Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 54



Tần Cần vừa nghe đã biết Tô Hiểu Nhã gọi, không khỏi nói thầm - Chắc bây giờ Tô Hiểu Nhã không ăn giấm nữa đâu nhỉ? Hay là cô đi trước nhỉ?

Khi Tần Cần để tạp chí xuống, chuẩn bị đi, nghe Hạ Duy nói với Tô Hiểu Nhã. "Tần Cần đang ở đây, lát nữa để cô ấy phỏng vấn là được. Em tới đây đi."

Hả? Tô Hiểu Nhã muốn tới đây?

Hạ Duy cúp điện thoại, chủ động nói. "Hôm trước hẹn với Hiểu Nhã rồi, hôm nay anh đưa cô ấy đi suối nước nóng trong khu nghỉ dưỡng dưới chân núi Nam Dương Sơn, 9 giờ xem phim ở rạp chiếu phim ngoài trời."

"Nghe rất được." Tần Cần híp mắt cười.

Hạ Duy gật đầu nói. "Ừm, hôm qua anh mới hẹn cô ấy, tiếc là không hẹn sớm hơn."

"Em bảo tiến triển quan hệ của hai người cũng được."

"..."

Hạ Duy cố ý nhìn chiếc nhẫn trên tay Tần Cần. "Sao sánh nổi với tốc độ của em và Hứa Trì."

"Lúc nào kết hôn? Nhớ nói với anh một tiếng, anh chuẩn bị quà cho em."

"Yên tâm, không thiếu phần anh được đâu."

Hai người nói vài câu, chủ đề câu chuyện lại chạy quay về chuyện công việc.

Tần Cần nhắc tới A Huy.

"Bây giờ A Huy chỉ thiếu kiến thức nền tảng về phương diện quản lý thôi, những mặt khác xem như đã giỏi hơn đám đồng nghiệp cùng tuổi rồi." Tần Cần nói.

Tuy Tần Cần không thường nhúng tay vào mấy chuyện tuyển nhân viên, nhưng cô lo Hạ Duy không cho A Huy cơ hội.

"Em nghĩ gì anh biết." Hạ Duy gật đầu xem như đồng ý.

A Huy không học xong đại học đã nghỉ, nhân phẩm tốt, trước đây Tần Cần chọn cậu ta làm đồ đệ, từ chuyện pha cà phê tới pha rượu, Tần Cần đều dạy cho cậu ta.

Ngay cả chuyện cậu ta và Anh Tử bên nhau, Tần Cần cũng là bà mối.

A Huy là người có mắt nhìn, biết xử lý xung đột nhỏ giữa khách hàng với khách hàng. Hơn nữa dáng người cũng không nhỏ, chỉ cần xuất hiện cũng khiến người muốn gây chuyện phải sợ hãi.

Trò chuyện một lát, Tô Hiểu Nhã cũng đã tới.

Nói thế nào đi nữa, trước kia cô và Tô Hiểu Nhã cũng có mâu thuẫn nhỏ, bây giờ gặp lại, Tần Cần vẫn không được tự nhiên cho lắm.

"Không phải hai người muốn đi chơi sao, đi mau đi mau, đừng show ân show ái trước mặt em." Tần Cần làm bộ như muốn đuổi hai người đi.

Tô Hiểu Nhã kéo cánh tay Hạ Duy, không vội đi, nở nụ cười lấy một hộp chocolate từ trong túi ra.

"Cho cô này, ăn rất ngon, tôi nhờ đồng nghiệp mua cho tôi." Tô Hiểu Nhã bỏ chocolate vào trong tay Tần Cần.

Trước khi đi còn không quên nháy mắt với cô.

Tần Cần nhìn chocolate trong tay, nghĩ tới cũng đúng, nếu như không có sự giúp đỡ của cô, chắc hai người họ vẫn chưa bên nhau đâu.

Nghĩ vậy, Tần Cần vui vẻ mở chocolate ra, quay về phòng làm việc ăn.

Ăn mấy viên, Tần Cần đột nhiên nhận ra chocolate này giống như loại chocolate Tiền Giai Nghiên đưa cho Vu Ngọc Cầm.

