Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 5: Lắm chiêu trò



Chương 5: Lắm chiêu trò
Edit: Sủi
Beta: Tiểu Vũ
Lần thứ hai Hàn Nghị gặp Trình Tang Tang là một sự tình cờ.
Hàn Nghị không có nhà trên đất liền, sau khi kết thúc hành trình 12 tháng trên biển, anh nhận lời mời ở lại Tống gia của Tống Chu Sở. Vừa khéo là, tối đó Tống gia có một bữa tiệc, lúc tài xế chở Hàn Nghị tới địa điểm tổ chức tiệc thì thuận đường đi đón anh em nhà họ Tổng.
Tống Nhẫn và Tống Nhàn đều học tại một trường cấp 3 dân lập ở thành phố S, Tống Nhẫn học lớp 12 còn Tống Nhàn học lớp 11.
Lúc tài xế đến cổng trường, Tống Nhẫn gửi tin nhắn nói rằng giáo viên sẽ dạy quá giờ khoảng 10 phút.
Tài xế báo lại cho Hàn Nghị tin này.
Hàn Nghị hạ cửa sổ xe xuống rồi hút điếu thuốc.
Chiều thứ sáu, ngoài cổng trường rất đông đúc và náo nhiệt, học sinh mặc đồng phục tràn ra, vừa phấn chấn vừa sôi nổi. Đối với Hàn Nghị, cảnh tượng như thế này đã quá xa vời, giống như chuyện của kiếp trước vậy.
Lái xe nói chuyện phiếm với Hàn Nghị, câu nào cũng mang theo ý lấy lòng.
Thuyền trưởng 24 tuổi, cầu vai 4 gạch, kinh nghiệm hàng hải phong phú, thao tác đường biển thuần thục, là một ngôi sao mới phất trong giới hàng hải, những điều này chính là vốn liếng để anh có thể kiêu ngạo.
Hàn Nghị nhả khói, tiếp nhận lời mấy lời lấy lòng như một cách đương nhiên.
Trước cổng trường cấp 3 này có trồng một cây thường xanh.
Lúc này, dưới gốc cây có một cô gái xinh đẹp đang đứng.
Tài xế cũng chú ý tới, nói: "Đó là thiên kim của Trình gia, là bạn tốt của Nhàn tiểu thư."
Tiếng gọi Hàn ca ca vừa mềm vừa ngọt ngày hôm đó anh vẫn chưa quên.
Cô trốn sau gốc cây, chỉ nhô đầu ra, dường như đang thăm dò cái gì đó, cách xa như vậy mà Hàn Nghị vẫn có thể nhìn rõ được đôi mắt lanh lợi của cô, chưa đến một phút, có 2 thanh niên không đứng đắn đi tới, đôi mắt của Trình Tang Tang ngay lập tức đỏ lên, cô lắc đầu một cách run rẩy.
Ba người đang nói chuyện gì đó.
Trình Tang Tang lấy ra mấy tờ tiền từ trong balo.
Hai cậu thanh niên cầm tiền rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đôi mắt ngập nước của Trình Tang Tang hơi chuyển động.
"ĐM." Hàn Nghị ngậm điếu thuốc xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Trình Tang Tang: "Khóc thì được cái đếch gì, đuổi theo."
Trình Tang Tang như cô vợ nhỏ nhắm mắt theo đuôi Hàn Nghị.
Trong con hẻm nhỏ rộng chưa đầy 1m, chân dài vắt ngang, dứt khoát ngăn cản hai cậu thanh niên, Hàn Nghị trầm giọng nói: "Trả tiền lại cho cô ấy, nếu không ông đây đập chết tụi mày." Trình Tang Tang rụt rè ló đầu ra khỏi lưng Hàn Nghị.
Hai tên thanh niên dường như bị doạ sợ.
Hàn Nghị: "Tính tình ông đây không tốt đâu, nhanh lên."
Hai tên thanh niên nhanh chóng móc tiền ra.
Hàn Nghị: "Còn để ông đây thấy chúng mày bắt nạt cô ấy lần nữa thì chúng mày khỏi cần đến trường, cứ ở bệnh viện nằm cả đời đi."
