Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 49: Không phải chỉ mỗi mình em.



Chương 49: Không phải chỉ mỗi mình em.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
4 ngày nữa Hàn Nghị sẽ phải lên đường tới thành phố T, sau đó lên thuyền ra biển.
Hia người sẽ phải xa nhau mấy tháng trời.
Hàn Nghị không quên lời Tống Nhàn nói, anh biết Trình Tang Tang cực kỳ không có cảm giác an toàn, thế nên anh quyết định mấy ngày kế tiếp ngày nào cũng dính Trình Tang Tang 24/7. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, mấy ngày sau Trình Tang Tang rất bận, hai ngày liên tiếp chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
[Trình Tang Tang: Hàn thúc thúc, công việc của em xảy ra chút chuyện, em phải đi công tác một chuyến.]
[Trình Tang Tang: Hàn thúc thúc, nhân viên bệnh viện bên này thái độ chẳng tốt gì cả. Em vừa khỏi bệnh đã chạy đi làm, thế mà bọn họ còn cáu gắt với em, đợi lúc nào về em sẽ chạy đi tìm viện trưởng đòi thêm tiền lương.]
[Trình Tang Tang: Hàn thúc thúc, muốn em không?]
[Trình Tang Tang: Hàn thúc thúc, có phải anh đang lén xem ảnh của em không?]
...
Hàn Nghị đọc tin nhắn Wechat của Trình Tang Tang.
Đọc từng tin từng tin một.
Hai ngày nay Trình Tang Tang thỉnh thoảng mới gửi tin nhắn cho anh, không còn nhiều như lúc trước nữa, có lẽ công việc của cô thật sự bận rộn.
Anh đứng ngoài ban công hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Anh nghiện thuốc rất nặng, trước kia lúc còn một mình thì hút rất nhiều, nhưng từ sau khi gặp lại Trình Tang Tang thì đã không hút nhiều nữa. Mỗi lần muốn hút thì đều tự nhắc nhở khắc chế bản thân. Một ngày chỉ hút nhiều nhất 3 điếu, không thể nhiều hơn. Sau khi hút hết điếu thứ 3, Hàn Nghị dập thuốc, cầm bao thuốc lá trở về phòng ngủ.
Xa nhau hai ngày, có muốn Trình Tang Tang không?
Hàn Nghị tự hỏi mình.
"Muốn, con mẹ nó anh rất muốn."
Đồng hồ sinh học của Hàn Nghị rất đúng giờ, buổi sáng cứ 7 giờ là mở mắt. Chưa tới 7 giờ, Hàn Nghị mơ hồ nghe thấy có tiếng mở cửa, anh ngủ không sâu, vừa nghe được tiếng động là mở mắt, sau đó rời giường.
Một lát sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc cộc.
Thân hình yểu điệu của người phụ nữ lao tới, Hàn Nghị nhanh tay lẹ mắt đón được cô.
Trình Tang Tang hỏi: "Bất ngờ không? Vui không?"
Hàn Nghị đúng là có chút bất ngờ, hỏi: "Không phải em nói buổi chiều mới về sao?"
Trình Tang Tang nói: "Lừa anh đấy, nếu không thì làm sao có bất ngờ được? Đúng không?"
Hàn Nghị nhìn cô một lượt, công việc quả nhiên vất vả, mới có hơn 2 ngày thôi mà mặt cô đã gầy đi trông thấy. Anh nhíu mày hỏi: "Công việc vất vả quá à? Sao đã xin nghỉ rồi mà vẫn điều em đi công tác thế?"
Trình Tang Tang than một tiếng, nói: "Bác sĩ mà, đều là kiểu này hết, công việc có lúc nào không vất vả đâu. Mới đầu viện trưởng Lý cũng không định cử em đi đâu, nhưng mà cơ hội này em đã nhắc với ông ấy rất lâu rồi, nếu như có thì nhất định phải ưu tiên cho em đi. Viện trưởng Lý cũng nói nếu như thân thể em không khỏe thì có thể không đi."
Hàn Nghị hỏi: "Cơ hội gì?"
Trình Tang Tang cười híp mắt, rướn cổ lên hôn anh.
"Bây giờ không phải thời gian làm việc, em không nói chuyện công việc đâu." Cô khóa chặt cổ anh, hỏi: "Hàn thúc thúc, có muốn em không?"
Hàn Nghị cười một tiếng: "Không muốn."
Nói thì nói thế nhưng cánh tay ôm eo cô chẳng những không buông mà còn siết chặt thêm, dùng thêm chút sức, trực tiếp nhấc bổng cô lên. Hai chân rời khỏi mặt đất khiến cô dồn trọng lượng vào anh, hai tay ôm cổ anh cũng siết chặt hơn.
Trong mắt tràn đầy ý cười.
Mũi cô chạm mũi anh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, chẳng phân biệt được ai với ai.
Cô hỏi: "Thật sự không muốn sao?"
