử dụng nắm đấm luôn rồi.
Huấn luyện viên là một người nước ngoài, vội vội vàng vàng dùng tiếng Anh nói bọn họ dừng tay, nhưng mà cũng chẳng có ai để ý tới lời của hắn.
Khán giả xem náo nhiệt đều không chê chuyện lớn, bắt đầu ồn ào bàn luận.
"Là đàn ông thì đánh thắng hắn đi!"
"Tránh sang bên trái!"
"Đá hắn!"
...
Lâm Sở An nóng máu, tôn nghiêm của người đàn ông trước mặt Trình Tang Tang và mọi người bên dưới không thể ném đi, nhanh chóng tung quyền tập kích người đàn ông kia. Trình Tang Tang ngửa đầu liếc nhìn, cô lúc này đã leo gần đến giữa rồi, trước mặt hai người đàn ông quên mất quỹ đạo mình leo lên, dần dần có xu hướng đi tới phía bên cô.
Huấn luyện viên vội vàng mặc bộ đồ dự bị đi tới giải vây.
Trình Tang Tang lập tức có phán đoán của mình.
Cô giống như một con chim yến, dùng cả tay và chân leo sang phía bên kia, tránh xa hai người điên kia.
Quần chúng vây xem có người huýt sáo, khen ngợi tốc độ của Trình Tang Tang.
Lâm Sở An không chú ý một chút liền bị dính một quyền, cả người lảo đảo, không cẩn thận đạp hụt mỏm đá liền thuận thế rơi xuống dưới, may là huấn luyện viên nhanh tay lẹ mắt xách được hắn.
Quần chúng phía trước đồng loạt phát ra âm thanh hoan hô reo hò.
Lâm Sở An đen mặt, nhìn Trình Tang Tang đã gần như dễ dàng trèo lên đỉnh, chợt cảm thấy bộ mặt này của hắn bị đem đi quét rác rồi, một quyền bên má trái lúc nãy mơ hồ đau nhức cả lên.
.
Tiểu Sài nói: "Nhìn không ra cô ấy lại chuyên nghiệp thế đấy, Nghị ca, cô ấy... "
Còn chưa nói hết lời, Hàn Nghị liền chống tay lên thanh vịn, mượn lực nhảy lên, Tiểu Sài còn chưa kịp phản ứng, bóng người anh đã xuất hiện dưới khu vực leo núi rồi. Cùng lúc đó, Tiểu Sài nghe được quần chúng nhân dân hét lên chói tai.
.
Không ngờ đến đai an toàn của Trình Tang Tang lại xảy ra vấn đề.
Dây an toàn là để nếu có lỡ chân rơi xuống thì nó sẽ giữ cho mình thăng bằng an toàn thế nhưng nếu dây an toàn xảy ra sự cố thì chỉ hơi sai lầm một chút thôi là có thể không khác gì nhảy lầu tự tử luôn. Mà lúc cô gần lên đến đỉnh thì dây an toàn này dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ đứt đoạn của nó.
Ba bức tường giả núi trên tàu này đều có độ cao là 8 mét.
Huấn luyện viên ném Lâm Sở An ra, nhanh chóng leo về phía Trình Tang Tang.
Giống như là ống kính quay chậm vậy, Trình Tang Tang có thể nhìn thấy rõ ràng sợi dây an toàn đang dần dần đứt ra.
Tim Trình Tang Tang đập loạn xạ, bàn tay bám vào mỏm đá của cô nổi gân xanh.
Huấn luyện viên rất sợ Trình Tang Tang không hiểu tiếng Anh nên dùng tiếng Trung xứt xẹo để kêu lên: "Kiên trí chút."
Gió trên biển thổi qua rất mạnh, thế nhưng cả người cô lại toát đầy mồ hôi lạnh.
Trình Tang Tang bỗng nhiên di chuyển xuống, cố gắng tìm một điểm dừng chân an toàn, quần chúng bên dưới thấy hành động của cô đều hít một ngụm khí lạnh.
0.5 m, 1m, 1.5m...
Thân ảnh xinh đẹp đang dùng tốc độ chậm rãi để trèo xuống, cả boong thuyền đều im lặng đến mức chỉ cần có cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thổi đến, cờ trên đỉnh du thuyền bay phấp phới.
Huấn luyện viên phát hiện ra Trình Tang Tang đang bất động, cô tay mảnh khảnh dường như đã dùng hết sức lực, hơi hơi run lên.
Trình Tang Tang không còn sức nữa, một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ chóp mũi của cô chảy xuống, cả người thở hổn hển. Gió càng lúc càng lớn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể đem cô thổi bay xuống dưới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có một người không có lấy bất cứ một đoạn dây thứng hay dây bảo vệ nào, cả người như giống như vượn trèo cây vậy, người đó lấy đốc độ sét đánh mà leo về phía Tình Tang Tang.
Ngay lúc cô gần như không chịu được thì có một vòng tay rộng lớn đỡ lấy hông cô. Cánh tay cứng như sắt thép, bền chắc không ngọn gió nào có thể lọt ấy ôm lấy Trình Tang Tang đang lung lay sắp đổ.
"Đừng nhúc nhích."
Hàn Nghị không nhịn được thấp giọng quát cô một câu.
Tiểu Vũ: Gió nổi rồi, đánh chữ là cực hình bà con ơiiiii.
T lạnh cóng hết cả tay rồi đây này.
Ai thương t không??
Thương thì vote cho t đi nào =)))
<3 <3 <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.