Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảnh khắc Mạnh Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt Chu Tuyển cũng từ chiếc điện thoại đang rung trên bàn làm việc, chậm rãi quét về phía khuôn mặt còn chấn động hơn cả chiếc điện thoại kia của cô.

Hai ánh mắt giao nhau ngược chiều qua luồng không khí lạnh lẽo, ma sát với nhau rồi tóe lên tia lửa.

Cơn ngái ngủ của Mạnh Sơ Vũ nháy mắt tan biến, thoáng thấy trong mắt Chu Tuyển một nụ cười chế nhạo.

Như đang đánh giá về kỹ thuật quản lý “ngư trường” của cô.

“…”

Tiếng điện thoại ngắt đi, nguồn âm thanh duy nhất trong phòng cũng biến mất, chỉ có điều hòa nhiệt độ trên đầu còn đang như không có chuyện gì mà tỏa ra khí lạnh, thổi đến sống lưng từng đợt gió lạnh cóng cả người.

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn các đồng nghiệp lục tục thức dậy, căng da đầu đứng lên khỏi ghế nằm: “Chu Tuyển, anh… tìm tôi ạ?”

Chu Tuyển dời chiếc điện thoại bên tai: “Cô nói xem?”

… Tôi nói, tôi nói là anh đến không đúng lúc tí nào.

Mạnh Sơ Vũ cười khan: “Anh tìm tôi có chuyện gì ạ?”

“Xem email.” Chu Tuyển lời ít ý nhiều vứt lại hai chữ rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Mạnh Sơ Vũ theo bản năng muốn đi theo anh giải thích, nhưng vừa nhấc chân ra được một bước lại nhận thấy những ánh mắt tò mò xung quanh nên thu chân về.

Cô quay đầu cười cười với Phùng Nhất Minh nãy giờ không hiểu thế nào, làm như không có chuyện gì vuốt vuốt tóc mái, quay mũi giày về lại bàn làm việc.

Cúi đầu thấy tên danh bạ chói mắt trên màn hình, Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt, ấn thật mạnh xuống nút xóa.

*

“Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị tôi, chứ đừng để con bạn tôi đặt cho sếp tôi một cái tên danh bạ đặc biệt chuyên dành cho lốp dự phòng, còn bị cấp dưới của tôi đọc diễn cảm to rõ ràng trước mặt sếp tôi.”

“Trần Hạnh, mày nói thật cho tao, tao có đắc tội gì mày à?”

— Mười phút sau, Mạnh Sơ Vũ hiểu rõ nguyên nhân, kết quả hùng hổ gõ bàn phím máy tính.

Sau đó nhận được cả một màn hình toàn “ha ha”.

Trần Hạnh: “Tối hôm đấy mày say quắc cần câu, tao sợ mày làm mất tờ giấy nên lưu trước vào điện thoại cho còn gì. Nhưng mà lúc đấy không biết anh ta tên gì, xong cũng quên luôn vụ này…”

Mạnh Sơ Vũ: “Ừ, mày không nhớ, mày chỉ lo đu phim đô thị cẩu huyết đời tao thôi.”

Trần Hạnh: “Chứ còn gì. Mà mày còn chưa kể xem anh ta phản ứng thế nào đâu, tức chết luôn đúng không?”

Máy in cách đó không xa đúng lúc ngưng hoạt động.

Mạnh Sơ Vũ thu nhỏ giao diện WeChat hết cỡ, ra máy in lấy tài liệu, vừa quay về bàn vừa xác nhận trình tự, lúc đi qua bàn Đường Huyên Huyên còn tiện tay lấy kẹp ghim trên bàn cô ấy.

Đường Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Chị Sơ Vũ, lại có người giở trò ạ?”

“Hử?”

“Em vừa ngủ dậy đã thấy biểu cảm sếp y hệt lúc sáng bị chặn cổng…”

Động tác kẹp ghim của Mạnh Sơ Vũ khựng lại.

Vừa rồi não cô đình chỉ mất một lúc, không quan sát được kỹ biểu cảm của Chu Tuyển. Bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc nào cô đụng mặt Chu Tuyển thì trời nắng có sét đánh, trời mưa cũng có sét đánh, lần nào cũng tự mình chột dạ, tự phóng đại cảm xúc của anh ta.

Nhưng nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, Chu Tuyển coi cô chẳng khác gì vụ thanh chắn barrier sáng nay…

Như đụng phải gà mờ kỹ năng thấp kém, vừa buồn cười vừa chán ghét, nhưng không tức giận, chỉ đơn giản là xem trò vui chứ không hề để ý đến cô.

