Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 37



Thích 37. “Sao thế, không phải em bé à?”

Mạnh Sơ Vũ nghe Chu Tuyển nói, thoáng chốc cảm thấy như trái tim có dấu hiệu rung động trở lại.

Nhưng một giây sau, sau khoảnh khắc khởi đầu ngắn ngủi, trái tim ẩm ướt ấy lại vì ngấm quá nhiều nước nên nặng trịch, chỉ nhúc nhích một chút lại héo úa vô hồn ở đó.

Mạnh Sơ Vũ cúi thấp đầu rồi ngước mắt lên nhìn Chu Tuyển.

Sao lại có người thông minh đến vậy nhỉ?

Bước thứ nhất, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của đối phương, nắm bắt điểm đau[1] của họ.

Bước thứ hai, nhằm vào điểm đau để đáp ứng nhu cầu của đối phương.

Bước thứ ba, bày tỏ thành ý, thể hiện không gian hợp tác.

Đó đều là những phương pháp đàm phán cô học được ở nơi làm việc.

Mọi bước đi đều hoàn toàn ăn khớp với những lời nói đầy chặt chẽ của Chu Tuyển.

Trước kia, khi cô muốn tin tưởng anh, dường như không hề nhận ra sơ hở của anh, hoặc là thấy cũng vờ như không thấy, luôn cố gắng suy nghĩ mọi chuyện theo hướng mà mình mong chờ.

Giờ đây, khi không muốn tin tưởng anh nữa, tài ăn nói hoàn hảo của anh trong mắt cô lại đầy rẫy những lỗ hổng.

Như thể anh càng biết ăn nói, nỗi tức giận trong lòng cô càng lớn hơn.

Nếu anh vẫn im lặng không trả lời được như tối qua, cô thật sự không biết trút giận đi đâu.

Nếu bây giờ anh có tinh thần, còn có thể giảng hòa, thì cô cũng sẽ có tinh thần.

Không cần phải đã thất tình rồi còn cố kỵ thân phận, đã tức giận rồi còn kiềm chế, chừng mực, nhịn muốn bệnh rồi còn phải khách khí mời anh ngồi, gọi anh một tiếng sếp.

Cân nhắc một hồi, cô gật gật đầu với Chu Tuyển: “Sâm Đại có anh phúc ba đời, sau này hẳn là sẽ phát triển không ít, anh xem lời anh nói, hình tròn compa vẽ ra còn chẳng tròn đầy, viên mãn bằng.”

Chu Tuyển như không biết nên vui hay nên thở dài, nghĩ rồi nói: “Vậy… cảm ơn em đã khích lệ?”

“Không phải khách sáo, nếu anh vẫn chưa dùng hết tài trí của mình, muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi thôi.”

Chu Tuyển ngước mắt lên, hơi hơi nghiêng một bên tai, như là đang xác nhận lại câu nói anh nghe được.

Mạnh Sơ Vũ rất ra dáng bắt chước lại động tác nâng tay của anh, nói nốt nửa câu sau: “Tôi học chút trò bịp bợm của anh, về sau có khi lại dùng được với người đàn ông tôi thích.”

*

Sau khi Chu Tuyển và Đường Huyên Huyên rời đi, bữa trưa của Mạnh Sơ Vũ cũng đã tiêu hóa kha khá, lại nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này sâu đến nỗi cô nằm mơ.

Mơ thấy mình đi trên một nền tuyết trắng xóa, phóng tầm mắt nhìn ra xa vô hạn, đi mãi đi mãi, bỗng nhìn thấy nơi đường chân trời có một bóng người.

Cô tò mò đi về phía trước, đến tận khi lại gần, mới thấy rõ đó là Chu Tuyển đang quỳ gối trên nền tuyết, dùng tay cào tuyết, lấp vào cái hố vừa to vừa sâu không thấy đáy trước mặt.

Cô khiếp sợ hỏi anh đây là cái gì?

