Ban đầu, khi nhìn thấy câu hỏi “Bây giờ có rảnh nói chuyện vài câu không?” của Lâu Văn Hoằng, Mạnh Sơ Vũ đã định trả lời “Xin lỗi, bây giờ em đang bận”.
Cái kiểu chạy KPI đối phó người lớn không cần gấp, lúc nào chạy cũng được, sao có thể lãng phí khoảng thời gian ở bên Chu Tuyển đầy quý giá được.
Thế mà Chu Tuyển cứ phải tỏ thái độ kỳ quặc cô.
Đã thế còn không chịu thừa nhận, lấy công việc làm lá chắn.
Hồ ly ngàn năm rồi mà còn diễn kịch Liêu Trai?
(Liêu Trai chí dị: những chuyện quái dị, kỳ quặc chép ở căn nhà tạm.)
Mạnh Sơ Vũ trả lời một câu “Có ạ” trước mặt Chu Tuyển.
Sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Tuyển.
Chu Tuyển nhướng lông mày, làm động tác mời, bộ dạng rửa mắt mong chờ.
Lâu Văn Hoằng bên kia nhanh chóng bắt đầu một chủ đề: “Lẩu ngon thật, nhưng mà ăn lẩu xong khát lắm. Anh vừa đặt một phần trái cây gọt sẵn, hay anh cũng đặt cho em một phần nhé?”
Moi địa chỉ.
Chu Tuyển gật gật đầu, nhếch miệng.
Tuy đã nghĩ ra sẽ từ chối thế nào, nhưng đến lúc chuẩn bị gõ chữ, Mạnh Sơ Vũ lại nhìn Chu Tuyển: “Chu đáo ghê, còn bảo đặt trái cây cho tôi nữa, làm sao đây?”
“Nước trái cây chưa đủ cho cô uống à?” Chu Tuyển hất hất cằm về ly nước chanh bên cạnh cô.
“Nước trái cây là nước trái cây, trái cây là trái cây.”
Chu Tuyển nhìn đầu bếp.
Đầu bếp hiểu ý bưng đĩa trái cây thập cẩm đã gọt sẵn ra.
“Nho này nhìn ngọt thật, nhưng mà vẫn phải bóc vỏ phiền lắm.” Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn đĩa trái cây rồi quay đầu chớp chớp mắt với Chu Tuyển, “Nếu có người bóc cho tôi, tôi sẽ không ghen tị với trái cây ship tận nhà nữa đâu.”
Chu Tuyển không nói gì nhìn cô một lát, cầm khăn ăn thong thả lau tay, lấy một quả nho, chậm rãi xé một góc vỏ, bóc từng mảng từng mảng.
Tay bóc vỏ nho, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm cô.
Nước nho trong suốt chảy xuống ngón tay xương khớp rõ ràng, đôi mắt ngập trong sắc đẹp.
Bóc vỏ nho mà như lột quần áo.
Mạnh Sơ Vũ nuốt nước bọt, vốn không khát, giờ thực sự có hơi háo.
Khi quả nho tròn trịa, bóng bẩy đã được bóc vỏ xong, những suy nghĩ miên man bất định trong đầu cô đã phát triển tươi tốt đến độ trở thành một thảo nguyên rộng lớn.
“Xem ra là khát thật.” Chu Tuyển chợt nói.
“Hả… Hả?”
Chu Tuyển nhìn vành tai cô: “Không thì sao lại chờ đến đỏ cả tai?”
Hai tay Mạnh Sơ Vũ mỗi bên nắm một tai.
Chu Tuyển đưa nho đến cạnh miệng cô, thấy cô bất động: “Há miệng.”
Mạnh Sơ Vũ căng thẳng đến mức liếm môi theo bản năng, quả cũng trong thời khắc đó đi vào miệng, liếm phải một ngón tay.
Đầu lưỡi cứng đờ, vành tai cùng khuôn mặt bùm một cái bùng cháy.
Thấy Chu Tuyển cụp mắt nhìn ngón trỏ vừa bị cô liếm, cô chậm rãi xoay người lại, quay nửa lưng về phía Chu Tuyển, nuốt quả nho xuống uống nước chanh hạ nhiệt.
