Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 30: "Em là trẻ con hả?"



Chương 30: "Em là trẻ con hả?"
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Câu lạc bộ Dã Hành nằm trong công viên rừng rậm ở ngoại thành thành phố S.
CLB xây dựng một bãi cỏ rộng thênh thang dành riêng cho những người yêu thích cưỡi ngựa. Bên cạnh khu vực cưỡi ngựa còn có khu vực bắn súng và khu vực chơi CS người thật. Tống Nhận và Trình Mặc Nhiên đều là khách quen của CLB này, cứ rảnh rỗi là sẽ tới đây cưỡi ngựa 1-2 tiếng.
Nhất là Tống Nhận, anh còn nuôi riêng một con ngựa của mình ở đây.
Mọi người hẹn nhau lúc 9 giờ sáng.
Hai anh em Tống gia tới trước, Trình Mặc Nhiên theo sau cũng tới nơi.
Tống Nhàn nhớ lời dặn dò của Trình Tang Tang, nhân lúc Trình Tang Tang và Hàn Nghị còn chưa tới, cô nhắc lại một lần nữa với Tống Nhận và Trình Mặc Nhiên. Trình Mặc Nhiên nói: "Em có ngốc đâu, chị em là người cực kỳ bao che khuyết điểm, hiện tại ngay cả trêu đùa Nghị ca em cũng không dám. Chị yên tâm đi Nhàn Nhàn, em không phải người không có mắt, chỉ cần chị em thích thì ngay cả ăn xin ven đường em cũng có thể tiếp nhận, cùng lắm thì Trình gia bọn em nuôi anh ấy thôi."
Tống Nhàn nói: "Không biết lớn nhỏ, gọi là chị Nhàn."
Tống Nhận nói: "Mặc Nhiên, đừng tạo đất diễn cho mình nữa."
Anh dắt ngựa của mình ra, vỗ vỗ đầu nó, chú ngựa đen nhánh bóng loáng, lông bờm đều rất mềm mại, tinh thần cũng rất dồi dào phấn chấn. Nó nhận ra Tống Nhận, thế nên hiện tại đang tỏ ra rất thân thiết với anh.
Một lát sau, Trình Tang Tang và Hàn Nghị tới nơi.
Ngày nắng chói chang, thế mà hai người vẫn nắm tay nhau, lại còn là kiểu 10 ngón đan xen nữa chứ. Hai người vừa xuất hiện tại cổng thì Trình Mặc Nhiên đã nhìn thấy, cậu vẫy tay gọi: "Chị, bên này." Trông thấy 2 bàn tay đang dính lại của hai người, cậu lẩm bẩm một câu: "Uầy, dính nhau ghê cơ."
Tống Nhàn liếc hắn một cái: "Đừng để chị cậu nghe thấy."
Trình Mặc Nhiên nói: "Em biết rồi, em chẳng có gan nói trước mặt chị ấy đâu. Với cả, chưa đợi chị em mắng em thì Nghị ca đã đánh em rồi ấy." Hắn nhìn Tống Nhàn, cười dịu dàng, giọng nói cũng hạ xuống mấy phần.
Tống Nhàn cũng cười cười, không nói thêm cái gì.
Hàn Nghị, Tống Nhàn và Tống Nhận đã 8 năm không gặp, Trình Mặc Nhiên thì trước đó đã gặp một lần, nhưng mà lúc đó là tình huống khẩn cấp, không có nhiều thời gian nói chuyện. Hiện tại mọi người tụ họp đông đủ thì lại cảm giác có gì đó xa cách.
Hàn Nghị không phải người nói nhiều, sau khi chào hỏi nhau thì Tống Nhàn và Tống Nhận đều im lặng.
Trình Mặc Nhiên cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.
Bỗng nhiên, Tống Nhận vỗ vỗ vào ngựa của mình, hỏi: "Nghị ca, cưỡi thử một vòng không?"
Hàn Nghị nói: "Có."
Tống Nhàn hỏi Trình Tang Tang: "Cậu đi không?"
Trình Tang Tang nhìn lên trời, nói: "Bây giờ nắng lắm, đợi lát nữa đi, cứ để bọn họ cưỡi trước." Nói rồi cô đi vào cái lán bên cạnh chuồng ngựa ngồi xuống, Tống Nhàn cũng đi theo vào trong. Trình Mặc Nhiên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lặng lẽ cười 1 tiếng, sau đó gọi nhân viên mang đồ uống xuống.
.
Hàn Nghị và Tống Nhận vào sân làm chuẩn bị.
Hàn Nghị đang chọn ngựa, anh chọn rất tỉ mỉ, nhân viên công tác vừa đi theo vừa nói chuyện với anh. Dưới ánh mặt trời, màu da màu đồng dưới cổ anh giống như bừng sáng, chân dài vai rộng eo hẹp cùng với cánh tay rắn chắn của anh cũng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, toàn thân đều là hormone nam tính.