May là vừa rồi cô không giải thích, nếu không thì lại thành đề cao bản thân quá rồi…

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày nhìn tập tài liệu trong tay, đưa cho Đường Huyên Huyên: “Tài liệu sếp cần, em mang vào đi.”

Đường Huyên Huyên đứng dậy nhận tài liệu, thấy Mạnh Sơ Vũ nói thêm một câu: “Chiều em ngồi phòng làm việc bên cạnh văn phòng sếp nhé.”

Văn phòng độc lập của Chu Tuyển có thêm một phòng bên cạnh.

Nói như vậy, lúc Chu Tuyển ở trong phòng có thể nhìn thấy người ngồi ở đó.

Mấy hôm trước Đường Huyên Huyên thấy Mạnh Sơ Vũ để đồ dùng làm việc của cô vào đó, cứ tưởng cô sẽ ngồi đó.

Đương nhiên, Mạnh Sơ Vũ không phải lúc nào cũng ở văn phòng, lúc bận để thư ký lên thay là chuyện bình thường.

Đường Huyên Huyên gật gật đầu đi đưa tài liệu.

Mạnh Sơ Vũ trở lại bàn làm việc, mở khung chat với Trần Hạnh ra: “Cái mày vừa hỏi ý, hình như anh ta không tức…”

Trần Hạnh: “Mày muốn bị đuổi việc lắm à?”

Mạnh Sơ Vũ: “?”

Trần Hạnh: “Thế sao anh ta không tức mà mày có vẻ tiếc nuối thế.”

Mạnh Sơ Vũ: “Không phải, tao đang nghĩ, đàn ông bình thường bị đặt tên danh bạ như thế đáng ra cũng phải tức tức một chút chứ?”

Trần Hạnh: “Không phải là đàn ông bình thường đáng ra phải tức, mà là đàn ông có ý với mày đáng ra phải tức.”

Mạnh Sơ Vũ: “Chuẩn.”

Trần Hạnh: “Nhưng mày nói cũng không sai. Vì đàn ông bình thường mà bị mày nhào vào lòng, thể nào cũng sẽ có ý với mày.

Trần Hạnh: “Thế nên, tên này, chậc, có hơi không bình thường.”

“…”

*

Ban đầu Mạnh Sơ Vũ cũng chẳng nghĩ gì, giờ Trần Hạnh nói như vậy, tâm trạng cô tự nhiên lại trở nên phức tạp.

May mà cả chiều Chu Tuyển im lặng, không tìm cô nữa.

Cô bèn ngồi ở bàn làm việc chuẩn bị cho cuộc họp phân tích kinh doanh ngày mai.

Chiều tối, màn đêm dần buông xuống, đèn cảm biến trên trần nhà tự động bật sáng.

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên từ một đống số liệu, tài liệu, chớp chớp đôi mắt đau nhức rồi lấy cốc đi đến khu trà nước ngoài hành lang.

Lúc đứng ở cửa sổ đối diện quầy trà nước vận động xương cổ, cô bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ đằng sau truyền đến: “Sơ Vũ?”

Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy Lâm Thuấn Chi.

“Vẫn còn nhớ bài tập đốt sống cổ à?” Lâm Thuấn Chi cười, bước vào.

Mạnh Sơ Vũ vừa vận động xong phần xương cổ cứng đờ.

Lâm Thuấn Chi chính là HR trước đây đã tuyển cô vào Sâm Đại, đối tượng mập mờ vì gặm đùi gà mà bị cô “loại”.

Nhưng năm ấy mới đi làm, cân nhắc đến những rắc rối của mối tình chốn công sở, “mập mờ” của cô với Lâm Thuấn Chi cũng hơi nhạt nhòa. Cả hai người đều ở trong trạng thái “sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào nếu hoàn cảnh không thuận lợi”.

Về sau, Lâm Thuấn Chi thấy cô kéo giãn khoảng cách, cũng tự biết không liên lạc riêng với cô nữa.

Chưa đâm thủng lớp cửa sổ giấy, đương nhiên không có chuyện làm loạn to tát gì. Ba năm xa cách, chuyện quá khứ đã qua từ lâu, lần này Mạnh Sơ Vũ trở về Sâm Đại cũng gặp anh vài lần, không cảm thấy giữa hai người có bất kỳ khúc mắc gì.

