“Anh bảo tôi có gì thì nói còn gì? Nói xong anh lại chê tôi hỏi nhiều, nói thẳng nói xiên gì anh cũng ý kiến, anh thấy anh có lạ không…”
Mạnh Sơ Vũ nhịn ba ngày, đến lúc không nhịn nữa là buột miệng nói một tràng.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Tuyển đã quay đầu chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không phản bác.
Mạnh Sơ Vũ cụp mắt. nắm lấy tay lái một lần nữa nghiền ngẫm lời nói của Chu Tuyển, dường như phát hiện ra một chút gì đó “nghĩa trên mặt chữ”.
Giống như, nếu trăng đẹp hơn cô, anh sẽ nói trăng đẹp chứ không im lặng.
Nếu anh cảm thấy nhàm chán sẽ nói là nhàm chán, chứ không phải “Cô hỏi nhiều thật đấy”.
Thế nên có lẽ anh không phải anh đang chê cô hỏi nhiều.
Mà đang nói anh không cảm thấy nhàm chán.
Ở bên cô, anh không thấy nhàm chán.
Trái tim đã ba ngày không rung động giờ đây bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Mạnh Sơ Vũ siết chặt vô lăng, vẫn cố gắng thả nhẹ hơi thở, lại nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Chu Tuyển chăm chú nhìn hàng cây bên đường ngoài cửa sổ, vẫn không tiếp lời.
Thoạt nhìn là đồng ý với cách hiểu của cô.
Nhưng mà… Ba ngày anh không chủ động tìm cô cũng là sự thật.
Kể cả anh không cảm thấy nhàm chán khi ở bên cô, thì chắc cũng không cảm thấy thú vị nhỉ?
Nhưng mà… Nhà anh xảy ra chuyện, hôm nay mới nói với người ta là đã giải quyết xong, có lẽ ba ngày nay thật sự bận, không rảnh lo nghĩ nhiều chuyện đến vậy.
Có khi anh còn cảm thấy cô không quan tâm gì đến anh, mới như vậy đã bỏ cuộc.
Nhưng cô là con gái mà, theo anh đến tận sơn trang suối nước nóng đã là quá lắm rồi, không được đáp lại nên giận dỗi cũng chẳng có gì đáng trách, anh không thể dành ra vài phút cho cô một chút an ủi được hay sao?
Hầy, nhưng người theo đuổi người ta là cô, người có tiền sử gái đểu cũng là cô, bây giờ hình như vẫn chưa đến lúc anh dỗ ngược lại cô…
Mạnh Sơ Vũ tranh cãi với chính bản thân mình một hồi lâu, ủ rũ một giây rồi trở lại hoàn toàn bình thường, chân nhấn ga cứ một cái nhẹ rồi một cái mạnh.
Chu Tuyển ngồi ghế sau mà lắc lư không vững, định nói gì nhưng há miệng ra rồi lại im lặng.
Coi như đi thuyền vậy.
*
Xe đến nơi, Mạnh Sơ Vũ tạm thời gạt việc riêng sang một bên, điều chỉnh lại cảm xúc, đi theo Chu Tuyển vào trung tâm triển lãm.
Còn một tuần nữa là đến ngày diễn ra triển lãm nhà ở thông minh lần này, các gian hàng triển lãm của doanh nghiệp đã cơ bản thành hình.
Tuy mấy năm nay Sâm Đại sa sút, nhưng tham gia triển lãm thì không hề thua kém.
Như thường lệ, đi theo phong cách hành xử khác người “Hiệu suất không tốt nhưng làm màu đứng đầu”.
Bản thiết kế của gian hàng năm nay đã được hoàn thiện từ trước khi Chu Tuyển nhậm chức, lấy chủ đề “Những vì sao ngoài vũ trụ”, mang cảm giác rất khoa học kỹ thuật.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mạnh Sơ Vũ đã cảm thấy có đỏ mà không có thơm, chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài: Sâm Đại kinh doanh thiết bị nhà bếp, làm gì có ai nấu ăn ngoài vũ trụ?
Quả nhiên Chu Tuyển cũng không hài lòng nhưng trước khi lập uy, anh không vội vàng hủy bỏ toàn bộ bản thiết kế mà đưa ra một thay đổi, đổi khái niệm “Những vì sao ngoài vũ trụ” thành “Đêm đầy sao”.
Bốn phía xung quanh gian hàng triển lãm rộng hơn một ngàn mét vuông được bao phủ bởi tường kính trong suốt, bên ngoài tường là bao la trời sao, phía trong là gian bếp nổi bật với đèn vàng ấm áp, tạo nên bầu không khí như cắm trại trên núi.
Sự thay đổi này khiến cho gian hàng có sức sống hơn nhưng cũng không mất đi chất lãng mạn, quả thật là một nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Tuy vẫn chưa phải là phương án lý tưởng nhất, nhưng dưới tình thế mới nhậm chức vô cùng bất lợi, Chu Tuyển có thể khắc phục tình hình như vậy coi như đã ngăn cơn sóng dữ.
