Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 43: Bây giờ chắc là đã lấy vợ rồi



Chương 43: Bây giờ chắc là đã lấy vợ rồi
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang lặp lại lời Hàn Nghị.
"Em muốn chúng ta là quan hệ gì, thì chúng ta là quan hệ đó? Cái gì cũng có thể?"
Hàn Nghị nói: "Đúng thế, tùy em."
Anh nói xong thì Trình Tang Tang lại im lặng, tâm trạng khi nghe câu nói này hoàn toàn không giống như lần đầu tiên. Sự bất an dưới đáy lòng cô càng lúc càng lớn, cô bắt đầu quấn lấy Hàn Nghị đòi ân ái.
Hai người đã vài ngày không gặp, cũng rất nhớ thân thể của nhay.
Cho dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng nhiệt độ thân thể của hai người vẫn không ngừng tăng lên, cô vùng lên ôm lấy Hàn Nghị. Cô cực kỳ thích nghe tiếng thở không kìm chế được của Hàn Nghị, thế nên cô cố ý kẹp thật chặt mỗi khi anh đi vào, bức anh phải không chịu nổi mà thở dốc.
Sự bất an của cô sau mỗi lần đi vào của anh dần dần được ổn định.
Hai người giống như có tinh lực dùng mãi không hết, vần vò nhau tới tận khi trời sắp sáng mới ngừng lại. Trình Tang Tang gối lên cánh tay Hàn Nghị, vùi đầu vào trong ngực anh, trong mũi tràn ngập mùi hương nam tính của anh, lúc này mới mệt mỏi thiếp đi.
Hôm sau là thứ 7.
Đồng hồ sinh học của Hàn Nghị khiến anh tỉnh lại vào lúc 7 giờ sáng. Anh mở mắt ra, tư thế ngủ của người bên cạnh đã thay đổi, từ nằm trong ngực anh biến thành ôm lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay dán vào vai anh.
Anh hơi động đậy, nhưng lần này Trình Tang Tang ôm rất chặt, giống như là một con gấu.
Anh cứ động là cô lại ôm chặt hơn.
Bắp tay tráng kiện dán lên bộ ngực mềm mại, cô cứ cọ cọ như vậy khiến Hàn Nghị lại có phản ứng. Anh có chút bất đắc dĩ. Anh cảm thấy, Trình Tang Tang đúng là được làm từ nước, thân thể mềm mại không tưởng, làn da cũng rất mềm mịn, trên xương quai xanh rơi đầy những dấu hôn, phải nửa tháng sau mới có thể tan. Mỗi lần làm tình với cô, chi cần nhìn thấy Trình Tang Tang thôi là tất cả tự chủ của anh đều sụp đổ, cả người chỉ có một suy nghĩ: dùng các loại tư thế làm cô, làm cô đến phát khóc.
Mặc dù như thế, mỗi lần anh đều cố gắng khống chế sức lực của mình, thế nhưng đêm qua thì lại không.
Trình Tang Tang mẹ nó quá câu người, không biết học được mấy chiêu mới ở đâu, khiến chút lý trí còn sót lại của anh tan biến hết. Bữa tiệc tình dục tối qua giống như nhưng gì nguyên thủy hoang dã nhất, làm đến mức nơi đó của cô có chút sưng đỏ.
Hàn Nghị không nỡ khiến cô đau, nhưng phản ứng sáng sớm này có chút khó chịu.
Anh nhìn Trình Tang Tang một chút, cô đang ngủ rất say.
Lúc chưa tái hợp lại với Trình Tang Tang, nhu cầu sinh lý của Hàn Nghị đều dựa vào sự tưởng tượng đang làm với Trình Tang Tang và Ngũ Chỉ (*) cô nương để giải quyết, thế nên lần này, anh cũng thuận lý thành chương quay lại nghề cũ.
(*) Ngũ Chỉ: 5 ngón tay đó các bạn ạ =)))
Nhưng xấu hổ ở chỗ, anh mới quay lại nghề cũ được 1 nữa thì Trình Tang Tang tỉnh lại.
Cô nhìn anh.
Anh mặt không đổi sắc ngừng lại.
Anh hỏi cô: "Còn đau không?"
Trình Tang Tang nói: "Hơi hơi."
Anh tiếp tục.
Trình Tang Tang lại nắm lấy tay anh, nói: "Để em."
7:10 giờ Bắc Kinh, Trình Tang Tang và Hàn Nghị cùng nhau tập một bài thể dục buổi sáng không chính quy. Sau đó, Hàn Nghị ôm Trình Tang Tang đi súc miệng, lại hỏi cô: "Ngủ tiếp không? Buổi sáng muốn ăn gì?"
