Đêm tối tịch mịch, cửa sổ đóng chặt ngăn cách bóng đêm đen kịt, ngăn cách cả gió lạnh nửa đêm.
Phòng khách ngột ngạt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, Mạnh Sơ Vũ nằm trên sô pha tỉnh ngủ vì nóng, miệng lưỡi khô khốc, muốn rót một ly nước lạnh uống.
Sờ so4ng trong bóng tối mãi vẫn không tìm thấy phòng bếp ở đâu, lại mơ hồ nhìn thấy một tia sáng hắt ra từ khe hở cánh cửa.
Cô lần theo ánh sáng, đẩy cửa ra…
Trên giường lớn phòng ngủ có một người đàn ông đang nằm ngủ, áo ngủ trên người mở hai cúc, vạt áo phanh ra không hề để ý.
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm vào vùng ngực vân da rõ ràng của người đàn ông ấy, tiến về phía trước một bước, cảm giác như cổ họng càng lúc càng khô rát, cơ thể cũng nóng đến tan ra.
Đến tận lúc “ùng ục” một tiếng, cô hóa thành một giọt nước tròn xoe, lơ lửng trong không trung rồi chậm rãi rơi xuống, rơi vào hốc xương quai xanh sâu hun hút của người đàn ông.
Ngay khoảnh khắc hạ cánh, cơ thể cô lập tức sôi trào, nổi lên những bọt khí đầy phấn khích.
Cô không kìm được thở dài một hơi, đi xuống dọc theo độ cung xinh đẹp này…
Chưa lăn xuống đến nơi muốn đến, “bụp” một tiếng, cơ thể đang sôi trào bỗng bùng nổ.
Mạnh Sơ Vũ mở bừng mắt trong chùm ánh sáng trắng trước mặt, nhìn thấy một mảng đen kịt, sờ sờ mặt và cánh tay mình.
Chắc chắn là mình vẫn còn nguyên vẹn, nghiêng đầu lại thấy chiếc đồng hồ điện tử dạ quang quen thuộc trên tủ đầu giường.
Ngây người nhìn con số “4” trên đồng hồ điện tử suốt nửa phút, Mạnh Sơ Vũ mới phản ứng lại…
Bây giờ là hơn bốn giờ sáng, cô đang nằm trên giường của nhà mình.
Nhưng chỉ nửa phút trước, cô đã có một giấc… mộng xuân đầy hoang đường, coi sếp mình là nam chính.
Ngón chân phía dưới lớp chăn của Mạnh Sơ Vũ cuộn lại, cả người cũng co lại như con tôm.
*
Sáng, bảy rưỡi.
Tiếng rung vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ người thì đã bị đánh thức, nhưng hồn vẫn còn trong mơ, nghe mãi mới nhận ra đó là tiếng điện thoại kêu.
Mí mắt nặng không mở nổi, cô duỗi tay sờ so4ng tủ đầu giường một lát, cầm được điện thoại lập tức ấn linh tinh vài cái, để lên bên tai: “Alo…”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một chút mới vang lên một giọng nữ lớn tuổi: “Nhầm số rồi à? Không phải số Tiểu Tuấn à?”
Tiểu Tuấn?[1]
Mạnh Sơ Vũ nhíu mày, yếu ớt nói: “Cháu không phải Tiểu Tuấn, bà gọi…”
Chữ “nhầm” còn chưa nói thành tiếng, đã nghe đầu bên kia đã nói thầm một câu: “Đúng rồi, là số Tiểu Tuấn lưu mà…”
Mạnh Sơ Vũ bực bội mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thông báo cuộc gọi…
Bà nội.
“???”
Bà nội cô đã mất từ lâu rồi cơ mà?
Mạnh Sơ Vũ giật mình, ngồi dậy.
Lông tơ còn chưa kịp dựng đứng, cô lại chú ý đến icon lạ lẫm ở góc trái phía trên màn hình.
“???”
Mạnh Sơ Vũ lật điện thoại sang nhìn mặt lưng của nó.
Đây không phải là điện thoại cô.
Điện thoại cô tuy cùng loại, cùng màu sắc với cái này, nhưng mặt lưng nó bị xước hai vết.
Trong chớp mắt, Mạnh Sơ Vũ như hiểu ra điều gì, vội đặt điện thoại lại bên tai: “… Bà tìm Chu Tuyển ạ?”
“Ừ, đúng rồi… Cái trí nhớ của bà, quen rồi mãi không sửa được, cháu là bạn của Tiểu Tuyển à?”
“Cháu…” Mạnh Sơ Vũ nhất thời không biết giải thích thế nào, “Bà đợi chút, cháu bảo anh ấy gọi lại cho bà sau ạ.”
