Giọng Chu Tuyển vang lên, Mạnh Sơ Vũ biến thành một bức điêu khắc đẹp đẽ bất động, chỉ có làn da ửng hồng tươi tắn, từ má đến mang tai đều đỏ lên.
Qua vài giây yên lặng, Mạnh Sơ Vũ há miệng định đáp gì đó lại dừng lại, nhíu mày nằm sấp xuống, tựa trán thật mạnh vào lưng ghế: “Anh phiền chết đi được…”
Chu Tuyển nhướng mày nghiêng đầu nhìn cô.
“Hỏi cái gì mà hỏi,” Mạnh Sơ Vũ chôn mặt làu bàu, “Cái này mà cũng hỏi trước…”
“Vậy về sau không hỏi nữa.” Chu Tuyển cười rộ lên, đưa tay vén tóc mái xõa trên má cô ra sau tai.
Mạnh Sơ Vũ nín thở không dám nhìn anh, lại bị một bàn tay ấm áp nâng má lên, không thể không quay mặt lại.
Thấy trán Chu Tuyển chầm chậm ghé lại gần, chóp mũi chạm lên chóp mũi cô, cụp mắt nhìn đôi môi cô.
Như một con tôm bị ném vào nước sôi, cơ thể cô cong lại, bàn tay đặt trên bả vai Chu Tuyển cũng dùng sức nắm lấy áo anh.
Cảm giác được môi dưới của mình bị cắn nhẹ, hơi nóng ẩm ướt chạy dọc theo viền môi, thử thâm nhập sâu vào môi răng cô.
Bộ não như tê liệt, trong xe yên tĩnh bỗng vang lên tiếng rung.
Mạnh Sơ Vũ như chim sợ cành cong, mở bừng mắt nghiêng đầu nhìn.
Chu Tuyển buông lỏng cô ra, cũng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Điện thoại trên ghế thông báo cuộc gọi đến từ “Thầy Mạnh”.
Mạnh Sơ Vũ liếc mắt Chu Tuyển: “Bố em…”
Chu Tuyển dùng ngón cái nhẹ lau đi vệt nước trên môi cô, nâng cằm ý bảo cô nghe máy.
Động tác này làm khuôn mặt Mạnh Sơ Vũ còn nóng hơn cả vừa rồi, liếm liếm môi kìm nén nhịp tim đang đập loạn, hắng giọng trả lời điện thoại: “Bố ạ?”
“Sắp đến giờ cơm rồi còn chưa về?”
“Con đang bận tí việc, bố với mẹ ăn trước đi ạ.” Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Chu Tuyển.
“Có thấy con ra khỏi tiểu khu đâu, bận cái gì?”
“Sao bố biết con không ra khỏi tiếu khu…” Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn thấy bên đầu kia kính chắn gió, bố cô đang cầm điện thoại rẽ vào đường nhỏ.
Sắc mặt Mạnh Sơ Vũ thay đổi, tay chân hoạt động bò xuống khỏi người Chu Tuyển, vội vàng ngồi xổm xuống dưới.
Chu Tuyển sửng sốt, chưa kịp kéo cô lên thì đã thấy cạnh chân mình có thêm một cục nấm.
Cửa sổ xe được thiết kế bảo vệ sự riêng tư nhưng kính chắn gió thì có thể nhìn thấu.
Mạnh Sơ Vũ ngồi xổm xuống, quả thực từ kính chắn gió cũng không nhìn thấy được cô.
Liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên càng lúc càng tới gần, Chu Tuyển chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, chống trán nhìn Mạnh Sơ Vũ cười cười.
“Con đưa tài liệu cho đồng nghiệp ở trong khu, về ngay đây ạ.” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, nói với bên kia điện thoại.
“Thế bố mẹ ăn trước, về ngay đấy!”
Cúp máy, Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển chỉ chỉ ngoài cửa sổ, thì thầm hỏi anh: “Đi chưa ạ?”
