Tần Cần được Hứa Trì lái xe đưa tới cửa quán bar, không ngờ lại bị A Huy bắt gặp, chưa tới một phút sau, toàn bộ nhân viên trong quán bar không một ai không biết, không một ai không hiểu.
Tần Cần đi từ phòng bếp tới quầy bar số 1, nghe được A Huy đang kề tai nói nhỏ với Anh Tử, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn.
"Chị nói hai đứa mày này, chọn giờ tan sở mà show ân show ái, được không?" Tần Cần ngồi trên ghế chân cao, giơ tay che mắt lại, làm như thấy phải hình ảnh không hợp cho trẻ em.
A Huy và Anh Tử đứng đối diện nở nụ cười, ăn ý cùng nhau nằm úp sấp trên quầy bar.
"Chị Tần Cần, chị và bác sĩ Hứa đang yêu nhau sao?" Anh Tử nhỏ giọng hỏi cô.
Hai người gật đầu liên tục, chờ Tần Cần cho mình một đáp án chính xác.
"Thế thì đoán đi, chờ Hạ Duy về rồi, không biết tiền thưởng cuối năm của hai đứa mày còn thừa lại bao nhiêu?" Tần Cần nói rồi đưa tay lên vỗ đầu hai người. "Hai đứa mày mỗi ngày không lo làm việc nghiêm túc, chỉ biết đi hóng chuyện là giỏi."
Mới nói xong đầu bếp đã bê cơm lên. A Huy và Anh Tử chia nhau đi làm việc, không phiền Tần Cần ăn cơm trưa.
Tần Cần ăn hai miếng, độtnhiên nghĩ tới gì đó, lấy chìa khóa xe máy từ trong túi đeo ra, gọi A Huy lại. "Lát nữa mày đưa "Hắc Tử" vào nhà kho giúp chị, nhớ phủ vải chống bụi lên."
A Huy cầm chìa khóa xe, không hiểu lắm. "Sao vậy? Chị Tần Cần, chẳng lẽ bác sĩ Hứa không cho chị đi?"
Tần Cần cầm nĩa cười lắc đầu. "Là tự chị mày muốn đổi phong cách, bây giờ cứ tạm thế đã, hôm sau tính sau."
A Huy nhìn chìa khóa, ngọ nguậy hỏi. "Chị Tần Cần, hay là chị cho em mượn đi..."
"Đi cái đầu mày/anh ấy!"
Tần Cần và Anh Tử đồng thanh mắng, A Huy nhức đầu, ngoan ngoãn đi cất xe giúp Tần Cần.
***
Buổi chiều, Hứa Trì nhận được điện thoại của Tần Phóng.
"Đang ở đâu?" Giọng nói của Tần Phóng vẫn thờ ơ như trước.
"Phòng khám." Hứa Trì vừa lật giấy trong tay vừa nói. "Có chuyện gì thì nói đi."
Tần Phóng hít sâu một hơi, không vui nói. "Này, ông còn dám như vậy? Thẳng thắn thì được khoan hồng, ông và Tần Cần bên nhau từ khi nào?"
"Vấn đề cá nhân, không thể trả lời." Hứa Trì cố ý không nói, Tần Phóng nhiều mưu mô xảo quyệt, nếu để anh ta nhúng tay vào chuyện của hai người, không biết sẽ đi về đâu.
Tần Phóng biết Hứa Trì không nói, đi thẳng vào chủ đề chính.
"Ông nghiêm túc à?"
"Ừ."
"Nghiêm túc bao nhiêu?"
"Nghiêm túc nhiều hơn ông và Giang Miên Nhi."
Tần Phóng nhổ nước bọt, mắng. "Tôi không nghiêm túc với Miên Nhi?"
"Ông dám công khai quan hệ của mình và Giang Miên Nhi không?" Hứa Trì nở nụ cười, ít nhất bây giờ Tần Phóng không dám công khai.