Đầu bên kia đồng ý rồi cúp máy.
Mạnh Sơ Vũ xốc chăn xuống giường, ra ban công nhìn về phía tòa nhà đối diện, chỉ thấy những tấm rèm che kín mít của căn hộ tầng bảy.
Cô định dùng điện thoại Chu Tuyển gọi cho điện thoại mình, nhưng nhận ra là không mở được mật khẩu.
Cô đành vào phòng tắm vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Từ khi ở tập đoàn, Mạnh Sơ Vũ đã thường xuyên đi theo sếp Thái lớn tuổi tham dự nhiều sự kiện trang trọng, luôn cố gắng ăn mặc chững chạc nhất có thể nên không thích hợp dùng ốp lưng cầu kỳ, chỉ dùng máy trần kiểu doanh nhân giống những vị lãnh đạo đó.
Ai ngờ có ngày lại xảy ra chuyện thế này.
Tối hôm qua cô mụ mị cả người, sao Chu Tuyển cũng không phát hiện chứ?
Lần theo dấu vết đi tìm nguyên nhân, trong đầu bỗng bật lên một cảnh tượng ướt át.
Cả người Mạnh Sơ Vũ tê dại như bị điện giật, trong nháy mắt, cái cảm giác mềm mại dường như quay lại nơi đầu ngón tay.
Đợi chút.
Cô nhớ rõ ràng là hồi rạng sáng cô mơ, mơ thấy mình trượt cầu thang trên xương quai xanh của Chu Tuyển.
Nhưng cảnh chọc cơ ngực này từ đâu ra?
Là một giấc mơ trước lúc trượt cầu thang ư?
Mạnh Sơ Vũ ấn thái dương cẩn thận hồi tưởng, nhưng chỉ nhớ ra tối qua mình chờ Chu Tuyển nên ngủ quên, sau đó tỉnh dậy thế nào, sau khi tỉnh dậy nói tạm biệt với Chu Tuyển thế nào, đều không nhớ rõ.
Chỉ có một ấn tượng mơ hồ, hình như cô đi theo đường tắt của gara ngầm để về.
Toàn những ký ức vụn vặt, tại sao chỉ có ký ức về cảnh chọc cơ ngực Chu Tuyển là rõ ràng như thế?
Không có lý nào.
Vậy chắc là sau khi về nhà mới nằm mơ.
Trong vô thức, cô đã tới tầng bảy tòa nhà đối diện, cửa thang máy mở ra, Mạnh Sơ Vũ bước ra ngoài với lòng hoài nghi.
Vừa xoa xoa đầu ngón tay, vừa nâng lên làm động tác chọc chọc… Điêu luyện đến bất ngờ.
Bỗng “Cạch” một tiếng, cánh cửa trước mặt được đẩy ra.
Mạnh Sơ Vũ liếc mắt thấy Chu Tuyển bằng xương bằng thịt.
Sống sờ sờ, mặc bộ đồ ngủ giống hệt trong giấc mơ của cô, có điều bây giờ là Chu Tuyển đã cài cúc áo.
Ngón trỏ của Mạnh Sơ Vũ vẫn giữ nguyên ở tư thế chọc chọc, cứng ngắc chỉ chuông cửa nhà anh: “Ờm… Tôi định ấn chuông cửa…”
Ánh mắt Chu Tuyển đảo qua khuôn mặt chột dạ, nhìn tay còn lại của cô.
“À tối qua không hiểu sao lại cầm nhầm, tôi đến đổi lại… Bà nội anh vừa gọi.” Mạnh Sơ Vũ nhanh chóng đưa điện thoại cho Chu Tuyển.
Chu Tuyển có lẽ cũng vừa phát hiện ra, đưa điện thoại cho cô, lời ít ý nhiều: “Ba cô.”
“Anh nghe rồi à?!” Mạnh Sơ Vũ nhận điện thoại mà tay run lên.
“Tôi ngu chắc?”
“…”
Ừ, người bình thường lúc nào cũng xem tên người gọi trước khi nghe máy. Vốn dĩ cô cũng là người bình thường, tại giấc mơ tối qua làm cô mới sáng sớm đã ngơ ngơ ngác ngác.
Thấy vẻ mặt khó xử của Mạnh Sơ Vũ, khóe môi Chu Tuyển giật giật: “Cô ‘ngu’ rồi à?”
Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mũi: “Xin lỗi anh, tôi thấy hình như bà anh… hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hình như giọng tôi lúc nghe điện thoại có vẻ ngái ngủ?” Sáng sớm cuối tuần, cô còn nói rõ là mình đang ngủ, lúc ấy nghe điện thoại của Chu Tuyển, ai cũng sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, Mạnh Sơ Vũ xấu hổ không dám nói thẳng, ậm ừ: “Chắc là anh không có bạn gái nhỉ? Nên …”
Chu Tuyển lắc lắc điện thoại: “Nên bây giờ có lẽ có rồi.”
“…”
“Thế anh gọi lại cho bà giải thích ngay đi, tôi cũng gọi lại cho ba tôi.” Mạnh Sơ Vũ nói nhanh, định chuồn đi luôn nhưng trước khi quay người bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bèn dừng lại gọi một tiếng dò hỏi: “Sếp.”
Chu Tuyển dường như nghi ngờ việc đột nhiên đổi thái độ từ tư sang công, nhướng mày: “Nói.”
Mạnh Sơ Vũ mỉm cười đáp: “Tôi muốn hỏi anh một chút, tối qua tôi về nhà thế nào?”
“Về thế nào? Đi máy bay về.”
“… Ý tôi là, tôi về với tình trạng thế nào?”
Chu Tuyển ra vẻ hồi tưởng, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Tôi hỏi cô có tự về được không, cô nói… Sao lại không, tôi rất tỉnh táo.”
Đúng là phong cách của cô.
Mạnh Sơ Vũ gật đầu: “Trước đấy hình như tôi có ngủ gật trên sô pha, anh đánh thức tôi à?”
“Không gọi thì cô dậy được chắc?”
“Chắc là uống rượu xong nên tôi ngủ hơi say một chút. Vậy trong khoảng thời gian từ lúc anh đánh thức tôi, đến lúc anh hỏi tôi có tự về được không…” Mạnh Sơ Vũ vòng vo một hồi cuối cùng cũng đến trọng điểm, “Tôi không làm chuyện gì mạo phạm chứ?”
“Không.”
“À…”
“Một bàn tay mà cũng đòi vỗ được thành tiếng?”
“…”
Nhìn ánh mắt có chút khinh thường quen thuộc của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ hiểu ra…
Tiền đề của “một bàn tay không vỗ được thành tiếng” là cô có ý “vỗ”.
Nói cách khác, chọc cơ ngực là chuyện có thật.
Những cảnh tượng trong đầu Mạnh Sơ Vũ đảo lộn như sông cuộn biển gầm, ánh mắt lập lờ dao động giữa hai cúc áo đang cài chặt trước mặt, cảm giác hai má dần nóng lên, dường như còn nóng hơn cả trong giấc mơ tối qua.
Chu Tuyển lẳng lặng nhìn cô một lúc, làm bộ đóng cửa: “Hỏi xong chưa?”
“Tôi thì không sao…”
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nghĩ cô trước nay cũng là người sĩ diện, tại sao cứ có chuyện liên quan đến Chu Tuyển là lại như quân domino, quân đầu tiên ngã xuống kéo theo từng quân từng quân nối tiếp ngã theo… Liên tiếp thất bại thế?
Nín thở vài giây, Mạnh Sơ Vũ hạ quyết tâm.
Mất hết mặt mũi, nhưng “tâm hồn” vẫn phải bảo vệ.
Nếu đã phải làm gái đểu, chi bằng làm đến cùng.
“Nhưng chắc là anh có sao đấy.”
Hình như Chu Tuyển cũng thấy hứng thú: “Tại sao?”
Mạnh Sơ Vũ cười cười: “Dạo này bên cạnh tôi không có đàn ông, khó tránh có chút nôn nao.”
“Anh kiềm chế một chút, lần sau lúc tôi vừa uống rượu xong đừng tới gần tôi như thế.”
“Nếu không thì, một bàn tay chưa chắc đã không thể vỗ được thành tiếng.”
Nói xong mỉm cười gật đầu với Chu Tuyển thay lời chào, xoay người vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi xuống, Mạnh Sơ Vũ vịn vào tay vịn bên cạnh, chân hơi nhũn ra.
Trò trả đũa vô liêm sỉ thế này, sao cô không thầy dạy cũng biết vậy.
Thôi, không quan trọng, đỉnh là được.
*
Sáng sớm thứ hai, Mạnh Sơ Vũ đến công ty với trạng thái “heo chết không sợ nước sôi”.
May mắn là sự cố xảy ra vào cuối tuần, trải qua kỳ giảm xóc kéo dài hai ngày, cô coi như cũng đã nghĩ thông suốt.
Tục ngữ có câu “Thực sắc tính dã”[2], mục đích của việc nhìn thấy cơ ngực muốn sờ sờ chọc chọc một chút, cũng chẳng khác mục đích của việc nhìn thấy miếng thịt heo có tỉ lệ hoàn hảo nhất trong chợ, muốn chọn một miếng.
