Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 69



Thích 69. Bà Chu, quãng đời còn lại hợp tác vui vẻ.

(Cốt truyện nối tiếp phần trước.)

Chu Tuyển ôm Mạnh Sơ Vũ, ngập ngừng cúi đầu nhìn biểu cảm của cô.

Có một khoảnh khắc nghi ngờ rằng vợ sắp cưới của anh đang nói mát.

Hai người yêu xa từ đầu năm đến giữa hè năm nay, trong nửa năm trước khi dọn đến ngôi nhà mới này, Mạnh Sơ Vũ đã mơ hai giấc mơ khiến anh trở tay không kịp.

Một lần là cô không hài lòng với công việc buổi sáng, nằm mơ mình xảy ra tranh chấp với người ta, sau khi tức đến tỉnh giấc, tủi thân không ngủ được tâm sự với anh.

Một lần khác là vào tháng năm năm nay, Sâm Đại ký hợp đồng với người phát ngôn mới, một nữ minh tinh tuyến đầu được phòng thương hiệu tiếp xúc trong giai đoạn tuyển chọn đã âm thầm bày tỏ thiện cảm với anh, lời đồn đại truyền đến tai Mạnh Sơ Vũ.

Tuy sau này Sâm Đại ký hợp đồng với một cặp vợ chồng nổi tiếng có độ quốc dân khác, mà anh cũng chỉ nói với nữ minh tinh kia đúng một câu là “Tôi đã có vợ sắp cưới”, nhưng lúc ấy yêu xa, Mạnh Sơ Vũ không khỏi có chút cảm xúc, có tối mơ thấy anh ngoại tình.

Không, hình như còn là trùng hôn.

(Trùng hôn: đã chính thức có vợ/chồng rồi nhưng vẫn chính thức lấy vợ, chồng khác)

Nửa đêm cô khóc lóc gọi điện thoại, anh có cánh cũng không bay sang được, cuối cùng gọi video với cô đến tận bình minh.

Cũng may qua thời gian yêu xa, chuyện như vậy không xảy ra nữa.

Cô ở bên cạnh anh toàn là ngủ đến tận bình minh.

“Thế sao em lại khóc?” Chu Tuyển đưa tay xoa khóe mắt cô, “Mơ thấy gì?”

Mạnh Sơ Vũ ôm anh một lúc, cảm xúc trăm mối ngổn ngang bình ổn lại một chút, nhớ đến chuyện lần trước anh vì phạm tội trùng hôn trong giấc mơ của cô mà phải viết một “Bản kiểm điểm” để dỗ cô, bỗng muốn trêu anh. Ebo ok tr uy en. Ne t

Cô ngẩng đầu hừ một tiếng: “Mơ thấy anh không cần em nữa, đi Mỹ.”

“Anh khốn nạn vậy á?” Chu Tuyển nhíu mày.

“Chuẩn, đã thế còn là tổn thương thiếu nữ mười sáu tuổi trăng tròn cơ.”

“26 tuổi nằm mơ còn khóc nhè, 16 tuổi phải làm sao đây?”

“Chứ còn, đáng thương mới tí tuổi đã phải nếm trải nỗi đau của tình yêu…” Mạnh Sơ Vũ mếu máo, nhân lúc mới dậy còn nhớ rõ chi tiết, kể lại giấc mơ này với Chu Tuyển.

Chu Tuyển vừa nghe vừa dùng khăn ướt lau mặt cho cô, còn lấy khăn ấm đắp mắt cho cô.

Cuối cùng thấy cô hỏi: “Anh nói xem, nếu ngày xưa thật sự xảy ra chuyện như thế, có phải cũng chỉ có thể kết thúc như vậy không?”

Chu Tuyển nhập về bản thân mình mười chín tuổi nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ là phụ thuộc vào em.”

“Hửm?”

“Nếu em thật sự không muốn để anh đi, em nghĩ anh có đi nổi không?”

“Em không phải đứa không hiểu chuyện như thế nhé, có hai năm thôi mà, chớp mắt cái là qua.”

Mặc dù với cô 16 tuổi, thứ khiến cô khổ sở có lẽ không phải là thời gian, mà là tương lai vô định trong những năm tháng hai người cách biệt.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ mà chua xót.

“Mạnh Sơ Vũ, em tiết kiệm chút nước mắt đi,” Chu Tuyển vuốt má cô, “Cẩn thận tối lại không đủ dùng.” 

“…”

“Đồ không biết xấu hổ,” Mạnh Sơ Vũ mất hết cảm xúc, đấm nhẹ một cái lên vai anh, “Chu Tuyển em thấy anh 19 tuổi vẫn đáng yêu hơn.”

“Vậy làm sao đây, hôm nay em phải lấy Chu Tuyển 29 tuổi rồi.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt như vừa tỉnh mộng, vội xốc chăn chạy vào phòng tắm rửa mặt: “Sao anh không nhắc em sớm!”

Hôm nay là ngày 5 tháng 11, Chu Tuyển đợi nửa năm cuối cùng cũng đến ngày đăng ký kết hôn.