Nghe anh nói vậy, Tần Phóng nằm trên salon nở nụ cười. "Một năm nữa thôi, chờ cô ấy tốt nghiệp, tôi dẫn cô ấy đi đăng ký."
Bây giờ Giang Miên Nhi vẫn chưa tốt nghiệp, Tần Phóng hợp tác với trường học cô nàng, thỉnh thoảng còn lên lớp dạy vài tiết học, về công về tư, hai người đều phải kiên trì giữ chuyện tình cảm này dưới lòng đất thêm một năm nữa.
Hứa Trì dùng bút ký tên lên trên giấy, đẩy kính mắt. "Một năm, vậy là đủ cho hai người chúng tôi rồi."
Đầu tiên Tần Phóng có hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của anh.
"Thì ra đứa nhóc này là một xx! Nhiều năm vậy rồi sao tôi không phát hiện ra? Mẹ nó, không ngờ ông lại đợi lâu tới vậy rồi." Tần Phóng chế nhạo.
Hứa Trì cầm điện thoại nghe một lúc lâu, cuối cùng Tần Phóng mới nhắc tới chuyện chính.
"Tôi biết hai ngày nay ông và nó đi với nhau, đúng lúc mấy hôm nay tôi đưa Miên Nhi đi công tác ở nơi khác, giúp tôi quan tâm Tần Cần một chút! Coi như cho ông cơ hội đấy!"
"Được." Hứa Trì không chút do dự gật đầu đồng ý.
***
Ngày hôm sau, Tần Cần ở nhà ăn mặc trang điểm hơn nửa ngày, mấy hôm nay đội tóc giả không thoải mái, cô lên mạng học tập cách sửa mái tóc ngắn của mình sao cho đẹp.
Mấy cô gái tóc ngắn cũng đáng yêu xinh đẹp mà, cô dùng máy uốn tóc uốn tóc mình hơn một tiếng, tổng cộng suýt bỏng mặt 3 lần, bỏng ngón tay 5 lần, cuối cùng tóc cũng cụp vào trong.
Đeo bông tay hình anh đào mua năm cấp ba vào, trở nên hiền dịu thục nữ ngay lập tức!
Chí ít Tần Cần còn có cảm giác như thế.
[Brừm brừm]
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hứa Trì.
[Hứa Trì: Xuống dưới đi.]
Tần Cần cầm điện thoại di động cười ngây ngốc, nhanh chóng đi giày, cầm chìa khóa ra ngoài!
Khi Tần Cần đang vừa hát líu lo vừa khóa cửa, phía sau lại vang lên tiếng huýt gió.
Tần Cần hoảng sợ, quay người thấy Từ Phỉ Na đang tựa vào cửa, vẻ mặt hóng chuyện nhìn cô. "Cô Tần xinh đẹp đi đâu thế? Hẹn hò à?"
Tần Cần khoanh tay trước ngực, đắc ý nói. "Đúng rồi, bác sĩ Hứa hẹn tớ đi ăn, xem phim nữa."
"Không tệ" Từ Phỉ Na lại gần sửa áo cho cô, không khỏi than thầm. "Tần Cần nhà chúng ta lớn thật rồi, đêm nay chị đây không về, nếu cưng muốn đưa bác sĩ Hứa về nhà làm gì đó, bên cạnh cũng không ai nghe lén đâu, cưng nhớ..."
"Cút xuống âm phủ đi..."
Tần Cần xấu hổ đỏ mặt "Hừ" một tiếng, xoay một vòng trước mặt cô nàng. "Cậu nhìn tớ đi, có được không?"
"Được rồi được rồi, đừng ở đây khoe nữa, nhanh đi tìm bác sĩ Hứa đi!"
Nói xong, Từ Phỉ Na muốn xuống dưới với cô.
Tần Cần thắng gấp, dừng bước lại nhìn Từ Phỉ Na.
"Sao thế? Nhìn cái mặt ngốc nghếch của cậu..." Từ Phỉ Na cười, chọc vào trán Tần Cần.