Anh nói đây là mộ anh tự tay đào cho bản thân mình.

Cô nói tại sao phải đào sâu như vậy, một mét tám bảy cần cái hố lớn vậy sao?

Anh nói vì lý thuyết và thực tế không giống nhau.

Cô nói được thôi, rồi lại hỏi thế sao bây giờ lại lấp đi?

Anh nói mộ mình đào, có quỳ cũng phải lấp.

Cô không hiểu gì, bèn dọn bàn ghế nồi lẩu sang bên cạnh, vui vẻ thoải mái vắt chân nhúng thức ăn, vừa ăn vừa xem anh thong thả lấp.

Tỉnh dậy từ giấc mộng vừa hoang đường vừa khủng khiếp này, Mạnh Sơ Vũ giật mình xốc lại tinh thần.

Đập vào mắt là căn phòng ngủ tối tăm, nhìn sắc trời hình như cũng không còn sớm.

Nhưng quay đầu nhìn đồng hồ điện tử, thật ra không muộn như tối qua, giờ còn chưa đến năm giờ.

Nếu là ngày thường, giờ này cô vẫn còn đang bận rộn ở văn phòng Tổng Giám đốc.

Toát mồ hôi cả buổi trưa, cảm giác đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng đã ngớt đi phân nửa, chỉ là cả người nhớp nháp khó chịu, Mạnh Sơ Vũ không chịu nổi, rời giường đi tắm nước ấm.

Sau khi được nước ấm xối qua từ đầu đến chân, cơ thể thoải mái hơn không ít, Mạnh Sơ Vũ ở trong phòng tắm thay quần áo mặc nhà, sấy khô tóc, định ra ngoài xem tủ lạnh còn thức ăn gì có thể làm một bữa tối đơn giản.

Mở cửa tủ lạnh, rỗng tuếch.

Ngay cả mấy lon bia để lại cho đỡ trống tối qua cũng đã uống hết.

Nghĩ một hồi, Mạnh Sơ Vũ quyết định đặt cơm về, nhưng chưa kịp lấy điện thoại bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Ra huyền quen nhìn qua mắt mèo, thấy Chu Tuyển – người vừa lấp mộ trong giấc mơ của cô.

Mạnh Sơ Vũ ngập ngừng mở nửa cánh cửa, nhìn ra ngoài.

“Đến nấu cơm tối cho em.” Chu Tuyển nâng túi đồ trong tay lên.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ còn chưa đến năm rưỡi: “Chưa đến giờ tan làm.”

“Nhưng đến giờ uống thuốc của em rồi mà?”

Mạnh Sơ Vũ giữ cửa nhìn anh một lát, nghĩ ngợi rồi mở cửa cho anh vào, sau đó không nói một lời cầm sọt quần áo bẩn ra ban công giặt.

Nghe phía phòng bếp dạng mở một chốc như đang vo gạo, một chốc như đang thái rau, một chốc lại như đang băm thịt.

Sau khi cho quần áo vào máy giặt, Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống ghế lười ngoài ban công, cầm điện thoại tán gẫu với Trần Hạnh.

Trần Hạnh: “Amazing… Thị trường chứng khoán còn chẳng thay đổi bất ngờ bằng quan hệ của hai đứa mày. Thế bây giờ mày ngoài ban công, anh ta trong phòng bếp, không nói năng gì với nhau không xấu hổ à?”

Mạnh Sơ Vũ: “Anh ta có xấu hổ không tao không biết, đằng nào thì tao cũng chả xấu hổ. Anh ta thích lao động miễn phí thì tao cũng coi như nhà có thêm một giúp việc nam thôi.”

Trần Hạnh: “[ngón cái] Bạn yêu trưởng thành rồi, lúc nào cũng chạm mặt nhau thế này, tự làm mình thiệt thòi thì khó chịu lắm, mày cứ duy trì trạng thái thế này, anh ta sẽ là người phải khó chịu.”