Trình Tang Tang nói: "Người đàn ông của tớ đúng là đẹp trai vl ấy."
Trình Mặc Nhiên: "Chị, chị vừa mới yêu đương với Nghị ca thôi mà đã ăn nói kích thích như Nghị ca rồi."
Tống Nhàn hỏi: "Nghị ca biết cưỡi ngựa không? Thời gian anh ấy ở đất liền ít như thế, có thời gian cưỡi ngựa à?"
"Lúc trước anh ấy lái thuyền, có dừng ở London một thời gian, tranh thủ lúc ấy học cưỡi ngựa với bọn họ."
Trình Mặc Nhiên hỏi: "Cưỡi giỏi không?"
Trình Tang Tang không chút do dự nói: "Ánh mắt của chị em không bao giờ sai."
.
Một lát sau, trận tranh tài của Hàn Nghị và Tống Nhận bắt đầu.
Trước kia, Trình Tang Tang chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nghị cưỡi ngựa, thế nên lúc này cô chỉ cảm thấy anh cực kỳ cực kỳ đẹp trai. Vì đã lâu không cưỡi ngựa nên mới đầu Hàn Nghị có chút không quen, đoạn đường đầu đều bị Tống Nhận vượt qua.
Nhưng chỉ một lúc sau, anh đã bắt được kĩ thuật, hai chân ôm chặt bụng ngựa, roi ngựa vung lên, người ngựa kết hợp hoàn hảo, thế nên cuối cùng đã thắng hiểm Tống Nhận trong vòng đua này.
Tống Nhận nói: "Nghị ca, lại một vòng nữa nhé."
Hàn nghị đáp một tiếng đồng ý.
Hai người không nghỉ ngơi mà bắt đầu vòng đua thứ hai luôn.
Trình Mặc Nhiên nói: "Nhận ca liều thật đấy, em chưa từng thấy anh ấy liều mạng như vậy."
Tống Nhàn hỏi: "Cậu nào ai thắng?"
Trình Tang Tang cười: "Bạn trai tớ."
Sự thật chứng minh, Trình Tang Tang nói không sai.
Hàn Nghị và Tống Nhận lại chạy thêm một vòng nữa, lúc Hàn Nghị tới điểm cuối thì Tống Nhận còn cách đó 200 mét. Hàn Nghị thắng dễ như trở bàn tay. Anh tung người xuống ngựa, Trình Tang Tang huýt sáo, cầm chai nước tăng lực chạy ra, ngửa đầu cười nói: "Chú Hàn ơi, anh đẹp trai khiến em phát điên luôn."
Hàn Nghị thoải mái hưởng thụ lời khen, thấy trán cô có một tầng mồ hôi mỏng, anh nói: "Không phải ngại phơi nắng sao? Chạy ra đây làm gì?"
"Thế anh thay em cản mặt trời đi." Cô nũng nịu một tiếng rồi dán vào người Hàn Nghị.
Hàn Nghị đưa tay cản ánh nắng mặt trời có cô, nhưng miệng thì vẫn ghét bỏ: "Cả người toàn mồ hôi thôi, đừng áp sát thế, nóng."
"Ừm, thế em dịch một tí vậy." Cô hơi nhúc nhích, cơ mà so với không nhúc nhích thì chả khác gì nhau hết, thế nhưng cô vẫn ngửa cổ nhìn anh tranh công: "Đó, em dịch rồi đó, em nghe lời như thế anh có thưởng gì không? Lát nữa bọn mình cùng cưỡi 1 con ngựa nhé? Bọn mình chọn một con khỏe một chút, có thể cưỡi lâu lâu, trong công viên có một đường cái riêng biệt, ở đó có bóng cây, phong cảnh cũng khá đẹp."
Tống Nhận lúc này cũng xuống ngựa, chân vừa chạm đất thì nhìn thấy Trình Tang Tang đang làm nũng với Hàn Nghị.
Trình Tang Tang thế này, Tống Nhận trước kia cũng đã nhìn thấy.
Lúc đó, tất cả mọi người đều còn nhỏ, anh biết Trình Tang Tang yêu đương là do em gái nói. Lúc ấy, anh rất ngạc nhiên, chẳng thể nào ngờ được một vị khách từ phương xa tới lại có thể yêu đương với thanh mai của mình. Nhưng điều khiến Tống Nhận khiếp sợ nhất chính là, trước mặt Hàn Nghị, Trình Tang Tang sẽ làm nũng.
Anh giống như được nhìn thấy một Trình Tang Tang khác biệt, ánh mắt cô lúc ấy chỉ toàn tâm toàn ý nhìn một người người đàn ông.