Hai tên thanh niên bị doạ tới mức tè ra quần, mặt trắng bệch gật đầu, sau đó chạy nhanh như bay.
Hàn Nghị nhét tiền vào trong tay Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang vốn dĩ còn đang nước mắt lưng tròng thì giờ đây, nước mắt đó lại rơi xuống từng giọt từng giọt, giống như những viên trân châu vậy, khóc đến mức mũi đỏ cả lên.
Ở trên thuyền toàn đám đàn ông cục mịch, Hàn Nghị gần như chưa từng tiếp xúc qua lại với phụ nữ. Thế nên, anh cảm thấy khó hiểu cực kỳ, anh đã giúp cô giải quyết vấn đề rồi mà sao cô lại khóc lớn hơn thế này, cuối cùng anh đành tỏ ra bình tĩnh nói: "Không được khóc, khóc cái rắm ấy, khóc có thể giải quyết được chuyện gì?"
Giọng điệu này khiến Trình Tang Tang càng khóc dữ hơn nữa, cô nức nở nói: "Cháu cũng không phải thành viên trên thuyền của chú, sao chú lại mắng cháu?"
Hàn Nghị bị cô nhóc 18 tuổi làm cho bị nghẹn lời.
Qua một lúc lâu, anh mới nói: "Sao bọn nó bắt nạt cô?"
"Trình gia bọn cháu có tiền, bọn họ thấy cháu dễ bắt nạt." Cô lau nước mắt, lại nói: "Cháu không dám nói với người trong nhà, sợ bị mẹ nói cháu không ngoan, nói tại sao họ không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt mình cháu, chắc chắn là cháu có vấn đề nào đó... "
"Logic chó má gì vậy?"
Trình Tang Tang dường như bị doạ, cô mở to đôi mắt lóng lánh ánh nước ngây ngốc nhìn anh, bộ dạng ngơ ngác, khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, lộ ra vài phần yếu đuối, trông giống như bông hoa đẹp đẽ được tỉ mỉ chăm sóc trong nhà kính.
Tim Hàn Nghị nhất thời mềm nhũn, ý muốn bảo vệ ai đó chưa từng rõ ràng như lúc này, anh nói: "Tôi sẽ ở Tống gia mấy tháng, ai dám bắt nạt cô thì cô cứ nói với tôi, tôi đập chết bọn họ."
Cô hít hít mũi, nói : "Cháu cảm ơn chú."
"Chú cái beep ý!"
"Anh ạ." Cô dịu dàng gọi.
Cô gái 18 tuổi mắt long lanh, giống như ánh đèn bên bờ biển lúc trở về.
Sau đó, Hàn Nghị phát hiện ra, thiên kim Trình gia thật sự đen như chó vậy, không biết có phải tại cô có gương mặt kiểu "tôi dễ bắt nạt lắm, đến bắt nạt tôi đi này" hay không mà đám lưu manh côn đồ trong phạm vi 10 dặm đều có quan hệ với cô. Hàn Nghị rất bận, ngày nào anh cũng phải giúp Trình Tang Tang giải quyết vấn đề bạo lực học đường, thứ hai đánh thiếu niên bất lương trường bên, thứ ba đe doạ chị đại trong trường, thứ tư đánh đám lưu manh hẻm nhỏ... Một tuần bảy ngày không có ngày nào là anh rảnh.
Hàn Nghị cũng không biết, lúc trước Trình Tang Tang đã sống sót kiểu gì nữa, mang một lá bài cực tốt trong tay mà đánh thì lại tệ vô cùng.
.
Gió biển buổi tối có chút lạnh.
Vậy mà thân thể cường tráng của Hàn Nghị lại nóng giống như bàn là cắm điện, một người sống sờ sờ như Trình Tang Tang nhảy xuống dưới, anh vững vàng đón được thân thể cô mà không mảy may dao động chút nào. Cho tới khi Trình Tang Tang lơ đãng cười, mang theo hơi thở và hương nước hoa quen thuộc trong kí ức quanh quần bên tai, anh mới đen mặt.
"Cút xuống cho ông."