“Ăn nữa không?” Chu Tuyển đằng sau hỏi.
“Kh.. Không…”
Mấy trò đồng bóng lẳng lơ này vẫn nên biết chừng mực thôi.
Chu Tuyển chẳng phải đèn cạn dầu.
Bất cẩn là dễ mất cả chì lẫn chài.
“Vậy còn muốn ăn trái cây ship tận nhà nữa không?” Chu Tuyển lại hỏi.
Mạnh Sơ Vũ lập tức cầm điện thoại trả lời Lâu Văn Hoằng: “Không cần ạ, cảm ơn anh, em ăn trái cây rồi.”
Sau đó vẫn giữ tư thế quay lưng về phía Chu Tuyển, đưa điện thoại ra cho anh xem.
Chu Tuyển gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn bít tết.
Mạnh Sơ Vũ hít thở từng ngụm từng ngụm nhỏ, bớt hoảng hốt hơn một chút, liếc mắt thấy Chu Tuyển không nhìn mình nữa mới ngồi lại như bình thường.
Trong WeChat, Lâu Văn Hoằng lại nhắn vài câu việc nhà.
Toàn là những câu hỏi nam nữ đi xem mắt hay hỏi để tìm hiểu nhau —
Thích ăn loại trái cây gì?
Cuối tuần ở nhà hay làm gì?
Công việc bình thường có bận không?
Mạnh Sơ Vũ quy củ trả lời từng câu, thỉnh thoảng thêm một câu “Anh thì sao?” cho lịch sự.
Chưa nói chuyện được mấy câu, có vẻ Lâu Văn Hoằng thấy tiến trình theo lệ đã khá ổn, hỏi một câu “Bao giờ ngủ”.
Mạnh Sơ Vũ cũng không muốn nói chuyện nữa, bảo “Ngủ ngay đây”.
Lâu Văn Hoằng: “Vậy anh không làm phiền em nữa. À đúng rồi, triển lãm nhà ở thông minh của Hàng Châu tuần sau em cũng đi đúng không?”
Mạnh Sơ Vũ khựng lại.
Chu Tuyển đoán đúng thật này, Lâu Văn Hoằng thật sự lái sang chuyện công việc.
Mạnh Sơ Vũ đã có lịch trình cho ngày đầu tiên cuộc triển lãm, nhưng tránh việc Lâu Văn Hoằng thật sự muốn lợi dụng quan hệ của cô nên thận trọng trả lời: “Em xem sếp Chu sắp xếp thế nào, vẫn chưa chắc chắn.”
Lâu Văn Hoằng: “Ok, hôm đó anh sẽ đến gian hàng triển lãm của Sâm Đại xem chút.”
Mạnh Sơ Vũ dùng khuỷu tay đẩy đẩy Chu Tuyển: “Đúng là anh hiểu doanh nhân…”
Chu Tuyển nghiêng đầu sang liếc qua lịch sử trò chuyện.
Đây không phải doanh nhân.
Đây là đàn ông lấy chuyện công việc để tiếp cận phụ nữ.
Nhưng vừa rồi đúng là anh đã nhấn mạnh động cơ thương mại của Lâu Văn Hoằng nên bây giờ Mạnh Sơ Vũ bị anh “thao túng tâm lý”, không nghĩ sang hướng khác.
Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ: “Anh ta đang —”
“Lôi kéo làm quen, tôi cảm nhận được.” Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu.
“…”
“Nên là tôi không nói với anh ta thời gian, hôm đó triển lãm đông đúc chưa chắc sẽ gặp. Anh yên tâm, nguyên lý ‘bốn lạng đẩy ngàn cân’ tôi hiểu, có việc gì tôi sẽ đánh Thái Cực Quyền, không cho anh ta cơ hội tiếp cận anh.”
“…”
*
Cùng Chu Tuyển ăn đồ Tây xong cũng đã hơn mười rưỡi.
Mạnh Sơ Vũ quay lại xe, cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng mệt mỏi, đường về chỉ ngồi ngoan ngoãn chứ không bày trò nữa.
Tối nay trời không mưa, Chu Tuyển chạy xe đến dưới tòa nhà chung cư của cô.