"Bác sĩ Hứa đang chờ tớ ở bên dưới, hay là lát nữa cậu xuống nhé?" Tần Cần ôm cánh tay cô nàng làm nũng.
Từ Phỉ Na liếc mắt nhìn, phất tay. "Đi nhanh lên, đi nhanh lên, tớ không thèm nhìn hai người show ân show ái."
Tần Cần đứng trong thang máy hôn gió, còn không quên nói một câu. "Chờ tin tốt của tớ."
Cửa thang máy đóng lại, Từ Phỉ Na lắc đầu nở nụ cười, trùng hợp bây giờ có thể về đổi áo khoác dày được, xoay người vòng về nhà mình.
Mới tới ngoài cửa, Từ Phỉ Na đột nhiên dừng lại nghiêng đầu nhìn cửa nhà của Tần Cần, một chùm chìa khóa nhà vẫn đang cắm trong ổ khóa chưa rút ra.
Tần Cần, ông trời cũng giúp cưng rồi đấy!
Từ Phỉ Na giúp cô khóa chặt cửa, sau đó...bỏ chìa khóa vào trong túi của mình.
Chị đây chỉ có thể giúp cưng thế thôi.
***
Tần Cần ngồi lên xe của Hứa Trì, lần này còn chủ động ngồi xuống ghế cạnh ghế lái.
Vé xem phim có ghi 7 rưỡi tối, về nhà cũng vừa lúc 9 rưỡi, tới nơi cũng không làm lỡ "thời gian thải độc" mà anh nói.
"Tôi đã đặt trước lẩu Sukiyaki [1] ở một nhà hàng Nhật rồi." Hứa Trì lái xe lên đường chính, hỏi cô. "Em có muốn ăn không?"
"Ăn Sukiyaki cũng được! Em rất thích." Tần Cần đáp lời.
Cô và Lộ Ký Thu đều thích ăn Sukiyaki, thêm một chai rượu sake đun nóng nữa, quả thật ngon nhất thế gian.
Ngồi bên cạnh anh, Tần Cần không biết nên nhìn đi đâu, đôi mắt nhìn anh lại vội vàng dời mắt.
"Có lạnh không?"
Nghe tiếng, Tần Cần nghiêng đầu nhìn về phía anh, thấy anh lấy hai miếng dán sưởi ấm ra. "Cho em."
Tần Cần cầm lấy, thấy giấy bọc màu hồng nhạt, không nhịn được hỏi anh. "Bình thường anh có thói quen chuẩn bị món đồ này sao?"
Tần Cần muốn hỏi là - có phải anh mua cho cô gái nào khác không?
Hứa Trì nhìn cô, đoán được cô muốn hỏi gì, cong môi trả lời. "Mua ở trên đường tới đây."
Ý là cố ý mua cho cô.
"À." Tần Cần trộm mím môi, xé giấy bọc, dán vào bên trong áo len.
Trong xe gió mát, miếng dán trong cơ thể cô dần nóng lên, Tần Cầm cong môi cười, tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục nhìn lén anh.
Một lúc lâu sau, Tần Cần không nhịn được mở miệng hỏi anh. "Sao anh lại mua cho em?"
Hứa Trì há miệng, cuối cùng chỉ dịu dàng nói. "Hôm nay trời lạnh, nhiệt độ giảm."
Thật ra hôm qua khi Tần Cần khoác tay anh, Hứa Trì cảm giác được tay cô rất lạnh. Sau khi về nhà mới lên mạng tìm hiểu, biết được con gái thường hay dùng miếng dán sưởi ấm, nên trên đường tới đây anh mua cho cô mấy miếng.
Đèn đỏ, xe dừng, ánh mắt Tần Cần nhìm chằm chằm vào đôi tay đặt trên vô lăng của anh.
Tần Cần ngẩn người, khi tỉnh táo lại, xe đã dừng trước cửa nhà hàng.
Cô đi theo anh vào trong nhà hàng, nghe anh báo số phòng cho nhân viên phục vụ, Tần Cần lặng lẽ thở phào một hơi.