Trình Tang Tang mếu máo: "Cứu cháu không phải trách nhiệm của chú sao?"
Hàn Nghị thả tay.
Trình Tang Tang bị ném xuống đất một cách không thương tiếc, đau đến mức cô phải nhíu mày nhẹ, đôi mắt phiếm hồng vì đau.
Hàn Nghị không hệ bị lay động, từ trên cao nhìn cô một cái, sau đó quay người định đi.
Trình Tang Tang "ui da" một tiếng, giọng nói đáng thương vang lên: "Chú Hàn ơi, hình như cháu bị trật chân rồi."
Hàn Nghị tựa như không nghe thấy, bóng lưng rời đi của anh vừa tuyệt tình vừa lạnh nhạt.
.
Boong tàu lúc nửa đêm đã không còn người.
Trình Tang Tang ngồi trên sàn tàu, cô hơi cúi đầu, cái gãy trắng nõn lộ ra dưới bầu trời đêm càng khiến người ta dễ thấy hơn.
Cô thử đứng lên, nhưng thử đến hai lần đều không thành công.
Tới lần thứ 3, có một người đỡ lấy cánh tay cô, cô quay đầu nhìn sang, là một anh chàng mặc đồng phục nhân viên an ninh, anh ta hỏi: "Cô có cần giúp đỡ gì không?"
Trình Tang Tang có chút thất vọng, nói: "Chân tôi bị trật rồi, phiền anh đưa tôi về tầng 8."
Người đàn ông trẻ tuổi nói: "Vâng thưa cô."
Lúc về đến khoang thuyền trên tầng 8, người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Thưa cô, có cần tôi giúp cô gọi bác sĩ không?"
Trình Tang Tang nói: "Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự gọi."
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô một lần nữa rồi mới rời đi.
Trình Tang Tang đóng cửa phòng, cô cởi giày cao gót, giẫm trên tấm thảm mềm mại, chẳng có chút gì là bị trật chân cả. Cô ôm điện thoại nằm trên giường, thở dài vài cái không rõ lý do rồi bắt đầu xem ảnh trong điện thoại.
Đó là tấm ảnh Trình Tang Tang chụp trộm vào năm 2009, chất lượng không cao.
Hàn Nghị ngồi trên xe riêng của Tống gia hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, chàng trai trẻ vừa có khí chất vừa có mị lực.
.
Trình Tang Tang nhớ đó là lần thứ hai cô gặp Hàn Nghị.
Hôm đó, Tống gia có một bữa tiệc, Trình Tang Tang đã biết được điều này từ sớm, cô còn biết chuyện sẽ có lái xe tới trường học đón Tống Nhàn và Tống Nhẫn đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, hơn nữa, trên chiếc xe đó còn có một vị thuyền trưởng mới ở lại Tống gia không lâu.
"Nhàn Nhàn, giúp mình một chuyện đi."
Tống Nhàn: "Cậu có ý với thuyền trưởng Hàn? Vậy anh tớ làm sao bây giờ?"
Trình Tang Tang cười tít mắt: "Tớ từ chối anh cậu rồi, dưa hái xanh sẽ không ngọt đâu."
Tống Nhàn: "Được thôi, nhưng mà xảy ra chuyện tớ mặc kệ đấy. Nói trước nhé, thuyền trưởng Hàn không phải người sẽ sống lâu dài ở đất liền đâu, bố tớ nói anh ấy là người đàn ông trời sinh thuộc về biển cả."
Trình Tang Tang : "Mình cũng là cô gái hướng về bầu trời, bầu trời và biển cả, hợp nhau biết bao."
Tống Nhàn cạn lời, vừa giữ chân Tống Nhẫn vừa gọi người tới giúp.
Trình Tang Tang diễn một vở kịch dưới gốc cây, phần thưởng cho vở kịch đó chính là một anh Hàn Nghị gọi tới liền tới.
.
Tiểu Sài từ tầng 8 xuống tầng 2.
Tầng 2 là chỗ ở của đa số nhân viên trên tàu. Hàn Nghị là người có thâm niên và năng lực nên có thể ở một mình một phòng. Năm nay cậu ta vừa lên tàu làm việc, vì thế vẫn phải ở chung phòng với người khác. Cậu ta dừng lại trước cửa căn phòng cuối hành lang, giơ tay lên gõ cửa.