Bài học mà cô nên rút ra là: Sau này, phàm là dính đến rượu thì đừng một mình ở chung một chỗ với Chu Tuyển, cho anh ta… cho bản thân mình cơ hội.
Lúc Mạnh Sơ Vũ đến văn phòng Tổng Giám đốc, ba thư ký và Chu Tuyển vẫn chưa tới.
Cô bật máy tính nhận email, thấy không có việc gì phải xử lý gấp nên đi ra quầy trà nước, định pha ly cà phê.
Đang bận rộn trước máy pha cà phê, cô nghe thấy ba tiếng gõ cửa đầy ngập ngừng phía sau lưng.
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại thấy Nhậm Húc.
Cậu ta vừa xuất hiện đã đánh thức cơn tức giận tuần trước của Mạnh Sơ Vũ.
Công bằng mà nói, Chu Tuyển chê tửu lượng cô kém cỏi không phải là vô lý, dù sao thì trước đây cô cũng mượn rượu làm càn trước.
Tuy thái độ nói chuyện của anh ta làm người khác rất bối rối, nhưng làm lãnh đạo, căn cứ vào giới hạn năng lực của cấp dưới để sắp xếp công việc là hoàn toàn đúng.
Nhưng Nhậm Húc lại nhiều lần giở trò, thật sự khiến Mạnh Sơ Vũ không thoải mái.
Hơn nữa, sự cố giữa cô và Chu Tuyển cũng là do Nhậm Húc gây ra.
“Trợ lý Mạnh, bây giờ cô có thời gian chứ ạ?” Nhậm Húc cười hơi căng thẳng.
Mạnh Sơ Vũ rất khó có thể thể hiện thái độ niềm nở với cậu, quay lại tiếp tục pha cà phê, thuận miệng trả lời: “Sao thế?”
Nhậm Húc tiến về phía trước: “Trợ lý Mạnh, những chuyện tuần trước, tôi muốn giải thích và nói lời xin lỗi với cô…”
“Chuyện gì?” Mạnh Sơ Vũ lạnh nhạt.
Nhậm Húc xoa gáy: “Chuyện hôm thứ sáu chắc cô đã biết rồi, còn hôm thứ tư… Sáng hôm đó thật ra sếp Chu có sai tôi bảo cô đi pha trà cho anh ấy…”
Nhậm Húc còn giải thích lan man, nhưng Mạnh Sơ Vũ không nghe tiếp nữa mà chỉ tập trung vào hai chữ “pha trà”.
Cô nhớ rất rõ, hôm đó lúc Nhậm Húc gạt cô ra, đúng là Trịnh Thủ Phú phòng xuất nhập khẩu đến cho Chu Tuyển một câu trả lời.
Mà ngay tối hôm trước, cô và Chu Tuyển vừa cùng nhau xử lý chuyện Trịnh Thủ Phú nhận hối lộ, lúc ấy cũng pha trà cho Trịnh Thủ Phú.
Ba thư ký trong văn phòng đều biết pha trà, Chu Tuyển cố ý sắp xếp cô làm, không thể là vì thật sự muốn cô bưng trà đổ nước, mà là ám chỉ cô vào văn phòng của anh để theo dõi.
Nếu Nhậm Húc thành thật truyền lời, cô chắc chắn sẽ hiểu ngay.
Nhậm Húc nói xong, Mạnh Sơ Vũ gật đầu “Ừm” một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai cậu.
Mỗi lần Chu Tuyển vỗ vai người khác, bầu không khí đều vô cùng đáng sợ. Bây giờ nhìn động tác này của Mạnh Sơ Vũ, Nhậm Húc cũng theo bản năng hoảng sợ.
“Trợ lý Nhậm,” Mạnh Sơ Vũ gọi cậu một tiếng đầy ý vị sâu xa, cười nói: “Sao này cậu cứ làm tốt việc truyền lời đi, ‘pha trà’ cũng không phải việc vặt mà cậu nghĩ, đó là ám hiệu giữa tôi và sếp Chu.”
“… Tôi tôi tôi biết rồi ạ!”
Nhậm Húc vừa dứt lời đã liếc thấy cái gì.
Hai người đồng thời quay đầu về một phía, thấy Chu Tuyển vừa lúc đi ngang qua, dừng lại.
Mạnh Sơ Vũ: “…”
Mãi cô mới có cơ hội “lấy trà trị trà”[3], đừng nói là bây giờ Chu Tuyển vạch trần cô, bảo “Ám hiệu gì, sao tôi không biết” đấy nhé.