Đến tận bây giờ, Lâm Thuấn Chi nhắc đến “Vẫn còn nhớ bài tập đốt sống cổ à?”, Mạnh Sơ Vũ mới giật mình nhớ ra, hình như bài tập cổ này lúc trước anh ta đã dạy riêng cho cô.

Cô cảm thấy có tác dụng nên vẫn tập, không hề liên quan đến chuyện nhớ nhung tình cũ.

Mạnh Sơ Vũ che giấu thái độ cứng ngắc, cười nói: “Thói quen thôi ạ. Ở tập đoàn mọi người cũng hay tập bài tập này.”

Lâm Thuấn Chi gật gật đầu, quơ tập tài liệu trong tay: “Đóng dấu xong rồi, gửi em này.”

“Làm phiền anh quá, phải đích thân đi một chuyến.” Mạnh Sơ Vũ đặt cốc nước xuống, nhận tài liệu.

“Nhân tiện xác nhận với em lịch trình chung của tuần tới luôn. Ngày mai họp xong sếp Chu không có lịch trình gì khác chứ?”

Lâm Thuấn Chi hiện tại là Giám đốc nhân sự. Vì vị trí trưởng phòng nhân sự tạm thời đang bị bỏ trống, anh ta là người đứng đầu mảng nhân sự, theo lý sẽ tham dự cuộc họp cấp cao ngày mai.

“Tạm thời thì không ạ. Tầm giờ này ngày mai anh đến đây là được, nếu có gì thay đổi em sẽ báo trước với anh.”

“Okay.” Lâm Thuấn Chi gật đầu, nhớ ra cái gì, vẫy tay với cô: “Đúng rồi, nhắc em cái này…”

Mạnh Sơ Vũ ngập ngừng tiến lại gần một bước: “Gì ạ?”

“Cuộc họp ngày mai có lẽ sẽ không yên ổn.” Lâm Thuấn Chi cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Anh ở đảng trung lập không về phe ai, anh thấy sếp Chu cũng ít có khả năng trực tiếp ra mặt. Em nói ít nhìn nhiều, đừng làm căng với mấy người trong chuỗi cung ứng, đỡ bị coi là chỗ trút giận.”

“Em biết rồi.”

Mạnh Sơ Vũ gật đầu, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, quay đầu lại đã thấy Chu Tuyển đang đi trên hành lang, liếc về bên này một cái.

Rõ ràng là cô chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng đối diện với cái liếc mắt này, sau gáy cô như thắt lại.

Sau khi nói cảm ơn với Lâm Thuấn Chi, Mạnh Sơ Vũ lập tức cầm tập tài liệu quay lại văn phòng.

Cô còn chưa kịp ngồi xuống, Đường Huyên Huyên đã vội vàng đi tới: “Chị Sơ Vũ, Giám đốc Lâm tan làm rồi ạ?”

“Vừa xuống tầng, chắc là vẫn chưa đâu. Sao thế?”

“Chu Tuyển vừa bảo em hỏi Giám đốc Lâm, nếu tiện thì báo cáo công việc luôn tối nay.” Đường Huyên Huyên đi về bàn làm việc của mình, “Em phải gọi ngay cho Giám đốc Lâm đây.”

“Huyên Huyên.” Mạnh Sơ Vũ nghĩ nghĩ, gọi cô lại: “Sếp không nhắc gì đến chị à?”

“Sao ạ?”

“Chị nói, anh ấy không bảo chị ở lại nghe báo cáo à?”

“À à.” Đường Huyên Huyên như bừng tỉnh.

Mạnh Sơ Vũ đợi hơn một giây đồng hồ.

“Không ạ.”

“…”

Buổi báo cáo này cũng là một phần của cuộc họp ngày mai, hoàn toàn nằm trong phạm vi công việc của Mạnh Sơ Vũ.

Mạnh Sơ Vũ yên lặng ngồi xuống, nghĩ xem Chu Tuyển không nhắc cô ở lại là có ý gì. 

Là đương nhiên cô phải tham gia, hay ám chỉ cô không cần có mặt?

Mạnh Sơ Vũ hơi hối hận, còn chưa tìm hiểu được tác phong làm việc của cấp trên, cô đã vì một chút xấu hổ mà “chiến tranh lạnh” với Chu Tuyển cả buổi chiều.

Đến khi Đường Huyên Huyên xác nhận thời gian với Lâm Thuấn Chi, Mạnh Sơ Vũ rối rắm một lát vẫn quyết định đi đến văn phòng của Chu Tuyển, bấm chuông.