Trình Tang Tang giống như con mèo lười, vùi mặt vào cổ anh, mang theo mấy phần nũng nịu.
"Anh ngủ cùng em."
Hàn Nghị hết cách, lại ôm cô về giường, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi ôm cô ngủ tiếp. Giấc ngủ này đến tận 12 giờ trưa mới tỉnh. Hàn Nghị hỏi Trình Tang Tang muốn ăn gì, Trình Tang Tang nói cô muốn ăn đồ ăn anh nấu.
Thế là, hai người thay quần áo rồi xuống lầu mua thức ăn.
Trong kế hoạch của Hàn Nghị, anh với Trình Tang Tang sẽ đi mua thức ăn, về nhà, nấu cơm ăn cơm. Thế nhưng kế hoạch luôn luôn thay đổi, lúc hai người mua thức ăn trở về thì có đi qua một hiệu thuốc, Hàn Nghị nhớ tới nơi đó của Trình Tang Tang vẫn hơi sưng đỏ, thế là đi vào hỏi ý kiến của nhân viên hiệu thuốc, cuối cùng mua một tuýp thuốc mỡ.
Ra khỏi hiệu thuốc, nụ cười của Trình Tang Tang bỗng nhiên thu lại, cô hỏi: "Có phải anh chưa từng tin tưởng vào em, đúng không?"
Hàn Nghị giật mình, hỏi lại: "Gì cơ?"
Trình Tang Tang nói: "Có phải tận đáy lòng anh chưa bao giờ tin em đúng không? Anh không tin tình cảm của chúng ta sẽ đi đến cuối cùng? Có phải anh cảm thấy em tái hợp với anh chỉ là hứng khởi nhất thời? Chờ em chơi chán thì sẽ chia tay với anh? Anh không hề tin em nghiêm túc, phải không? Anh cũng tin là một ngày nào đó em sẽ nói lời chia tay với anh, đúng không? Cho nên tối hôm qua, khi nhìn thấy có người đàn ông đưa em về nhà anh mới không ghen, anh mới có thể tỏ ra vẻ mặt anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Lúc anh nói câu "Chỉ cần em muốn chúng ta là quan hệ gì, thì chúng ta sẽ là quan hệ đó", thì anh đã sớm nhận định chúng ta rồi sẽ có ngày chia tay phải không? Hàn Nghị, anh nói đi, em nói có đúng không?"
Hàn Nghị không trả lời.
Nhưng nét mặt của anh đã nói cho Trình Tang Tang biết đáp án.
Ban đầu, anh thật sự không làm được gì Trình Tang Tang, cũng đúng là không tin cô, nhưng có một số người, chỉ cần gặp lại là sẽ chẳng có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Anh hận sự vô tình của Trình Tang Tang năm đó, cũng oán sự không trường thành của Trình Tang Tang, nhưng thế thì sao?
Lúc gặp lại trên Jewel, cô cười đến mức không tim không phổi, cô cứ lấn lướt trêu chọc anh, nhưng ngoại trừ việc giận sôi người thì còn có thể làm gì? Chẳng phải đêm đến cũng chỉ có thể nhớ nhung người phụ nữ vô tình kia sao? Sau đó lại nghĩ đến cô mà giải quyết nhu cầu của mình.
Anh hiểu rõ sự đáng sợ của Trình Tang Tang, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, hơn nữa, anh có rất nhiều sự không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà Hàn Nghị anh phải treo thân hai lần lên một người phụ nữ?
Nhưng sau khi trải qua việc tạt axit, suy nghĩ của anh lại hơi dao động. Lúc ấy người gây án quá manh động, hoàn toàn chẳng coi sinh mạng con người ra gì, người không coi sinh mạng con người ra gì là người khó kiềm chế nhất. Anh thân là người phụ trách bảo an nên phải xông vào ứng cứu, lúc bị tạt axit, anh chỉ có một ý nghĩ trong đầu, muốn gặp người phụ nữ vô tình kia một lần.
Về sau, người phụ nữ kia lại đến trêu chọc anh, anh cũng bị trêu chọc tới mức phát điên, cuối cùng, mấy phần không cam tâm kia đều biến thành cam tâm tình nguyện.
Thôi vậy, bị ngược thì bị ngược vậy.
Cô muốn chơi thì anh liền phụng bồi, cô không muốn chơi thì anh liền cút, ai bảo 8 năm rồi mà anh vẫn không quên được cô.
Trình Tang Tang thật sự nói không sai.
Anh chẳng có chút lòng tin nào với tình cảm của bọn họ cả, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đá tùy lúc rồi, cho nên anh mới để Trình Tang Tang tùy ý càn quấy. Về điểm này, anh chẳng thể nào phản bác, cũng không thể thanh minh cho mình.