Hàn Nghị không trả lời cô, xoay người đè cô lên vách tường, dùng ngôn ngữ thân thể trả lời Trình Tang Tang, thuận lý thành chương tập bài thể dục buổi sáng kéo dài 1 tiếng. Trình Tang Tang mệt thật sự, sau khi "luyện công buổi sáng" xong liền thiếp đi trong vòng tay anh.
Hàn Nghị thì vẫn rất tỉnh táo, không hề có ý định đi ngủ.
Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, cô ngủ rất say, hình như cô mơ thấy mộng đẹp, khóe môi hơi nhếch lên.
Hàn Nghị nhìn không chớp mắt.
Cánh tay bị gối hơi tê, Hàn Nghị thử động một chút, Trình Tang Tang đột nhiên lầm bầm một câu, lực ôm anh chặt hơn, cọ cọ đầu vào ngực anh một lúc mới an tâm ngủ tiếp.
Hàn Nghị nhớ tới lời Tống Nhàn.
"... Người thích trước luôn là người phải bỏ ra nhiều hơn, trong suy nghĩ của Trình Tang Tang, cô ấy là người thích anh trước, dù thoạt nhìn thì anh là người theo đuổi, thế nhưng trên thực tế, cô ấy đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Nói cho cùng, cô ấy vẫn cho rằng, anh không đủ quan tâm tới tình cảm này... "
Hàn Nghị trầm tư.
12 giờ trưa, Trình Tang Tang tỉnh lại.
Cô còn chưa mở mắt đã cảm nhận được Hàn Nghị vẫn nằm bên cạnh mình. Nhiệt độ và hơi thở nam tính quen thuộc bao vây lấy cô, chưa hề rời đi. Cô mở mắt, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.
Cô chớp chớp mắt mấy cái.
Đôi mắt đen nhanh kia dời đi.
Hàn Nghị nói: "Chúng ta đi tới một nơi nhé."
Nói thật, Trình Tang Tang có chút ngoài ý muốn.
Cô không ngờ Hàn Nghị sẽ đưa cô tới đây---- khách sạn Vạn Thông. Khách sạn Vạn Thông là khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất thành phố S, 8 năm trôi qua, dù có thêm khá nhiều khách sạn quốc tế mọc lên nhưng địa vị của nó vẫn không suy giảm.
Đối với Trình Tang Tang, khách sạn Vạn Thông là một kỷ niệm rất có ý nghĩa.
18 tuổi, cô lừa Hàn Nghị lên tầng cao nhất của khách sạn này, câu dẫn Hàn Nghị trong bể bơi, là nơi hai người trải qua lần đầu tiên. Dù sau đó hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng ấn tượng về lần đầu tiên vẫn khắc sâu vào tâm trí cô.
Trình Tang Tang kiễng chân, ghé vào tai Hàn Nghị cười nói: "Chúng ta tới khách sạn thuê phòng hả? Hàn thúc thúc, hiếm khi anh có suy nghĩ này nhé."
"Không phải."
Trình Tang Tang sững sờ.
Hàn Nghị nắm tay cô đi vào khách sạn.
Một lúc sau, có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
"Nghị ca?"
Hàn Nghị và Trình Tang Tang không hẹn mà cùng quay sang, Quý Vân mỉm cười đi tới, cô ấy mặc đồng phục của khách sạn, trên ngực có một bảng tên viết tên Quý Vân. Cô ấy đứng trước mặt hai người, có chút bất ngờ, có chút vui mừng nói: "Đúng là anh rồi, vừa rồi nhìn thấy bóng lưng em đã cảm thấy quen mắt, không nghĩ tới là anh thật."
Hàn Nghị hỏi: "Chuyển về đất liền rồi?"
Quý Vân cười: "Đúng vậy, hợp đồng của em với Jewel kết thúc vào cuối tháng 7. Mấy hôm trước mới tới Vạn Thông."
Trình Tang Tang cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt, nghe thấy anh và cô ấy trò chuyện với nhau thì liền nhận ra, cô quay đầu nhìn Hàn Nghị, mỉm cười dịu dàng, hỏi: "A Nghị, đây là bạn anh hả?"
Quý Vân nhìn thấy Trình Tang Tang thì không khỏi sững sờ, vừa rồi chỉ mải lo nhìn Hàn Nghị, không để ý tới người phụ nữ bên cạnh anh. Ánh mắt Quý Vân rơi xuống bàn tay đan xen nhau của hai người, sau đó lặng lẽ thu hồi. Cô vươn tay, nói với Trình Tang Tang: "Chào cô, tôi là Quý Vân, là quản lý đại sảnh của khách sạn Vạn Thông."
Trình Tang Tang khẽ vuốt cằm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Vân.
"Trình Tang Tang."
Nói xong, cô nhìn Hàn Nghị một chút, nói tiếp: "A, em nhớ ra rồi, Quý tiểu thư trước đây cũng làm việc trên Jewel phải không? Thảo nào em cứ cảm thấy rất quen mắt."
"Trước đây là cấp trên của anh." Hàn Nghị giải thích.
Quý Vân cười hỏi: "Hai người tới ăn cơm hay thuê phòng?"
Hàn Nghị nói: "Thuê phòng."