Máy giặt dừng hoạt động, Mạnh Sơ Vũ để điện thoại xuống, lấy quần áo ra phơi, quay đầu để sọt quần áo vào phòng tắm, cầm máy tính bảng ngồi xuống sô pha trong phòng khách, mở một tập talk show xem.

Bên kia phòng bếp, Chu Tuyển dùng muôi khuấy cháo trong nồi, cho thịt băm, rau, cà rốt đã chuẩn bị trước vào.

Khi thịt và rau chín thì tắt bếp, om vài phút rồi múc một bát ra.

Nâng mắt nhìn sô pha, thấy Mạnh Sơ Vũ đang dựa vào ghế, không quan tâm đến ai nhìn máy tính bảng cười khom cả lưng.

Chu Tuyển đứng nhìn cô một lát, cô như hoàn toàn không nhận thấy được ánh mắt anh.

“Ra ăn đi em.” Chu Tuyển gọi cô.

Mạnh Sơ Vũ ngừng cười ngẩng đầu, “Ừ” một tiếng, cầm máy tính bảng đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa cúi đầu nhìn diễn viên trong talk show cười rộ lên.

Đến bồn rửa tay rửa tay, Mạnh Sơ Vũ dựng máy tính bảng trên bàn ăn, vừa nghe talk show vừa ăn cháo.

Chu Tuyển ngồi bên cạnh nhìn cô, mở miệng định nói gì, lại thấy cô cười rộ lên, lấy khớp ngón trỏ gõ gõ giữa lông mày.

Ăn hết cháo, talk show cũng kết thúc, Mạnh Sơ Vũ mới nhìn anh thắc mắc: “Sao anh còn ở đây?”

Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Anh rảnh (xián).”

“Thấy mặn (xián) thì rót cốc nước uống đi, uống xong về được rồi.” Mạnh Sơ Vũ cầm chén muỗng dùng rồi vào phòng bếp rửa.

Chu Tuyển nấu cháo rau xanh thịt nạc, không có dầu mỡ nên rửa rất dễ dàng.

Mạnh Sơ Vũ đặt chén đũa đã rửa lên giá, liếc mắt nhìn điện thoại của Chu Tuyển trên bàn bếp bên cạnh, vừa định bảo anh cầm đi, Chu Tuyển đã đi tới.

Thấy Chu Tuyển cầm điện thoại, Mạnh Sơ Vũ bỗng nghĩ đến chuyện ngày mai định nghỉ phép thêm một ngày, quay đầu định nói với anh một tiếng thì vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại đã mở khóa của anh có một đề xuất thực đơn — Em bé bị sốt ăn cháo gì?

“…”

Chu Tuyển quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí cũng như loãng ra đôi chút.

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, định ngoảnh đi coi như không thấy, bỗng thấy Chu Tuyển cũng chớp chớp mắt, mặt vừa vô cảm vừa như lẽ đương nhiên hỏi một câu: “Sao thế, không phải em bé à?”

Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt: “Vậy là — Anh không muốn tôi học được chiêu tán tỉnh của anh, nên mới dùng mấy chiêu quê mùa thế này à?”

“…”

*

Lần này Mạnh Sơ Vũ quả thật bị dày vò tàn nhẫn, hôm sau đã đỡ sốt nhưng tinh thần vẫn hơi uể oải, ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.

Nghỉ ngơi hình như cũng sẽ nghiện, chỉ có hai ngày mà cô đã không nhịn được tưởng tượng về cuộc sống sau khi về hưu của mình.

Tiếc là còn lâu mới đủ tuổi, chiều tối, Đường Huyên Huyên theo lời cô dặn gửi cho cô biên bản cuộc họp chiều nay, thẳng tay đưa cô trở về thực tại.

Mạnh Sơ Vũ dùng laptop nhận tài liệu, buồn bã ỉu xìu xem qua.