Cái này có tính là lần hẹn hò đầu tiên...của hai người không?
"Phòng "Xuân lục" đầu tiên ở bên tay phải của tầng hai, hai vị cẩn thận bậc thang." Nhân viên phục vụ đứng dưới cầu thang, ra hiệu cho hai người lên lầu.
Tần Cần chỉ mải lo đi cùng anh, không để ý dưới chân có bậc thang.
Chân không nâng lên, cô vấp phải bậc thang, cơ thể lảo đảo, Tần Cần cầm lấy bàn tay anh, bàn tay ấm áp dùng sức kéo cô lại.
Tần Cần suýt ngã khiến nhân viên phục vụ sợ hãi.
"Không sao đâu, không sao đâu.." Tần Cần ngượng ngùng cười, vội vàng xua tay ý bảo nhân viên phục vụ rằng cô không sao.
Hứa Trì không buông tay phải cô ra, nắm chặt tay cất bước về phía trước, nói với cô. "Theo tôi."
Tần Cần ngây ngốc để mặc anh nắm tay mình, khẽ trả lời. "À, được."
Lần này thì hay rồi, trong mắt cô nào còn cái bậc thang nào nữa, chỉ có bàn tay anh, chỉ có anh.
Dắt rồi, dắt rồi! Ngã một cái cũng đáng giá! Đáng giá!
***
Tần Cần không biết hôm nay là ngày gì, hình như ông trời cũng đang giúp cô.
Khi chọn món ăn, nhân viên phục vụ vừa giới thiệu vừa lật phần món ăn tình nhân trong menu ra, còn tặng hai người một chai rượu sake đun nóng.
Cô còn tưởng Hứa Trì không cho cô uống, ai ngờ Hứa Trì lại ngầm cho phép!? Cho phép cô uống hai chén nhỏ, vì răng khôn của cô đỡ đau rồi.
Còn nguyên nhân khác là vì - mới rồi anh nắm tay cô, phát hiện tay cô vẫn lạnh như nước đá, uống một chén rượu cơ thể cô sẽ nóng lên.
Khi ăn cơm, Tần Cần thành thành thật thật, không hỏi cái không nên hỏi, không nói cái không nên nói. Khi ăn xong rồi, xuống cầu thang...
"À bác sĩ Hứa." Tần Cần dùng tay kéo áo khoác anh, nhìn cái cầu thang khiến mình suýt ngã kia, vờ như sợ hãi, nói. "Cái cầu thang này dốc quá, so với khi lên..."
Lời còn chưa nói hết, Hứa Trì đã giơ tay ra, cười nhạt. "Đi thôi."
Tần Cần nhanh chóng nắm tay anh, mím môi đi theo anh bước từng bước xuống dưới.
Tới bậc thang cuối cùng, Tần Cần đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi. "Anh cũng sẽ nắm tay mấy cô gái khác sao?"
Tần Cần đứng trên bậc thang cuối cùng, ánh mắt cô và Hứa Trì giao nhau, trong hơi thở của cô còn có cả mùi rượu.
"Không đâu."
Tần Cần híp mắt nở nụ cười, câu trả lời này giống y như câu trả lời cô mong muốn.
Hứa Trì nắm tay cô, hai người nhìn nhau, anh cong môi cười. "Nếu em say thì đêm nay không đi xem phim nữa."
- ---
[1] Lẩu Sukiyaki: Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính của lẩu sukiyaki là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki.... Sukiyaki được thực khách yêu thích bởi hương vị thơm ngon và cách thưởng thức vô cùng độc đáo. Những miếng thịt bò thượng hạng được thái thật mỏng, nhúng sơ qua nước lẩu rồi chấm vào chén trứng gà sống đánh nhuyễn, độ nóng của thịt bò làm trứng chín và tạo thành một lớp mỏng bao quanh bên ngoài. Vị mềm ngọt của thịt bò hòa cùng vị béo bùi của trứng rất hấp dẫn, đã ăn một lần thì sẽ không bao giờ quên.