Sắp đến lúc tạm biệt, Mạnh Sơ Vũ đặt tay lên then cửa xe nhưng không cơ thể không nhúc nhích, quay đầu hỏi Chu Tuyển: “Tôi về nhé?”
“Ừ.” Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh chỉ ừ thôi à?”
“Thế cô muốn nghe gì?”
“Nói một câu ngủ ngon chắc không quá đáng nhỉ?” Mạnh Sơ Vũ giương cằm.
“Tôi bảo là quá đáng thì sao?”
Mạnh Sơ Vũ nghiến răng gằn từng chữ một: “Thế thì anh là cái đồ quá quá đáng.”
Chu Tuyển đưa tay xoa đầu cô: “Biết điều đi.”[1]
Mạnh Sơ Vũ nhíu mày nhìn anh.
Cái gì đấy, đừng nói anh là kiểu người lạc hậu, cổ hủ, cảm thấy “Ngủ ngon” tương đương với “Anh yêu em” nên có đánh chết cũng không nói đấy nhé.
Nhưng sờ đến đỉnh đầu được anh xoa, lại cảm giác như tóc cũng mềm ra, dường như còn tuyệt hơn cả khi được nghe một câu chúc ngủ ngon. Mạnh Sơ Vũ thấy vậy cũng được, mở cửa xuống xe, quay đầu để lại một câu “Đi ngủ sớm chút nhé” rồi bước vào tòa nhà.
Mang theo một bụng rộn rã như nai con chạy loạn cả đêm về nhà, Mạnh Sơ Vũ vừa vào nhà lập tức mở WeChat, hào hứng nhấn nút tin nhắn bằng giọng nói: “Trần Hạnh, tao vui quá! Hạnh phúc quá! Vui đến mức xoắn ốc nổ bùm lên tận trời! Cảm ơn bạn yêu đã đánh trợ công cho tao!”
Trần Hạnh bên kia nhắn một chuỗi dài dấu ba chấm sang.
Cùng với một cái tin nhắn bằng giọng nói: “Nếu như vậy thì lúc ở sơn trang suối nước nóng chắc Chu Tuyển không cố ý bỏ rơi mày đâu, bảo mày xử lý đào hoa cũng không coi mày là trợ lý, yên tâm rồi.”
“Đương nhiên là phải yên tâm rồi, bây giờ tao siêu siêu yên tâm!” Mạnh Sơ Vũ nằm trên sô pha kích động lật qua lật lại như bánh rán ngoài vỉa hè.
Trần Hạnh: “Thế tối nay kiểm tra được là người ta cũng có ý với mày rồi, ngoài vui ra thì còn có cảm giác gì khác không?”
“Cảm giác gì?”
“Cảm giác bệnh yêu đơn phương phát tác ý.”
Nếu không có Trần Hạnh nhắc tới vấn đề này, Mạnh Sơ Vũ suýt nữa quên luôn chuyện mình “hình như không phải người bình thường”.
Mạnh Sơ Vũ từ sô pha ngồi thẳng dậy, hồi tưởng lại những cảm xúc như đi tàu lượn siêu tốc dạo gần dây, cầm điện thoại trả lời Trần Hạnh: “Trước mắt thì mọi thứ vẫn tốt đẹp, nhưng giờ mới là tối đầu tiên thôi, tao phải theo dõi thêm, cơ mà tao cảm thấy chắc không sao đâu… nhỉ?”
Trước kia tuy là đột nhiên thấy hết thích, nhưng trước khi hết thích, cũng không thích như bây giờ.
Mạnh Sơ Vũ chưa từng có cảm giác thế này, cứ như anh ấy đang cầm một chiếc điều khiển từ xa…
Thổi một ngọn gió, cũng đủ làm cô bùng lên lửa cháy hừng hực.
Tưới một giọt nước, cũng đủ làm ngọn lửa đó bị dập tắt.
Anh đi xa một chút, cô như bóng cao su xì hơi.
Anh lại gần một chút, mọi tế bào trên người cô đều hoan hô nhảy múa.
Trần Hạnh: “Ok, tao chờ Chu Tuyển mời cơm.”