Lần trước ăn chocolate, trong bụng Tần Cần chỉ toàn sự tức giận, ăn mãi mà không thấy ngon. Hôm nay trong lòng vui vẻ, cảm thấy mùi vị rất ngon.

Nghĩ vậy, Tần Cần cầm chocolate tới quần bar tìm Anh Tử ăn cùng.

Bây giờ vài người khách đã vào quán bar, không có nhiều lắm, chỉ lác đác vài người.

Tần Cần ngồi trên ghế chân cao, Anh Tử vội đẩy Tiểu Dư đang giúp mình ra ngoài.

Tần Cần nhìn Tiểu Dư lên quầy bar số hai, nghi ngờ hỏi. "Sao thế? Có chuyện gì nói với chị sao?"

Anh Tử gật đầu, nén nụ cười nơi khóe miệng, bảo Tần Cần ghé sát lại.

"Gì mà thần bí như thế?" Tần Cần cười, ghé sát lại.

Anh Tử nói nhỏ bên tai cô câu gì đó, Tần Cần ngẩn ra, sau đó vội kêu lên. "Gì? Em mang thai?"

"Xuỵt."

Anh Tử vội che miệng Tần Cần, mặc dù tiếng nhạc trong quán cũng lớn nhưng vẫn sợ có người nghe thấy.

"Đây là chuyện tốt mà, sợ gì chứ.." Tần Cần nở nụ cười, thật sự vui thay Anh Tử, nhưng cũng lập tức nhận ra vấn đề.

"Vậy hai đứa phải nhanh kết hôn đi chứ. Chị nhớ bố mẹ em là người truyền thống, đợi tới khi bụng lớn rồi, chắc không dễ đâu..."

"Bây giờ vẫn chưa chắc chắn, sáng nay em thử bằng que thử thai, hôm nào đó phải đi bệnh viện kiểm tra đã." Anh Tử cúi đầu, gương mặt đã đỏ ửng lên.

Tần Cần sờ cằm, làm như hiểu lắm. "Bình thường que thử thai rất chuẩn...Lần trước "cái kia" của em tới từ khi nào?"

"Đã trễ 20 ngày rồi."

"Vậy chắc chắn là đúng rồi.." Tần Cần đập bàn khẳng định. "Ngày mai em đi khám đi, cho nghỉ cho nghỉ."

Nói xong, Tần Cần nhìn chocolate. "Phụ nữ mang thai có được ăn chocolate không?"

Anh Tử còn chưa mở miệng, Tần Cần đã nhìn đồng hồ, nói. "Thế này đi, 9 giờ chị về, tiện đường đưa em về luôn, hôm nay em đừng ở quán bar nữa, chỗ nào cũng có mùi rượu."

Ban đầu Anh Tử bảo cô đừng vội vàng như vậy, nhưng thuyết phục mãi không được, chỉ có thể gật đầu.

Hai người đang trò chuyện, Tiểu Dư dẫn một người phụ nữ mặc đồ nghiêm túc tới. "Chị Tần Cần, người này nói là tới phỏng vấn."

Nghe vậy, Tần Cần quay đầu lại nhìn người phụ nữ.

"Ngại qua, trên đường đi tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn." Người phụ nữ nói xong còn xắn tay áo lên, trên cổ tay người phụ nữ bị trầy da.

"Đi theo tôi."

Tần Cần đưa người phụ nữ vào phòng làm việc của mình.

Đóng cửa phòng làm việc, Tần Cần chỉ một chỗ ngồi. "Ngồi đi."

Người phụ nữ mới vừa ngồi xuống đã thấy Tần Cần lấy một hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra.

"Không cần, không cần, tôi về nhà xử lý cũng được." Người phụ nữ từ chối.

Chị ta tới muộn thật sự, không phải là mượn cớ tới muộn.

Tần Cần lấy cồn i-ốt và băng cá nhân, nhìn chị ta. "Tôi không nhất định sẽ thuê chị nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Người phụ nữ sửng số, nở nụ cười. "Cảm ơn."

Tần Cần ra dáng bà chủ, thấy cánh tay của chị ta bị trầy da, giúp chị ta bôi thuốc khử trùng, dán băng cá nhân xong mới quay lại chủ đề chính.

Tần Cần đóng nắp hòm thuốc, khẽ hỏi. "Sơ yếu lý lịch của chị đâu?"