Hai giây sau, hai cánh cửa thủy tinh mờ dần mở sang hai bên.

Đằng sau chiếc bàn giám đốc làm bằng kính đen nhánh phát sáng, Chu Tuyển đã cởi bỏ chiếc áo vest, chỉ mặc sơ mi trắng cổ rộng, đang cúi đầu lật tài liệu.

Lần đầu tiên Mạnh Sơ Vũ nhìn thấy Chu Tuyển bớt phần thâm trầm, nghiêm chỉnh như vậy, mới nhìn còn thấy có chút hoảng hốt.

Trong lòng cô vang lên một câu cảm thán lỗi thời: Người đàn ông này, tại sao toàn thân chỗ nào cũng như “gãi đúng chỗ ngứa”[1], nhắm trúng phóc gu thẩm mỹ của cô.

Vừa nghĩ xong, Mạnh Sơ Vũ mỉm cười gọi: “Sếp ạ.”

Chu Tuyển không ngẩng đầu lên mà chỉ “Ừ” một tiếng, thoạt nhìn thật sự lạnh lùng.

Mạnh Sơ Vũ hít một hơi thật sâu —

Chỉ là làm cho hình tượng gái đểu trước mặt Chu Tuyển sâu sắc thêm thôi. Như vậy, ít ra còn cho thấy cô là một con người “trong ngoài như một”, dù sao đấy cũng là ưu điểm mà?

Với cả cô còn khen anh ta chân dài mặt đẹp đấy thôi, được khen chẳng lẽ lại không vui à?

Mạnh Sơ Vũ tiến về phía trước: “Thời gian bên Giám đốc Lâm không có vấn đề gì, anh xem lát nữa tôi có phải ở lại nghe tình hình nhân sự không ạ?”

“Muốn nghe thì nghe.”

Mạnh Sơ Vũ cố gắng phớt lờ ý nói rõ ràng “Cô có nghe hay không cũng chẳng quan trọng” của Chu Tuyển, định mặt dày đồng ý, lại thấy anh ngẩng đầu nói tiếp nửa câu sau: “Nhưng mà…”

“Vâng?”

“Hy vọng trợ lý Mạnh có thể duy trì tác phong chuyên nghiệp, đừng biến công ty thành nơi bắt cá của cô.”

“…”

*

Mạnh Sơ Vũ ra khỏi phòng Chu Tuyển với một bụng đầy tức giận.

Đi làm hơn ba năm, cô không phải là chưa từng phải chịu oan ức, nhưng đây là lần đầu tiên oan đến cứng họng như vậy.

Khoảnh khắc nhận ra anh hiểu lầm gì đó, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy nếu không phải là cô có sức khỏe tốt, thì sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ, trước mặt anh.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, chuyện ở phòng trà nước, ai là người sai.

Lâm Thuấn Chi là tiền bối, chỉ dạy cho cô vài mẹo “sinh tồn” chốn công sở, thì có vấn đề gì không?

Cô là hậu bối, thấy tiền bối vẫy tay với mình nên mới lại gần một bước, thì có vấn đề gì không?

Vậy Chu Tuyển chỉ thấy cô và Lâm Thuấn Chi hơi kề sát vào nói nhỏ một chút, đã thành kiến quy chụp cô đang “câu cá”, có vấn đề đúng không?

Anh ta thật sự có vấn đề!

Hơn nữa, Mạnh Sơ Vũ nghi câu cảnh cáo của Chu Tuyển còn có ẩn ý khác. Mượn câu nói này để nhắc nhở cô, đừng có ôm ảo tưởng “câu cá” với cấp trên là anh ta.

Mạnh Sơ Vũ vô cảm đi theo sau Chu Tuyển. Cả quãng đường từ tòa nhà văn phòng đến nhà ăn nhìn chằm chằm sau lưng anh, cứ như muốn khoét thủng một lỗ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh không tì vết của anh.

Vì đã tới giờ cơm nên ý Chu Tuyển là gọi Lâm Thuấn Chi đến ăn qua loa một bữa, sau đó báo cáo.

Lúc hai người đến phòng riêng trên tầng ba nhà ăn, Lâm Thuấn Chi đã đợi sẵn bên trong. Vừa thấy Chu Tuyển, anh ta lập tức đứng dậy, kéo ghế chủ tọa ra: “Sếp Chu, mời sang bên này ạ.”

Chu Tuyển gật đầu đi về phía trước.

Lâm Thuấn Chi cũng tiến đến kéo ghế cho Mạnh Sơ Vũ.