Mạnh Sơ Vũ che mặt, lại quay về sô pha “lật bánh”.
Dưới tòa nhà chung cư đối diện.
Chu Tuyển đứng ngoài xe dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tầng bảy sáng đèn, một lúc lâu sau mới khẽ gõ gõ giữa lông mày, mở cửa lên xe.
*
Thứ tư, ngày mang lại cảm giác khó chịu nhất trong tuần nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn đến công ty với khuôn mặt rạng rỡ.
Mấy hôm nay cô cứ như học sinh cấp ba vì yêu thầm một bạn nam trong trường mà tự nhiên thích đi học. Ngày nào cũng vậy, đồng hồ báo thức chưa kêu đã tự dây, đã thế dậy rồi cũng không ngủ lại nữa, rời giường rửa mặt rồi đi làm như được tiêm máu gà.
Mười giờ sáng, Mạnh Sơ Vũ ngồi ở làm bàn việc vui vẻ bận rộn, thấy Đường Huyên Huyên lại gần: “Chị Sơ Vũ, chị kiểm tra lại văn kiện chính thức một lần cuối được không ạ, nếu không có vấn đề gì thì em sẽ gửi đi luôn.”
Mạnh Sơ Vũ đi theo Đường Huyên Huyên đến phòng bên cạnh văn phòng Chu Tuyển, liếc qua tường kính, thấy Chu Tuyển đang ký tài liệu, cảm nhận được ánh mắt cô thì chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, khóe miệng Mạnh Sơ Vũ không khỏi nhếch lên, nhẫn nhịn lẳng lặng rời mắt đi, đến trước bàn làm việc của Đường Huyên Huyên, khôi phục biểu cảm nghiêm túc.
Văn kiện chính thức này là bản điều chỉnh cơ cấu tổ chức mà Đàm Tần làm theo mưu kế của Chu Tuyển hồi cuối tháng chín.
Tổ chức cơ cấu nguyên bản “Trưởng phòng — Giám đốc —Tổng Giám đốc” của Sâm Đại nay bớt đi mắt xích “Giám đốc”, hoàn thành việc tập trung quyền lực của Tổng Giám đốc, thêm vào hệ thống chuỗi cung ứng một chức vụ là “Cố vấn chuỗi cung ứng”, đảm nhiệm bởi Giám đốc chuỗi cung ứng trước đó – Triệu Vinh Huân.
Hai chữ “Cố vấn” vừa được gửi đi, ai nấy đều thấy được đây là là chức suông hữu danh vô thực.
Triệu Vinh Huân ở Sâm Đại giờ chẳng khác nào nhân vật ngoài lề.
Mạnh Sơ Vũ kiểm tra lại văn kiện một lần, gật đầu với Đường Huyên Huyên: “Gửi cho toàn bộ các phòng ban đi.”
“Vâng ạ.”
Mạnh Sơ Vũ trộm nhìn Chu Tuyển một cái cuối cùng rồi ra ngoài về bàn làm việc.
Mười lăm phút sau khi văn kiện được gửi đi, ngoài hành lang chợt vang lên tiếng động xôn xao.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn ra, thấy Triệu Vinh Huân đang sải bước đi đến từ thang máy bên kia.
Bên cạnh có vài đồng nghiệp ở phòng ban phía dưới khuyên ngăn nhưng không thể ngăn được lửa giận ngút trời của Triệu Vinh Huân.
Da đầu Mạnh Sơ Vũ căng ra, quay đầu nói thầm với Phùng Nhất Minh một câu “Gọi bảo vệ” sau đó ra ngoài.
“Sếp Triệu,” Mạnh Sơ Vũ ngăn cản Triệu Vinh Huân, “Sếp Chu đang bận, tạm thời không tiện gặp ông.”
“Tôi đếch quan tâm nó có tiện hay không! Có đang bận chuyện của ông Trời cũng phải cho tôi câu trả lời rõ ràng!”