Lúc Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển đến gian hàng, nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh thử ánh đèn.
Thấy Chu Tuyển bất ngờ đến thị sát, cả nhóm nhân viên luống cuống dừng lại chào hỏi anh.
Người phụ trách đón tiếp của phòng truyền thông tiến lên, nói lời xin lỗi: “Sếp Chu, trợ lý Mạnh, không biết hai người sẽ đến nên cũng không chuẩn bị trước, vật liệu ở đây chất đống lộn xộn, chỗ đặt chân còn không có, hay là để tôi đi dạo quanh với hai người trước, gọi người nhanh chóng dọn dẹp quét tước lại một chút ạ?”
Chu Tuyển xua tay: “Không cần, mọi người cứ làm việc của mình đi, tôi có trợ lý Mạnh ở đây là được rồi.”
Mạnh Sơ Vũ tiếp lời: “Giám đốc Trần yên tâm, sếp Chu chỉ đến tham quan một chút thôi. Mọi người đừng vì tiếp đón sếp Chu mà chậm trễ tiến độ, tôi sẽ đi xem một vòng cùng anh ấy.”
“Vậy được ạ,” Giám đốc Trần nhận hai chén trà nhân viên phía sau đưa tới, nâng lên, “Sếp Chu, trợ lý Mạnh, hai người uống trà, có việc gì cứ gọi tôi.”
Mạnh Sơ Vũ nhận trà, đưa cho Chu Tuyển một chén, cùng anh đi vào gian hàng triển lãm, đảm đương nhiệm vụ của hướng dẫn viên du lịch, cả quãng đường nói lại những hiểu biết của mình về chi tiết thiết kế cho Chu Tuyển nghe.
Đi một vòng, đèn cũng được điều chỉnh xong, sao trời ngoài tường kính bỗng sáng lên.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời, góc nhìn rộng lớn thực sự mang lại những cảm nhận vô ngần. Cô chăm chú nhìn rồi cảm thán: “Đẹp thật…”
Chu Tuyển cũng ngẩng đầu.
Giám đốc Trần đứng phía xa thấy hai người đang nhìn lên trên, hô về bên này: “Sếp Chu, trợ lý Mạnh, hai người có ý kiến gì về hiệu ứng đèn thì cứ nói, chúng tôi vẫn còn đang điều chỉnh!”
Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn Mạnh Sơ Vũ: “Hỏi cô đấy, có ý kiến gì không?”
“Hiệu quả tổng thể vượt ngoài mong đợi của tôi, nếu phải nói là chưa được thì…” Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc suy nghĩ: “Tuy theo khoa học, bầu trời có trăng có lẽ sẽ không thể nhìn thấy được nhiều sao như vậy, nhưng nghệ thuật thì không nhất thiết phải để ý đến logic. Tôi cảm thấy nếu thêm mặt trăng để phối hợp với ánh đèn vàng ấm áp bên trong tường kính, hình ảnh trong và ngoài sẽ lồng ghép vào nhau hài hòa hơn, anh thấy sao?”
Chu Tuyển dường như không hề suy nghĩ mà gật đầu ngay: “Vậy hái trăng cho trợ lý Mạnh đi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn đáy mắt lóe lên ý cười của anh mà sửng sốt.
Đến khi cô hoàn hồn, Chu Tuyển đã xoay người tiến lên trước.
Không biết là có phải cô lại hiểu sai ý anh hay không.
Mạnh Sơ Vũ nhìn bóng lưng ung dung đứng tại chỗ của anh, trong lòng bỗng xẹt qua một suy nghĩ: Chu Tuyển mới là cái đồ… nam yêu tinh hại người.
*
Sau khi thảo luận cùng đồng nghiệp, Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển rời khỏi gian hàng triển lãm, đi vào thang mấy, ấn xuống tầng hầm lại thấy Chu Tuyển cùng lúc đưa tay ấn số “1”.
“Xe của chúng ta đỗ dưới tầng hầm.” Mạnh Sơ Vũ nhắc nhở anh.
“Tôi biết.”
“Anh định đi xem gian hàng triển lãm của nhà khác à? Thế hay là để tôi đi thăm dò đường đi trước, nhỡ gặp phải người phụ trách bên kia thì xấu hổ lắm…”
Chu Tuyển thở dài: “Mạnh Sơ Vũ, cô đúng là chuyên nghiệp hơn cả tôi.”
“?”
“Vừa qua kỳ nghỉ lễ, chưa muốn làm việc, ra ngoài hít thở không khí.”
Lần đầu tiên Mạnh Sơ Vũ thấy một người sếp đứng trước mặt mình không hề ngại ngùng đưa ra đề nghị đi trốn việc.
Chưa sắp xếp lại được tam quan, chỉ nháy mắt, cô đã theo Chu Tuyển đến tầng thượng một quán cà phê gần đó.
Sếp quả là sếp, trốn việc cũng biết chọn chỗ hơn người thường, đã nói muốn hít thở không khí thì sẽ không qua loa, nhất định phải đến nơi có không khí trong lành.
Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển lên tầng ba, sân thượng lộ thiên, ngồi xuống bàn hai người.
Ba giờ chiều tháng mười, nắng trời vừa lúc hợp lòng người, không nóng không lạnh rất dễ chịu.
Chu Tuyển cởi áo khoác vest, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, dáng vẻ không hề có gánh nặng tâm lý.
“Đừng nói là hôm nay anh đến đây, không chỉ để xem gian hàng triển lãm, thật ra là để trốn việc đấy nhé?” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh.
“Sao, dẫn cô đi trốn việc cùng còn gì?” Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày.
Mạnh Sơ Vũ thấy anh nói đầy hiên ngang như vậy thì không còn ý kiến gì, chọn món với phục vụ rồi xuống tầng vào toilet.
Vài phút sau trở lại tầng thượng, vừa đến mép cửa sân thượng, liếc mắt một cái đã thấy có hai cô gái trẻ trung đứng cạnh Chu Tuyển.
Có vẻ là sinh viên, đang cẩn trọng nói gì đó với anh.
Chu Tuyển ngẩng đầu nhìn hai cô ấy một cái, tiện tay lấy khăn giấy trên bàn viết gì đó rồi đưa cho họ.
Hai người vui vẻ nhận lấy, tươi cười xoay người, đi về phía Mạnh Sơ Vũ.
Mạnh Sơ Vũ nghiêng người tránh ra sau cửa, thấy hai người đi lướt qua cô xuống tầng, vừa đi vừa vui vẻ nói —
“Trời ơi cứu, anh ấy nhìn tao một cái mà chân tao nhũn cả ra!”
“Cứ tưởng hàng ngon thế này khó tán lắm, ai ngờ lấy được số dễ vậy!”
“Add WeChat anh ấy mau!”
“Từ từ để tao nghĩ xem bắt chuyện thế nào đã!”
Mặt Mạnh Sơ Vũ tối sầm lại.
Cô chỉ thỉnh thoảng mới cùng anh ra ngoài một lần, rời đi mấy phút đã có người tận dụng cơ hội rồi.
Nếu vậy, bình thường anh ở ngoài một mình còn rầm rộ đến mức nào?
Với lại, anh đúng là hào phóng thật, cho số mà như phát tờ rơi.
Lần trước ở bar chắc cũng phát được không ít rồi.
Bảo sao hồi trước ở nhà hàng Nhật, nói kịch bản của cô lỗi thời nhưng vẫn cho cô với Trần Hạnh số điện thoại.
Đơn giản là chẳng từ chối ai hết!
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, quay lại ngồi xuống đối diện Chu Tuyển, vô cảm liếc nhìn anh một cái, bỗng không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa, cầm điện thoại mở Anipop.
“Mạnh Sơ Vũ.”
Mạnh Sơ Vũ chăm chú chơi game, không nói gì.
Chu Tuyển hừ cười một tiếng từ xoang mũi: “Đi WC mà còn tức giận được à?”
“Anh kệ tôi.”
Nhân viên phục vụ cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, bưng lên hai ly cà phê, còn có kem sữa vừa rồi Mạnh Sơ Vũ gọi.
Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ, đẩy cà phê và kem của cô đến trước mặt cô.
Mạnh Sơ Vũ trong lòng bực bội, không thèm nhìn lấy một cái, ngón tay hùng hổ qua màn.
Vài phút trôi qua, Chu Tuyển nhắc cô: “Kem của cô sắp chảy rồi.”
“Không rảnh ăn.” Mạnh Sơ Vũ lí nhí trả lời. Vừa dứt câu, trước mắt bỗng xuất hiện một viên kem màu trắng sữa, ngay bên miệng cô.
Mạnh Sơ Vũ khựng lại, ngước lên nhìn, thấy Chu Tuyển đã đưa kem lên ngay bên miệng mình.
Hiệu ứng âm thanh ting ting tang tang của trò chơi vang lên, hình ảnh những con vật nhỏ xinh xếp chồng lên nhau từng tầng từng tầng, thoáng cái đã chạm đỉnh, Game Over.
“Mạnh Sơ Vũ, cô bận rộn thật.” Chu Tuyển lấy lại cây kem.
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, thấy một lời mời kết bạn WeChat —
“Chào anh ạ, em là cô gái vừa nãy hỏi xin số điện thoại anh ở sân thượng ạ~”
“?”
Sơ Vũ ngẩng đầu lên, chậm rãi chớp chớp mắt với Chu Tuyển.
“Sao thế?” Chu Tuyển cũng chớp chớp mắt theo.
“Anh cho nhầm số à?’ Mạnh Sơ Vũ hỏi xong cũng tự ý thức được là không thể, số điện thoại cô và số điện thoại Chu Tuyển khác xa nhau, “Không… Sao anh lại đưa số tôi cho con gái nhà người ta?”
“Cô không xử lý được mấy chuyện này à?”
“… Tôi xử lý kiểu gì?”
Chu Tuyển tùy ý nâng tay: “Muốn xử lý thế nào thì xử lý.”