Mạnh Sơ Vũ thản nhiên tránh sang một bên, tự kéo ghế, sau đó quay đầu lại ra hiệu mời Lâm Thuấn Chi: “Giám đốc Lâm cũng ngồi đi.”

“Được rồi.” Cánh tay đang dừng giữa không trung của Lâm Thuấn Chi rụt lại, đi đến vị trí đối diện Mạnh Sơ Vũ.

Chu Tuyển ngồi xuống vị trí chủ tọa, cầm khăn ấm ở gần thong thả lau tay.

“Nhà ăn chưa kịp chuẩn bị nhiều món, đều là cơm canh bình thường của nhân viên, sếp ăn tạm.” Mạnh Sơ Vũ nói với Chu Tuyển về tám món ăn trên bàn tròn.

Chu Tuyển gật đầu cầm đũa lên, liếc mắt nhìn món đùi gà kho đậm chất cơm nhân viên, bên tai mơ hồ vang lên một giọng nữ…

“Với anh HR công ty tao. Có học vấn, biết nhìn xa trông rộng, lúc phỏng vấn cực kỳ dịu dàng với tao, lúc tao vào công ty cũng quan tâm chăm sóc tao. Nghe ông ý ba hoa mấy cái triết lý viển vông mà tao cũng thấy lòng rộn rã. Những tưởng sắp thành rồi nhưng có hôm giữa trưa tan họp ông ý mời tao đi ăn cơm, thấy người ta gặm đùi gà, trái tim thiếu nữ của tao hoá đá luôn.”

Mạnh Sơ Vũ không biết Chu Tuyển đang nghĩ gì, mời Lâm Thuấn Chi: “Giám đốc Lâm cũng vậy, tiếp đãi chưa được chu đáo, mong anh thông cảm.”

“Trợ lý Mạnh khách sáo quá, thế này là chu đáo lắm rồi.” Lân Thuấn Chi cầm một chiếc bát sạch, quay đầu hỏi Chu Tuyển: “Sếp Chu, anh có muốn uống canh không, tôi lấy cho anh nhé?”

Chu Tuyển giơ tay chặn lại: “Không cần, Giám đốc Lâm cứ tự nhiên.”

Lâm Thuấn Chi gật đầu múc canh, múc một chén đầy đẩy về phía Mạnh Sơ Vũ.

Đôi đũa đang gắp măng của Mạnh Sơ Vũ khựng lại ở mép đĩa ăn.

Đầu óc quay cuồng, Mạnh Sơ Vũ cũng bắt chước Chu Tuyển giơ tay chặn lại, cười nói: “Nơi công sở không phân biệt giới tính, Giám đốc Lâm không cần phải quan tâm đặc biệt đến tôi, anh cứ tự nhiên là được rồi.”

Nói xong liếc nhìn Chu Tuyển một cái.

Chu Tuyển nhìn lại cô rồi khẽ nhướng mày.

Lâm Thuấn Chi nhìn hai người, lại thu tay về.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn một bữa cơm, Mạnh Sơ Vũ lấy đũa dùng chung gặp một ít măng vào bát, cúi đầu ăn một lát lại liếc thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh.

Nhìn lên thấy tay Chu Tuyển đang với qua hai đĩa thức ăn, gắp món măng ở trước mặt cô.

Mạnh Sơ Vũ có mắt nhìn, dù có cả một bụng tức nhưng vẫn theo bản năng xoay đĩa quay, chuyển món măng đến trước mặt Chu Tuyển.

“Cô để Giám đốc Lâm ăn cái gì?” Chu Tuyển nói Mạnh Sơ Vũ một câu.

Mạnh Sơ Vũ giật mình, nhìn về phía Lâm Thuấn Chi, phát hiện trước mặt anh là một đĩa đùi gà kho.

Nháy mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Lâm Thuấn Chi gặm đùi gà tan nát cõi lòng năm đó.

Lâm Thuấn Chi không hề chuẩn bị trước mà thân mật giảng hòa: “Không sao, vừa hay tôi lại thích ăn đùi gà.”

Chu Tuyển nhìn Lâm Thuấn Chi một cái: “Ra thế, vậy anh ăn nhiều một chút.”
[1] Trong raw là “榫头对榫眼 – chuẩn đầu chuẩn nhãn”. Kiểu cái mộng với cái lỗ mộng nó vừa khít nhau ý, còn lỗ mộng với mộng là gì thì nhìn ảnh dưới rồi tự hiểu nhe:>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.