Nửa năm trước, sau khi cầu hôn, Chu Tuyển và Mạnh Sơ Vũ nghĩ xem hôm nào thì đi đăng ký. Ban đầu anh muốn chọn một ngày gần gần thôi nhưng Mạnh Sơ Vũ xem lịch, muốn đợi đến ngày sinh nhật anh, hôm nay.

Hơn nữa còn nhất quyết phải là ngày nay.

Cả đời chỉ có một lần, một lần liên quan đến cả đời, Chu Tuyển đương nhiên tôn trọng nguyện vọng của cô, đành phải “không danh không phận” ở chung với cô nửa năm.

Tối qua trước khi ngủ Mạnh Sơ Vũ còn nhủ thầm trong lòng về lịch trình hôm nay, cuối cùng mơ mê man cả đầu, sáng sớm chỉ lo tiêu hóa cảm xúc, suýt nữa không kịp trang điểm.

Cục Dân chính Nam Hoài mở cửa đăng ký từ thứ hai đến thứ bảy.

Hôm nay vừa hay là thứ bảy, hai người không phải đi làm, lại hẹn trước và chuẩn bị kỹ càng mọi giấy tờ từ trước, quá trình đăng ký thuận lời không chút khúc mắc.

Khoảnh khắc bước ra khỏi Cục Dân chính, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy nhanh đến chưa kịp hoàn hồn, cảm giác như mình vừa xuyên từ 16 tuổi đến 26 tuổi.

“Thế là xong rồi ạ?” Mạnh Sơ Vũ nhìn hai cuốn sổ màu đỏ trong tay, lắc lắc chúng dưới ánh nắng mặt trời.

“Sao, em còn muốn hối hận à?” Chu Tuyển nhướng mày.

Mạnh Sơ Vũ nhìn anh: “Còn kịp không anh?”

Chu Tuyển rút cuốn sổ khỏi tay cô, bộ dáng về nhà phải lập tức nhét vào két sắt.

Mạnh Sơ Vũ cười giành lại: “Anh từ từ, em muốn chụp ảnh nữa.”

“Anh cầm em chụp.”

“Đồ ki bo!” Mạnh Sơ Vũ ngoài miệng chê bai nhưng vẫn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai cuốn sổ, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh có muốn đăng lên vòng bạn bè không?”

Sau khi Mạnh Sơ Vũ chuyển công tác về tập đoàn, ban đầu nghĩ đến việc cô ở vị trí mới vẫn chưa ổn định, không muốn có đồn đại vớ vẩn, hai người quyết định chưa đến lúc cần thiết thì tạm thời chưa công khai.

Sau đó công việc cô ổn định lại một chút, không giấu nữa, cứ để thuận theo tự nhiên.

Cuối cùng, thuận theo tự nhiên, mọi người lại cảm thấy cô quanh minh chính đại như thế, chắc chắn không phải tình yêu chốn công sở.

Dù sao thì vì công việc của hai người, đón đưa Mạnh Sơ Vũ đi làm tan làm hầu hết đều là tài xế phụ trách. Thỉnh thoảng Mạnh Sơ Vũ tăng ca muộn hơn Chu Tuyển, Chu Tuyển tự đi đón cô, giờ đó cũng không gặp được đồng nghiệp.

Thêm nữa, xuất phát từ nguyên nhân công việc, Mạnh Sơ Vũ rất ít khi đăng bài về cuộc sống riêng, có đăng thì cùng lắm cũng là ảnh đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp.

Thế nên đồng nghiệp ở tập đoàn đến giờ cũng chỉ biết chuyện tình cảm của cô rất hạnh phúc, người yêu ngày nào cũng vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón cô đi làm tan làm, nhưng không biết người yêu cô là ai.

Tin tức bên Sâm Đại lại càng ít hơn.

Có hôm Đường Huyên Huyên thấy ảnh hẹn hò cô đăng, hỏi có phải cô có bạn trai rồi không, cô nói đúng vậy. Vốn nghĩ nếu cô ấy hỏi thêm sẽ thừa nhận, thế mà Đường Huyên Huyên không hiểu sao lại im bặt.

Không ngờ lời Đàm Tần nói ban đầu đã trở thành một lời tiên tri — Theo kiểu giữ bí mật của cô và Chu Tuyển, đến lúc con biết đi mua nước tương cũng không lộ.

Tới tận lúc đăng ký kết hôn vẫn chưa có ai phát hiện, đương sự như Mạnh Sơ Vũ cũng có chút nôn nóng.

“Đăng.” Chu Tuyển gật đầu đồng ý với cô.

“Đăng thẳng trang có ảnh thì có bùng nổ quá không nhỉ?” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt đề nghị, “Hay là em đi trước thăm dò, anh xem tình hình rồi đăng sau!”

Ngồi trên xe về nhà, Mạnh Sơ Vũ nghĩ caption cho bức ảnh hai cuốn sổ này, cuối cùng nghĩ ra một câu lời ít ý nhiều: “Ting — Chung sống hợp pháp.”