Chu Tuyển liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đi ngang qua ngoài cửa sổ, đợi một lát rồi xoa đầu Mạnh Sơ Vũ: “Em lên đi.”
Mạnh Sơ Vũ bò lên thật cẩn thận, vịn lưng ghế sau nhìn kính chắn gió đằng sau, thấy bố mình đã ra khỏi đường nhỏ, thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nghe thấy một tiếng chậc đầy bất mãn.
“Mạnh Sơ Vũ, đồng nghiệp của em không xứng gặp mặt người ta thế à?”
“Em đang bảo vệ anh đấy!” Mạnh Sơ Vũ nói đầy nghiêm túc, chính nghĩa, “Anh không biết đâu, bố em bây giờ đang khẳng định là em bị lừa, chắc là không yên tâm mới ra tìm em. Nếu bây giờ hai người gặp nhau, chắc chắn bố em sẽ không có thái độ tốt với anh đâu.”
Chu Tuyển gãi gãi thái dương, suy tư gật đầu.
“Với lại, em cảm thấy anh với bố em thật sự hơi hơi không hợp nhau lắm…”
“Sao lại nói thế?”
“Chưa kể đến việc bố em cứ giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, lần trước có lần em thử bóc vỏ quýt xem anh có thích em hay không, bóc tận tám quả, lần nào cũng là không thích, mà quýt đó là bố em gửi cho em đấy.”
Chu Tuyển cười vuốt má cô: “Bạn gái anh còn có lúc đáng yêu vậy à?”
“Đáng yêu nhiều lắm, anh chưa thấy thôi!” Mạnh Sơ Vũ giương cằm, nhìn đồng hồ: “Lát nữa bố em lại giục, em về nhà cho an toàn cái đã, anh cũng về ngủ bù đi, tối em lại đến gặp anh, được không?”
“Lúc này không hối lộ chút à?” Chu Tuyển quay mặt lại.
Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt: “Em làm sao hối lộ nổi cái người vừa hôn lần đầu đã…”
“Đã?”
Đã hôn lưỡi người ta…
Thấy Mạnh Sơ Vũ không nói, Chu Tuyển buông tha cho cô: “Chân ruồi chân bọ cũng là thịt, hối lộ siêu ít anh cũng chịu.”
Mạnh Sơ Vũ chăm chú nhìn anh một lát, ghế lại gần hôn lên cằm anh: “Bạn trai, tối gặp.”
*
Từ cổng phụ khu dân cư đi bộ về nhà, Mạnh Sơ Vũ dọc đường đi sửa sang lại tóc tai quần áo, còn làm bộ cầm về một tập tài liệu trong xe Chu Tuyển, về đến nhà định diễn một bộ phim truyền hình toàn tập.
Ai ngờ bố mẹ lại bỗng không quan tâm cô đi làm gì, cũng không thèm nhìn tập tài liệu trong tay cô.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ có chuyện khác thường chắc chắn phải có điều kỳ lạ, cơm nước xong, nhân lúc rửa bát cùng mẹ hỏi thăm, hỏi vừa rồi bố đi giục cô về nhà có tức giận hay không.
Mẹ cô nói: “Cũng không hẳn, con mà còn chưa về bố con lại phải ra ngoài tìm con đấy.”
Đấy là gọi là còn chưa về lại phải ra ngoài tìm cô à?
Đấy rõ ràng là đi tìm một vòng suýt nữa thì truy bắt cô ngay tại chỗ.
Diễn còn giỏi hơn cả cô.
Nhưng nếu mẹ đã diễn như vậy, nghĩa là bố không phát hiện ra Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ chắc chắn bố mẹ đã biết cô đang yêu rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa nên để lộ Chu Tuyển.
Bố mẹ cô vốn đã vì lịch sử thất tình chói lọi hồi Quốc khánh mà không có một chút tin tưởng nào với mắt nhìn người của cô, nếu biết đối tượng tìm hiểu của cô là lãnh đạo trực tiếp của cô, chắc chắn sẽ càng có thành kiến với Chu Tuyển, không bằng bình ổn một thời gian trước rồi tính sau.