Đang ghi chép thì nhận được một tin nhắn, nhắc cô có hàng chuyển phát nhanh để ở cổng bảo vệ, nhờ cô nhanh chóng đi lấy.

Mấy hôm trước đúng là Mạnh Sơ Vũ có mua qua mạng một ít vật dụng hàng ngày, nhưng hơi lạ là tại sao đồ lại đưa đến cổng bảo vệ chứ không phải quầy chuyển phát nhanh.

Còn phải đi xa hơn, cô nhíu mày, đứng dậy tìm áo khoác mặc vào, ra đến huyền quan bỗng nhớ đến cái gì, ngừng lại.

Đứng ngoài huyền quan do dự một lát, cô cầm điện thoại, gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn cho Chu Tuyển.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Mạnh Sơ Vũ đoán là Chu Tuyển mang đồ đến, mở cửa ra, câu “Đồ gì thế” đã đến bên miệng nhưng lại liếc thấy bó hoa trong lòng Chu Tuyển, biểu cảm cũng lặng đi.

Không không không!

Đây là cách theo đuổi người ta của anh à?

Nói thật, cái em bé hôm qua là do lúc ấy cô mạnh miệng nên mới nói một câu đầy sát thương như thế.

Nhưng bó hoa hôm nay thật sự cô không chịu nổi.

Cô thật sự không ngờ, bản lĩnh của Chu Tuyển cũng chỉ có hai cái này.

“Anh…” Mạnh Sơ Vũ che trán, “Nếu anh keo kiệt không muốn tôi học được cách tán tỉnh của anh, thì thôi đừng làm nữa, cái chiêu này của anh… có phải hơi quê không?”

“Nghe em nói tự nhiên anh cũng cảm thấy vậy,” Chu Tuyển bừng tỉnh gật đầu, “Thế anh vứt nhé?”

“Anh có thể mang về nhà anh, tôi cũng không có ý bảo anh phải lãng phí…”

Chu Tuyển lắc đầu: “Không sao, dù sao cũng không phải lãng phí tiền của anh.”

“?”

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác cười: “Anh mua hoa (花) thì mua, lại còn tiêu (花) tiền của người khác nữa à?”

“Anh không nói là anh mua, em bảo anh ra cổng bảo vệ lấy mà?”

Mạnh Sơ Vũ nghẹn lời: “Đồ chuyển phát nhanh của tôi là hoa á? Ai gửi?”

Chu Tuyển rút tấm card trên bó hoa ra, lật mặt có chữ viết cho cô xem.

Mạnh Sơ Vũ nhìn thoáng qua ba chữ “LVH”.

Suy nghĩ một lát, nhận ra là “Lâu Văn Hoằng”.

“…” 

Thoáng chốc, biểu cảm lặng đi, Mạnh Sơ Vũ từ ngơ ngác thành bình tĩnh, “À” một tiếng thật dài.

Chu Tuyển chăm chú nhìn cô thay đổi biểu cảm: “Không thích, anh vứt nhé?”

Mạnh Sơ Vũ dang tay cười: “Đừng đừng, vẫn nên đưa cho tôi.”

Chu Tuyển liếc mắt nhìn tường trắng bên cạnh, đưa hoa cho cô.

Mạnh Sơ Vũ ôm hoa vào lòng nhìn ngắm rồi cúi đầu ngửi: “Ngắm kỹ lại bỗng thấy bó hoa này cũng rất đẹp.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyển: Tôi cảm giác em ấy đang nhằm vào tôi.

Hội chị em bạn dì xinh đẹp: Tự tin xíu đi, bỏ chữ cảm giác đi!

[1]  Điểm đau (pain point): Một thuật ngữ trong Marketing chỉ những vấn đề cụ thể mà một khách hàng hiện tại cũng như khách hành tiềm năng của doanh nghiệp gặp phải trong suốt hành trình trải nghiệm của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.