Quý Vân nói: "Bên này, em giúp hai người làm thủ tục nhận phòng."
Trình Tang Tang đang muốn đi cùng thì Hàn Nghị lại nói: "Em ra sofa ngồi nghỉ đi, để anh đi làm thủ tục."
"Vâng."
Trình Tang Tang không nói gì, ngoan ngoãn đi tới sofa ngồi. Hàn Nghị thấy cô ngồi xuống mới thu hồi ánh mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt có chút đắng chát của Quý Vân, cô miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Chúc mừng Nghị ca nhé."
Hàn Nghị ừm một tiếng.
Quý Vân cúi đầu gõ máy tính, làm thủ tục nhận phòng cho Hàn Nghị, mấy lần định nói gì đó với anh, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời. Sau khi hoàn tất các thủ tục, Quý Vân đưa thẻ phòng của Hàn Nghị, Hàn Nghị nói: "Tôi đi đây." Sau đó, không chút do dự xoay người đi về phía sofa, chẳng có chút suy nghĩ muốn ôn chuyện với bạn cũ.
Quý Vân nhìn theo hướng đi của Hàn Nghị, anh đang xoa chân cho Trình Tang Tang.
Nhìn xuống đôi giày cao gót khoảng 10cm của Trình Tang Tang, Quý Vân mới hiểu ra, trong lòng thì vô cùng kinh ngạc. Cô và Hàn Nghị đã làm việc với nhau mấy năm, trong suy nghĩ của cô, Hàn Nghị là người không biết quan tâm người khác, không nghĩ tới, an lại có thể cẩn thận để ý một người như thế.
Trình Tang Tang ngửa đầu nói chuyện gì đó với Nghị ca, Nghị ca nghiêm túc nhìn cô ấy.
Trình Tang Tang giận dỗi với anh.
Rất nhanh, Nghị ca lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, Trình Tang Tang hé miệng cười, lúc này mới đặt tay vào tay anh, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi về phía thang máy. Ánh mắt của Nghị ca quá mức yêu thương, Quý Vân không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Hóa ra Nghị ca cũng có một mặt dịu dàng yêu thương thế này.
Hàn Nghị thiếu tinh tế đã biến thành Hàn Nghị dịu dàng tình cảm rồi.
"Quản lý Quý."
Quý Vân lấy lại tinh thần, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bên kia xảy ra chút vấn đề, cần chị qua đó xử lý."
"Được."
Trước khi đi, cô quay lại nhìn Hàn Nghị một lần nữa, anh và Trình Tang Tang đã đi vào trong thang máy, ánh mắt của anh luôn đặt lên người Trình Tang Tang, một chút cũng không chia cho cô, dường như đối với anh, tất cả chỉ là Trình Tang Tang.
Cô chợt nhớ tới lời Tiểu Sài nói.
"... Nghị ca của chúng ta không gần nữ sắc, em nghi ngờ anh ấy là gay!"
Cái gọi là không gần nữ sắc, kỳ thật chỉ là trong lòng đã có người rồi mà thôi, vì thế nên hoàn toàn không thể chấp nhận được người khác, đây có lẽ chính là tình yêu chân thành.
Trong thang máy chỉ có Hàn Nghị và Trình Tang.
Trình Tang Tang cầm chiếc thẻ phòng, nói: "Còn nói là không thuê phòng, nếu không thuê thì thẻ phòng này anh lấy để làm gì?"
Hàn Nghị vẫn nói: "Không phải."
Trình Tang Tang: "Thừa nước đục thả câu." Đôi mắt cô đảo quanh một vòng, sau đó nói: "Chẳng lẽ là đặc biệt tới gặp cấp trên của anh?"
"Nói linh tinh."
Trình Tang Tang hỏi: "Anh có ngửi thấy mùi ghen ở đâu đây không? Nếu như ngửi thấy thì về sau phải cẩn thận nhé. Trình Tang Tang em không chỉ thích gây chuyện thôi đâu, em còn cực kỳ thích ghen đấy, em mà ghen thì người phiền toái chỉ có anh thôi."
Hàn Nghị nhìn cô.
Trình Tang Tang cười híp mắt hỏi: "Biết chưa?"
Giọng nói của Hàn Nghị hơi trầm xuống: "Em không có cơ hội ghen đâu."
Trình Tang Tang sửng sốt, sau đó một lúc mới hiểu ý nghĩa câu nói này, cả người vui vẻ như một đóa hoa mới nở. Nếu như không phải trong thang máy có camera thì cô thật sự muốn kiễng chân hôn anh một cái. Thang máy dừng ở tầng cao nhất của khách sạn. 8 năm trôi qua, khách sạn Vạn Thông đã sửa chữa một lần, tầng cao nhất này cũng được trang trí xa hoa hơn không ít.
Giày cao gót giẫm chết mặt thảm mềm mại, Hàn Nghị lấy thẻ phòng ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, Hàn Nghị không bước vào luôn mà gọi Trình Tang Tang.
"Trình Tang Tang."
"Dạ?"
"Nhớ rằng người có 0524, không phải chỉ mỗi mình em."
Hết chương 49.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.