Đến chiều, thấy mẹ tách đậu phơi nắng ngoài ban công, chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, Mạnh Sơ Vũ lại gần nói một câu: “Mẹ, cơm tối đừng nấu phần của con nhé, con ra ngoài ăn với Trần Hạnh ạ.”
Phương Mạn Trân ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Có ở lại nhà người ta không đấy?”
Mạnh Sơ Vũ cảm giác hai mẹ con cô như đang chơi dự đoán xổ số, nuốt nước bọt nói: “Đương nhiên là không ạ, chắc chắn sẽ về trước giờ đi ngủ.”
“Rồi, đi đứng cẩn thận.”
*
Mặt trời còn chưa lặn, Mạnh Sơ Vũ đã đến khách sạn Hương Đình.
Ban đầu Chu Tuyển nói bữa tối sẽ đến đón cô, nhưng cô trang điểm xong thấy còn sớm, đoán anh chắc hẳn còn đang ngủ bù, lại không chờ nổi muốn gặp anh bèn tự bắt xe đến.
Lên tầng, Mạnh Sơ Vũ tới cửa một dãy phòng tổng thống, nhìn đèn “Không làm phiền” bật sáng, gõ cửa, hô vào trong: “Xin chào, dịch vụ phòng đây ạ.”
Bên trong yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng bước chân lại gần vang lên.
Cửa phòng được mở ra, Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn thấy Chu Tuyển mặc đồ ngủ, nhảy vọt lên ôm chặt anh.
Đôi mắt nhập nhèm của Chu Tuyển tỉnh táo lại, đón được cô, cúi đầu cười: “Anh còn đang thắc mắc dịch vụ phòng nào mà không để ý đến cả đèn không làm phiền.”
“Tất nhiên là bạn gái ăn gan hùm của anh rồi.” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu cười.
“Ừm, rất to gan.” Chu Tuyển ôm cô, dùng khuỷu tay đóng cửa lại, “Động cáo còn dám vào.”
“Ăn cả gan hùm rồi mà còn sợ cáo chắc?”
Chu Tuyển kéo tay Mạnh Sơ Vũ đi vào phòng khách: “Sao em biết số phòng của anh?”
“Em hỏi lễ tân đấy, nói là bạn trai em ngoại tình, em lên bắt gian.”
Chu Tuyển liếc mắt nhìn cô: “Sao em còn bôi đen hình tượng của bạn trai em thế?”
“Được rồi là do cái này này,” Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ thẻ phòng trên bàn sách ngoài phòng khách: “Anh về khách sạn gửi ảnh cho em, em nhìn thấy thẻ phòng của anh, chu đáo tỉ mỉ là phẩm chất của thư ký bọn em, về sau đừng hòng làm chuyện xấu sau lưng em nhé.”
“Xem ra là không thể rồi.” Chu Tuyển dẫn cô tới sô pha, “Anh đi rửa mặt, bảo người ta mang chút đồ ăn cho em lót bụng nhé?”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Em không đói, em chỉ muốn gặp anh thôi, anh ngủ đủ chưa? Hay là anh ngủ tiếp đi, em nhìn anh ngủ cũng được.”
“Em nhìn mà anh còn ngủ được à?” Chu Tuyển quay người vào phòng tắm.
Mạnh Sơ Vũ đi theo, đứng cạnh cửa xem anh hứng nước, lấy kem đánh răng, đánh răng, rửa mặt.
Chu Tuyển nhìn cô trong gương: “Có gì hay mà em xem thế?”
“Cái gì cũng hay.”
“Anh chuẩn bị thay quần áo, có xem không?”
Mặt Mạnh Sơ Vũ lập tức biến sắc, quay lưng trở lại phòng khách: “Thay xong em xem tiếp.”
“Cái cần xem thì không xem.” Chu Tuyển cười khép cửa lại.
Mạnh Sơ Vũ dạo quanh trong phòng khách chờ đợi, một lát sau thấy Chu Tuyển ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, lại là một bộ vest đen nghiêm chỉnh.