Người phụ nữ đưa sơ yếu lý lịch cho cô, chữ của chị ta rất đẹp.

Trương Mạn, 35 tuổi, đã ly hôn.

"Trương Mạn....Năm năm qua làm nội trợ trong nhà? Trước đó mở cửa hàng quần áo?" Tần Cần không biết chị ta có liên quan gì tới quản lý quán bar.

"Tôi biết có thể tôi không hợp với công việc này, nhưng tôi cảm thấy tôi đảm nhiệm được." Khi Trương Mạn nói, trên mặt đều là tự tin và chắc chắn.

Tần Cần đột nhiên thấy hứng thú với chị ta, ngồi xuống bàn làm việc, gật đầu hỏi. "Sao chị lại cảm thấy mình đảm nhiệm được? Nói thử đi.."

"Cửa hàng quần áo trước của tôi được mở ở khu Thành Nam, tôi tốt nghiệp đại học xong đã bắt đầu mở cửa hàng bán quần áo, lấy hàng hay quyết định giá cả đều tự mình tôi làm. Sau này tôi kết hôn, ở nhà chăm con nên mới bán cửa hàng."

Tần Cần cũng biết một chút về khu Thành Nam, có thể mở được cửa hàng ở đó, lại còn mở 7, 8 năm, chắc chắn phải có năng lực.

"Con chị đâu? Ở đây hai giờ sáng mới được tan ca, quản lý là người cuối cùng rời khỏi quán, dọn dẹp xong phải hơn 3 giờ, hơn nữa có nhiều loại người qua lại, mùi rượu khắp nơi..."

"Chồng cũ của tôi nuôi con."

Nhìn vẻ mặt Trương Mạn, chắc khi ly hôn không thoải mái, nhìn khóe mắt chị ta có nước mắt, Tần Cần không hỏi chuyện này nữa.

"Tôi thấy chị học đại học chuyên ngành marketing, sao không tìm một công việc khác?"

Ngồi trong văn phòng, 9h đi 5h về, chắc chắn là lựa chọn của đa số người.

"Tính tôi hướng ngoại, có lợi thế trong việc giải quyết các mối quan hệ." Trương Mạn nói hết lời, còn không quên nói ưu điểm của mình. "Trước kia nhà tôi bán rượu và thuốc lá, tôi có am hiểu về rượu."

Tần Cần không lo chị ta nói dối, có hiểu hay không, chờ làm việc rồi cũng giấu không được.

Nói thật, khuôn mặt Trương Mạn cũng hợp mắt, không nhìn thì thôi, càng nhìn lại càng thấy thoải mái, hợp mắt, cách ăn mặc hay lời nói đều không dài dòng, rườm rà.

"Tôi biết rồi, thứ hai tuần sau sẽ cho chị một câu trả lời."

Trương Mạn gật đầu, đứng dậy chuẩn bị về, Tần Cần lại gọi lại.

"Hỏi chuyện này có hơi bất lịch sự nhưng tôi muốn biết tại sao chị lại ly hôn?"

Có thể là do tính cách? Tần Cần phải suy nghĩ tới chuyện này.

Trương Mạn chần chờ một chút, hít sâu, nói. "Tôi muốn làm một người nội trợ, bắt được dạ dày của đàn ông là tốt rồi, sau này mới nhận ra, nuôi được dạ dày của anh ta nhưng không nuôi được tim anh ta."

Cho nên...Chồng cũ mới trật đường ray sao?

[1] Trật đường ray = ngoại tình.

Nhìn bóng lưng Trương Mạn ra ngoài, Tần Cần bỗng nhiên thất thần, có phải đây là ý do kích thích ý chí chiến đấu và mị lực của phái nữ không?

Sau khi Trương Mạn đi rồi, Tần Cần khái quát sơ yếu lý lịch và tình hình cho Hạ Duy, bây giờ xem ra chị ta cũng có ưu thế hơn những người khác.

**

Chín giờ tối, Tần Cần thấy thời gian cũng gần tới, cô xuống quầy bar số 1 nhưng không thấy Anh Tử.

"Tiểu Dư, Anh Tử đi đâu rồi?"

"À, trên tầng có khách, chị Anh Tử đưa rượu lên đó rồi ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.