Gõ cả nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời.
Khi Tiểu Sài đang buồn bực thì trong phòng vang lên giọng nói trầm trầm của Nghị ca: "10 phút sau quay lại."
Tiểu Sài vâng một tiếng.
Cậu ta lười về phòng, dựa vào trước chờ đợi.
Phòng ở của nhân viên hầu hết đều là phòng nhỏ, không có cửa sổ, vừa ngột ngạt vừa cách biệt, lại còn không có cách âm nữa. Tiểu Sài đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là Nghị ca đang tắm. Quả nhiên, 10 phút sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Hàn Nghị chỉ quấn khăn tắm cho nửa người dưới, bên trên cởi trần, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những giọt nước đang trượt trên lồng ngực rắn chắc của anh, xuống cơ bụng 6 múi rồi tới đường nhân ngư, cuối cùng thì biến mất trong khăn tắm.
Tiểu Said đang định nói gì đó thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Hàn Nghị nói: "Vào đi."
Tiểu Sài gật đầu.
Tiểu Sài rất ít khi vào phòng của Hàn Nghị, cậu ta cảm giác được Nghị ca không thích, cho nên bình thường có chuyện gì đó đều nói ở bên ngoài. Đây là lần thứ 3 cậu ta vào phòng anh, không khác hai lần trước lắm, phòng của anh ngập tràn hương vị nam tính.
Mũi Tiểu Sài rất nhạy, cậu ta ngửi thấy một chút mùi tanh quen thuộc nào đó.
Nhớ tới lúc nãy gõ cửa không thấy Nghị ca trả lời, Tiểu Sài liền nhanh chóng hiểu ra, cậu ta nháy nháy mắt hỏi: "Lúc nãy Nghị ca bận việc hả?"
Hàn Nghị hừ một tiếng.
Công việc trên du thuyền có chút nhàm chán, những người trên tàu hoặc là phối hợp giải quyết nhu cầu sinh lý hoặc là tự túc. Tiểu Sài liếc thấy trên bàn có một tấm hình bị che mất, mập mờ nói: "Em khá thích của Nhật Hàn, điện nước đầy đủ, trong ổ cứng có tận mười mấy Gb lận, lần sau em cop cho anh một bản nhé?"
Hàn Nghị nhêch miệng: "Ông đây không thích Nhật Hàn."
"Âu Mỹ?"
"Hàng nội địa?"
Tiểu Sài xoa xoa tay, lúc này mới nhớ ra chuyện chính, nói: "À đúng rồi, Nghị ca, em đưa Trình Tang Tang phòng VIP về rồi, còn hỏi cô ấy có muốn gọi bác sĩ không, cô ấy nói không cần. Có điều, em thấy chân cô ấy hình như bị trật nghiêm trọng lắm."
Hàn Nghị không trả lời, chỉ hừ một tiếng.
Sau khi Tiểu Sài rời đi, anh mới cất tấm hình bị che kia vào ví tiền, cả quá trình cũng không nhìn một chút nào.
Năm 2009 vẫn chưa thịnh hành ngôn ngữ mạng như bây giờ.
Dùng ngôn ngữ mạng thịnh hành hiện tại thì, Trình Tang Tang năm đó chính là một nữ hoàng drama, một diễn tinh chính hiệu, hố hết người này tới người khác, anh là đồ ngốc mới bị lừa tới lần thứ hai.
Tiểu Vũ: Cuối cùng thì mình cũng trở lại rồi đâyyyy
Xin lỗi mọi người vì đã bỏ bê em nó lâu đến vậy, từ giờ trở đi mỗi ngày 1 chương nha <3
Truyện này từ giờ sẽ do mình và một người chị đáng yêu cùng nhau làm. Người chị xinh xắn đáng yêu tên là Sủi nha bà con =)))
Các bạn chú ý tên người edit ở bên trên nhé, mình có ghi người edit cho từng chương.
Ngủ ngon, mơ đẹp! <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.