Về sau, cô và Hàn Nghị chia tay rồi lại quen thêm mấy người bạn trai nữa, người bạn trai nào của cô anh cũng gặp, nhưng mà dáng vẻ này thì anh chưa thấy lại nữa. Bây giờ nhìn thấy, tâm tình Tống Nhận có chút phức tạp.
Ánh mắt của Hàn Nghị hướng về phía anh.
Tống Nhận thu liễm sắc mặt, hỏi: "Nghị ca, bên cạnh có CS người thật, anh em mình chơi không?"
Trình Tang Tang: "Ê, Tống Nhận, anh đừng có quá mức nhé, anh muốn bắt cóc bạn trai em hả?"
Tống Nhận nói: "Đúng rồi, anh muốn bắt cóc đó. Nghị ca, anh theo em không?"
"Cậu về nhà nằm mơ đi nhé, nàng dâu của tôi ở đây mà tôi còn đi theo cậu thì cô ấy biết để mặt mũi đi đâu?"
Đúng lúc này, Trình Mặc Nhiên và Tống Nhàn đi tới, nghe thấy câu này, Trình Mặc Nhiên nói: "Chị, Nghị ca, hai người có thể rải cẩu lương khiêm tốn một chút được không? Ở đây còn có 3 chú cẩu độc thân đó."
Trình Tang Tang hài lòng nói: "Hôm nay trời nắng, không bằng đi chơi CS đi, tốt xấu gì thì cũng có bóng râm."
Trình Mặc Nhiên thích chơi trò này nên cậu là người đầu tiên đồng ý.
Tống Nhàn nhìn Tống Nhận một chút, nói; "Cũng được, anh, em với anh một đội."
.
CS người thật chính là một trò chơi dã chiến, đây là trò hot trend của thành phố S năm nay. Có thể chơi trong nhà, cũng có thể chơi ngoài trời, nó là mô phỏng của một game tác chiến. Bình thường thì sẽ là 10 người 1 nhóm, chia làm 2 đội xanh và đỏ, cách chơi có thể không giống nhau, nhưng mục tiêu cuối cùng thì chỉ có một, chính là giành được thắng lợi.
Nhóm của Trình Tang Tang chỉ có 5 người, số người quá ít, thế nên sau khi thương lượng với nhau, mọi người quyết định cách chơi chỉ là cướp cờ đơn giản.
Hai bên chọn cho mình một căn cứ rồi cắm cờ xuống, đội nào cướp được cờ của đối phương trước thì thắng.
Trình Mặc Nhiên biết chị mình và Nghị ca sẽ ở cùng đội, cậu nói: "Em cùng đội với Nhận ca, Nghị ca chơi siêu lắm, em mà về tổ của hai người thì không công bằng. 3 đấu 2 thế này còn tạm được."
Hàn Nghị nói: "Được."
Tiêu chuẩn thấp nhất của CS người thật là mũ giáp, áo giáp và một khẩu súng đạn màu.
Huấn luyện viên là một quân nhân xuất ngũ, anh ta nói một vài điểm cần chú ý với mọi người, thấy tư thế cầm súng của Hàn Nghị rất chuyên nghiệp, anh ta hỏi: "Người anh em, anh công tác ở đâu đấy?"
Hàn Nghị nhàn nhạt nói: "Bảo an."
Huấn luyện viên hỏi: "Trước kia từng cầm súng à?"
Hàn Nghị nói: "Hồi còn trẻ từng gặp phải cướp biển."
Huấn luyện viên dò xét Hàn Nghị một lượt, hỏi: "Cuối cùng được cứu thế nào?"
Hàn Nghị nói: "Cảnh sát biển của nước ta tới cứu."
Huấn luyện viên cảm khái: "Quân đội tổ quốc à... "
Hàn Nghị trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh trầm giọng đáp: "Đúng."
Trình Tang Tang nghe bọn họ nói chuyện phiếm đến mức mê mẩn, không để ý tới việc đội mũ lệch. Đang vểnh tai nghe thì ánh mắt của Hàn Nghị quét tới. Huấn luyện viên cũng biết ý, nói: "Tôi không nhiều lời nữa, vợ chồng trẻ hai người tự mình nhìn xem rồi xử lý nhé."
Hàn Nghị chỉnh lại mũ giúp Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang ngửa cổ nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước, lấp la lấp lánh.
Hàn Nghị hỏi: "Muốn nói cái gì?"
Trình Tang Tang tủi thân nói: "Chuyện anh vừa nói với huấn luyện viên, em không được biết."
Anh gõ đầu cô, nói: "Ừm, về sau nói với em."
Cô vươn tay, nói: "Ngoéo tay."
"Em là trẻ con hả?"
Hàn Nghị "miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thực" nhếch miệng rồi ngoéo tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.