Vừa đăng lên, ngoài bạn bè thân thiết và người nhà đã biết hôm nay cô và Chu Tuyển đi đăng ký, bên dưới toàn là cả hàng dài dấu chấm than kinh ngạc.

Vòng quan hệ của Mạnh Sơ Vũ nhiều nhất là đồng nghiệp, một nhóm đồng nghiệp nhanh chóng ùa tới, chúc phúc rồi nhấn like tưng bừng, tin nhắn riêng cũng tấp nập.

Điện thoại rung lên hết lần này đến lần khác, Mạnh Sơ Vũ nhìn mà hoa cả mắt, trả lời những người nhắn tin chúc phúc riêng trước.

Trả lời xong một vòng, thoát khung thoại ra bỗng phát hiện một nhóm chat yên lặng đã lâu hiện lên tin nhắn mới: “SOS! Mọi người thấy bài viết mới của chị Sơ Vũ chưa?”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, ấn vào —

Phùng Nhất Minh: “Thấy rồi…”

Đường Huyên Huyên: “Đăng ký đúng ngày sinh nhật sếp Chu QAQ”

Phùng Nhất Minh: “Hôm nay cũng đúng thứ bảy mà, chắc không để ý là sinh nhật sếp.”

Đường Huyên Huyên: “Theo đuổi lâu như thế, cuối cùng chị Sơ Vũ vừa về Nam Hoài đã có người yêu, mới yêu hơn nửa năm đã đi đăng ký, tôi đồng cảm với sếp, cay đắng rơi lệ cho sếp >_<”

Mạnh Sơ Vũ: “?”

Trên đường gặp đèn đỏ, Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế em?”

Mạnh Sơ Vũ quay màn hình điện thoại lại cho anh xem, chỉ chỉ thái dương của mình: “Anh nói xem hai đứa này có phải là do áp lực công việc quá lớn, chỗ này hơi có vấn đề rồi không?”

Bất cẩn nhắn trong nhóm chat có cô thì thôi, người bình thường chẳng lẽ không từ việc cô đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật của Chu Tuyển mà liên tưởng đến việc — chồng cô chính là Chu Tuyển à?

Tin nhắn vẫn còn tiếp diễn —

Phùng Nhất Minh: “Haiz, cái này từ sáng tôi đã hiểu rồi.”

Đường Huyên Huyên: “Như nào?”

Phùn Nhất Minh: “Bây giờ nói ra cũng không sao, bà không biết đâu, từ hôm đầu tiên sếp đến tôi đã thấy chị Sơ Vũ lưu danh bạ của sếp là — Anh đẹp trai lạnh lùng chân dài cao 187 không thích kịch bản lỗi thời ở nhà hàng Matsushima Nam Hoài. Lúc ấy tôi bảo vệ tính mạng bản thân, đành phải giả vờ là không hiểu gì.”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Đường Huyên Huyên: “Mấy manh mối này tôi cũng nhìn ra từ lâu rồi. Hồi trước có lần chị Sơ Vũ bị bệnh, sếp tự lái xe đưa tôi đến chăm sóc chị ấy, còn dọn dẹp nhà cửa cho chị ấy, trồng cây si như thế mà vẫn không theo đuổi được, quả thực nhìn ra được là cố gắng hết sức. Bảo sao tập đoàn vừa có một chỗ trống là chị Sơ Vũ chuồn luôn, chắc là bị bám sợ rồi, đây là trồng cây si đến nỗi cuối cùng trắng hai bàn tay ấy nhỉ.”

Chu Tuyển: “…”

Phùng Nhất Minh: “Chuyện thế này miễn cưỡng cũng chả được, gần một năm rồi, chắc sếp cũng nhận ra rồi.”

Đường Huyên Huyên: “Mình phải ấn like bài viết cho chị Sơ Vũ không? Không ấn thì không lịch sự, nhưng mà ấn thì có phải là xát muối lên miệng vết thương của sếp không, có bị sếp ghim không?”

“…”

Hai người nghĩ nhiều thật.

Mạnh Sơ Vũ hết chịu nổi, vừa định nhắn tin nhắc nhở bọn họ một chút là một trong hai đương sự có trong nhóm chat, thì Chu Tuyển cầm lấy điện thoại.

Chu Tuyển: “Ấn like đi, tôi không ghim đâu, nếu sang năm hai người còn làm việc ở Sâm Đại, mời đến uống ly rượu mừng.”

Tin nhắn thoại gửi đi, nhóm chat im lìm.

Cách xa hơn trăm kilomet, Đường Huyên Huyên và Phùng Nhất Minh lẳng lặng rời khỏi nhóm chat.

Mười phút dài nhất đời trôi qua, bọn họ cập nhật lại thấy bức ảnh hai cuốn sổ màu đỏ trên tường nhà Chu Tuyển, nói đúng hơn là ảnh chụp màn hình bài đăng của Mạnh Sơ Vũ: “Bà Chu, quãng đời còn lại hợp tác vui vẻ.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.