Triệu Vinh Huân tránh khỏi Mạnh Sơ Vũ rồi lập tức tiến về phía trước, nhưng nghĩ cô là người của tập đoàn, nói thêm vài câu giành tình cảm: “Trợ lý Mạnh, một Tổng Giám đốc nhậm chức chưa được hai tháng muốn đuổi người cũ đã làm việc cả chục năm như tôi đi, tập đoàn thật sự không để ý đến nước cờ này của anh ta sao? Nếu cứ như vậy, sau này anh ta có người kế nhiệm, Sâm Đại có còn là công ty dưới trướng Vĩnh Di hay không?”
“Ông tạm thời đừng nóng vội, việc điều chỉnh cơ cấu tổ chức đã được sự đồng ý của sếp Thái…”
Mạnh Sơ Vũ cũng không nghĩ những lời này có thể xoa dịu được Triệu Vinh Huân nên chỉ định kéo dài thời gian chờ bảo vệ tới, không ngờ chưa nói dứt lời, cánh cửa phía sau đã chậm rãi mở ra.
“Trợ lý Mạnh,” Chu Tuyển gọi cô một câu, “Để ông ta vào.”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn Chu Tuyển, tránh đường.
Triệu Vinh Huân hừ lạnh một tiếng, chỉnh lại áo vest rồi bước vào trong.
Mạnh Sơ Vũ lo lắng nhìn Chu Tuyển, nhưng anh nhanh chóng đóng cửa lại, tường kính cũng chỉnh thành một chiều.
Hai phút sau, bốn nhân viên bảo vệ lên đến tầng tám.
Mạnh Sơ Vũ bảo họ tránh sang một bên trước, tránh việc cô nghĩ nhiều chuyện bé xé ra to, lát nữa Triệu Vinh Huân ra ngoài bắt gặp cũng xấu hổ, nhưng trong tay cô đã siết chặt thẻ mở cửa lấy từ chỗ bảo vệ, chuẩn bị tình hình không ổn sẽ lập tức mở cửa.
Chờ khoảng mười phút, văn phòng hiệu quả cách âm hoàn hảo của Chu Tuyển vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Mạnh Sơ Vũ đứng cạnh cửa, thấy ba thư ký cũng lo sợ bất an nhìn về phía này, vừa định bảo họ đi làm việc thì bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” trầm đục.
Qua hiệu quả cách âm thì nghe trầm đục như vậy, thực tế là tiếng vang rất lớn, Mạnh Sơ Vũ không do dự lấy thẻ mở cửa, bốn nhân viên bảo vệ cũng đồng thời vọt lên.
Cửa vừa mở ra, tiếng mắng chửi xé trời truyền ra: “… Tao nhổ vào! Mày là cái thá gì? Đến đây ra oai tranh giành của người khác, là vì không được nổi một cắc tài sản nhà họ Chu chứ gì!”
Bốn nhân viên bảo vệ lao lên giữ Triệu Vinh Huân lại, lôi ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ kinh hãi nhìn những mảnh vỡ bình hoa tung tóe đầy sàn nhà, chạy chậm về phía Chu Tuyển đang ngồi trên ghế văn phòng: “Có bị thương không?”
Chu Tuyển phủi phủi ống tay áo, cười lắc đầu.
Triệu Vinh Huân bên ngoài đã bị lôi ra hành lang, vẫn còn kêu gào: “Chu Tuyển, mày là đồ chó chết! Mày biết tài sản nhà mày là của anh mày hết mà! Mày thèm tiền thèm quyền phát điên rồi!”
Mạnh Sơ Vũ lạnh mặt, nói vọng ra ngoài: “Bịt miệng ông ta lại cho tôi!”
Bảo vệ che miệng Triệu Vinh Huân lại.
Hành lang yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Đường Huyên Huyên vừa cùng cô chạy vào: “Ra nhắc nhở mọi người, ai truyền những lời vừa rồi ra ngoài, trong lòng người đó biết rõ.”
*
Mọi người ở xung quanh, Mạnh Sơ Vũ tạm thời không tiện nói chuyện riêng với Chu Tuyển, thấy anh không bị thương nên chỉ bảo nhân viên tạp vụ dọn dẹp văn phòng, còn mình lui ra ngoài.
Trở lại bàn làm việc nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời nói của Triệu Vinh Huân.
Mặc dù đó rõ ràng là lời nói điên rồ của kẻ không thể làm gì khác, nhưng phản ứng của Chu Tuyển cho thấy dường như không phải là tin đồn vô căn cứ.