Chắc lần này đi công tác không mang quần áo thường ngày, lại bay thẳng từ Bắc Thành về Nam Hoài, không về Hàng Châu lấy quần áo.
Mạnh Sơ Vũ nhìn cả cây vest đen tuyền của anh, bỗng nhớ tới lần đầu họ gặp mặt, vẫy tay với anh: “Lại đây lại đây, em còn có chuyện này chưa hỏi anh.”
“Hôm nay em là bé con tò mò đúng không?” Chu Tuyển đi đến trước mặt cô nhìn cô.
“Nhưng mà em tò mò lắm, anh nói em nghe xem, lần đầu tiên, không phải, cái lần em nghĩ là chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, anh ngồi trong xe Giản Thừa nghe thấy em nói mấy câu đó, có cảm nghĩ thế nào…”
“Em nói em không thích cậu ấy, đương nhiên là anh thấy vui.”
“Vậy thôi à?”
Chu Tuyển nhớ lại: “Anh còn nghĩ, nếu là anh, chắc không đến mức làm em mỗi lần sinh hoạt vợ chồng lại phải cố diễn cảnh lên đỉnh.”
“…”
Sao cô lại lắm miệng hỏi chuyện này chứ?
Cô không nên hỏi.
Đúng là sẹo lành quên xấu hổ.
“Vậy hả…” Mạnh Sơ Vũ cười trừ, “Ờm, lúc ấy em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, quan hệ của em với Giản Thừa thực ra hoàn toàn chưa đến mức suy nghĩ đến vấn đề này.”
“Vậy bây giờ có suy nghĩ không?” Chu Tuyển cúi đầu nhìn cô.
Mạnh Sơ Vũ bị anh nhìn đến nỗi không chịu đựng nổi phải né tránh, quay người đi lại bị kéo về, nhào vào lòng anh.
“Không, không suy nghĩ.” Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ lẩn tránh, “Anh đừng hiểu lầm, tuy trước kia em hơi đểu, nhưng không phải rất, rất ham thích những chuyện đó… Thực ra em thật thà chất phác lắm.”
“Chưa thử đã biết là không thích?” Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày.
“?”
Cô cứ tưởng rằng cô đang cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân mình, mà anh lại chỉ quan tâm xem cô có thích hay không?
Vậy cô nên nói là thích hay không thích đây?
Mạnh Sơ Vũ đang rối rắm, thắt lưng phía sau bỗng có thêm một bàn tay.
Cơ thể nhẹ đi, cả người cô được Chu Tuyển bế lên, ngồi trên bàn sách trước mặt anh.
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, còn chưa hoàn hồn, Chu Tuyển đã cúi đầu hôn xuống.
Gáy bị giữ lại, bàn tay ghì lấy mép bàn của cô căng ra, theo động tác đó ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
Đôi môi bị liếm láp, khoảnh khắc cô bị kích thích đến nỗi hé miệng ra, Chu Tuyển thuận lợi tiến vào.
Cổ họng Mạnh Sơ Vũ phát ra một tiếng hừ nhẹ, còn chưa kịp xấu hổ vì âm thanh ấy, cô đã bị anh cuốn lấy không thể không đáp lại.
Không biết phải làm thế nào, nhưng cổ họng khát khô như bốc hỏa làm cô theo bản năng tiếp nhận anh.
Gián tiếp qua lại trao nhau sự ướt át, tay chân Mạnh Sơ Vũ dần nhũn ra thành bùn, đầu óc choáng váng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Khi cô sắp không còn thở nổi, Chu Tuyển cuối cùng cũng buông cô ra.
Mạnh Sơ Vũ vội vàng hít thở, chăm chú nhìn người trước mặt mình, từ tai đến cổ đều ửng hồng.
Chu Tuyển nhìn đôi mắt ngập nước của cô, áp trán mình lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Mạnh Sơ Vũ không giả vờ nữa, âm thanh phát ra từ miệng như mang theo tiếng nức nở: “Hức, thích…”