Anh vẫn luôn trầm mặc.
Hai mắt Trình Tang Tang bắt đầu đỏ lên, cô quật cường cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
Hàn Nghị gọi cô.
"Trình Tang Tang."
Cô nói: "Anh đừng đụng vào em."
Trình Tang Tang và Hàn Nghị chiến tranh lạnh.
Cô nói mình muốn yên lặng một chút nên bảo Hàn Nghị đi trước. Sau đó, Hàn Nghị đúng là rời đi, điều này khiến Trình Tang Tang càng tức giận hơn. Cả đêm cô đều không ngủ được, khắp người đều là sự buồn bực khó chịu, mãi tới gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc.
Khoảng 8 giờ, đồng hồ báo thức của Trình Tang Tang vang lên.
Cô mở mắt tắt báo thức, một lúc sau, Trình Mặc Nhiên gọi điện thoại tới.
"Chị, chị dậy chưa?"
Trình Tang Tang vừa dậy nên giọng nói hơi khàn: "Chị vừa dậy."
Trình Mặc Nhiên nói: "8:30 em tới đón chị nhé."
"Được."
Trình Tang Tang rửa mặt trang điểm, nhìn người con gái trong gương, cô có chút buồn vô cớ. Vì đêm qua ngủ không ngon nên hai mắt cô bị thâm khá nghiêm trọng. Nếu dựa theo tích cách ngày thường của Trình Tang Tang thì hôm nay cô chẳng cố ý trang điểm kiểu yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình.
Thế nhưng sau khi bôi hai lớp phấn lên, cô lại ngẩn người.
Khoảng 5 phút sau, cô buông dầu tẩy trang xuống.
Trình Tang Tang không có ý định trang điểm, cô chọn một chiếc váy dài màu đen khá bình thường, chải chải tóc qua loa rồi xuống lầu luôn. Trình Mặc Nhiên đã chờ ở cửa từ sớm, cậu mặc một bộ vest màu đen, sau khi nhìn thấy Trình Tang Tang thì xuống xe mở cửa cho cô.
Anh nói: "Sáng nay bố vừa về nước, mẹ tới sân bay đón bố."
Trình Tang Tang "Ừm" một tiếng, sau đó hỏi: "Chúng ta tới nghĩa trang luôn hả?"
Trình Mặc Nhiên nhìn thời gian, nói: "Hiện tại chúng ta qua đó thì vừa vặn có thể gặp bố mẹ ở đấy."
Trình Tang Tang lại ừm một tiếng.
Hôm nay là ngày giỗ của Trình Hướng Lỗi, mỗi năm vào ngày này, mặc kệ Trình Gia Khang có bận đến đâu thì cũng nhất định sẽ dành thời gian cùng mọi người tới nghĩa trang. Đây là thói quen được duy trì từ rất lâu của Trình gia, gió mặc gió, mưa mặc mưa, dù sao thì cũng nhất định sẽ tới. Nghĩa trang này là do Liễu Vi Tuyết đặc biệt mời đại sư phong thủy bên HongKong tới chọn, là một mảnh đất rất tốt.
Tính kĩ thì tro cốt của Trình Hướng Lỗi đã yên giấc ở đây được vài mười mấy năm rồi.
Lúc tới cổng nghĩa trang, xe của Trình Gia Khang và Liễu Vi Tuyết cũng tới nơi.
Trình Tang Tang xuống xe, rồi chào bố mẹ. Trình Gia Khang thấy vẻ mặt của con gái không tốt nên hỏi: "Tối qua ngủ không ngon hả? Công việc ở bệnh viện dạo này có bận quá không? Nếu vất vả thì từ chức cũng được, gia nghiệp của Trình gia lớn, không thiếu chút tiền lương này của con."
Trình Tang Tang cúi đầu rũ mắt, nói: "Con không vất vả gì đâu, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi ạ."
Liễu Vi Tuyết: "Được rồi, đừng trễ giờ lành, đi vào trước đã."
Vừa nhìn thấy bia mộ của Trình Hướng Lỗi, Liễu Vi Tuyết liền bắt đầu khóc. Năm nào cũng thế này, Liễu Vi Tuyết chỉ cần nhìn thấy tấm ảnh đen trắng của Trình Hướng Lỗi thôi là nước mắt liền rơi xuống.
Mãi lâu sau mới nói với Trình Gia Khang: "Nếu như Hướng Lỗi vẫn còn thì bây giờ chắc là đã lấy vợ rồi."
Trình Gia Khang vỗ nhẹ sau lưng Liễu Vi Tuyết, khuôn mặt ông cũng có chút đay buồn, mãi sau mới thở dài một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.