Cô cứ cảm thấy, anh càng cười lời Triệu Vinh Huân nói càng thật.
Nghĩ mãi không yên, nhịn đến giờ nghỉ trưa, Mạnh Sơ Vũ thấy tường kính vẫn mở chế độ một chiều, vờ cầm tài liệu vào văn phòng anh.
Chu Tuyển đang đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nhìn gì ngoài cửa sổ.
Sau khi đã chắc chắn rằng cửa đằng sau đã đóng hẳn, Mạnh Sơ Vũ đặt tài liệu xuống đi về phía trước, thử hỏi: “Anh không ngủ trưa nghỉ ngơi một lúc à?”
Chu Tuyển: “Cô cũng không ngủ.”
“Tôi làm sao ngủ được.”
Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày: “Sao lại không ngủ được.”
“Tôi… lo cho anh thôi.”
Chu Tuyển cười ngồi xuống sô pha, từ tốn rót một tách trà: “Lo cái gì?”
“Thì cái tên Triệu Vinh Huân kia ăn nói khó nghe quá. Làm việc mười năm mà không ai thèm đứng ra bảo vệ ông ta, sao ông ta không tự ngẫm lại xem mươi năm qua ông ta làm được cái gì, còn có mặt mũi đi mắng chửi người khác?”
Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống cạnh anh: “Nói cứ như Sâm Đại là tài sản của riêng ông ta không bằng, đến sếp Thái cũng đồng ý rồi, còn cần ông ta phải xía mũi vào chắc? Ông ta là con trai sếp Thái hay gì? Ông ta cứ nói thẳng là mình muốn tiền muốn quyền đi, tôi còn nể ông ta vì dám ăn ngay nói thẳng đấy, lấy tập đoàn với sếp Thái ra làm lá chắn thì có gì mà ghê gớm…”
“Mạnh Sơ Vũ,” Chu Tuyển đặt tách trà xuống, dựa lưng vào sô pha, “Cô hơi —”
“Hửm?” Mạnh Sơ Vũ quay đầu đi.
“Ồn.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ buồn bã: “Tôi tốt bụng vào an ủi anh.”
“Ừm.” Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng, “Nhưng vẫn hơi ồn.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm Chu Tuyển một lúc lâu, nhận ra anh đang nghiêm túc chê cô ồn, xị mặt đứng dậy.
Còn chưa nhấc bước, chợt bị Chu Tuyển bắt lấy cánh tay.
“Ý tôi là,” Chu Tuyển ngẩng đầu nhìn cô, “Nếu muốn an ủi tôi thì có thể yên lặng ngồi với tôi một lát.”
Một chữ “với” như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó, cảm xúc không vui một giây trước của Mạnh Sơ Vũ tan thành mây khói, chớp mắt hỏi: “… Cũng được, ngồi đâu?”
Chu Tuyển nhìn sô pha dưới người mình: “Cô còn muốn ngồi đâu?”
Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng: “Tôi đang nghĩ, ngồi trên đùi anh có phải là sẽ có hiệu quả hơn một chút không?”
Chu Tuyển bừng tỉnh gật đầu: “Sáng kiến không tồi.”
Mạnh Sơ Vũ nghĩ anh đang châm chọc, định ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha thì bàn tay đang nắm cánh tay cô bỗng siết lại.
Cả người cô theo đó ngã xuống, loạng choạng ngồi trên đùi Chu Tuyển.
“Vậy thử xem sao.” Ngón tay cái đặt ở mạch máu nơi cổ tay của cô xoa nhẹ, ôm cô đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô nói.
Tác giả có lời muốn nói:
A hu hu Chu Tuyển đồ không biết xấu hổ!
Mỡ có lời muốn nói:
Không biết xấu hổ nhưng mà em thít, xin tiếp tục phát huy:>
[1] Câu “Biết điều đi” này kiểu từ dân mạng hay dùng, không có ý xấu gì đâu nên chị em đừng hiểu lầm anh Tuyển nhe. Anh mà nói kiểu vênh váo với chị tui là tui cho ra đảo rùi:>