Chu Ức Chi đi lang thang trong trung tâm thương mại, nhìn mọi thứ rực rỡ muôn màu, lại không tìm được lễ vật thích hợp.
Anh không giống những nam sinh bình thường khác. Nam sinh bình thường Chu Ức Chi có thể đưa đồng hồ đắt đỏ, giày nổi tiếng thậm chí máy chơi game để đuổi đi, nhưng là đối với anh mà nói, ba năm trước đây anh cái gì cần có đều có, thậm chí so với Chu gia còn giàu hơn một ít, những đồ vật đó với anh mà nói cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì. Mà hiện tại cho dù anh gặp biến cố khiến gia cảnh sa sút, cũng hoàn toàn không để ý vật ngoài thân đó.
Chu Ức Chi nhớ rõ đời trước lúc đi học, anh không tiêu tiền của Chu gia. Lúc sau đi học đại học, cũng nhanh chóng đem tiền thuốc men năm đó cha cô trả đều trả lại hết. Cha cho anh tiền tiêu vặt, một xu anh cũng chưa động.
Quần áo anh mặc nhất quán rất đơn giản, trừ bỏ đồng phục, tư phục ở ngoài cũng không nhiều, mùa hè chính là áo sơ mi trắng sạch sẽ hoặc là áo tay dài, mùa đông chính là hai kiện áo lông vũ màu đen.
Nhưng ước chừng là anh thân cao xuất sắc, khí chất hạc trong bầy gà, thế cho nên trước khi sự kiện tham ô ở hải thành truyền tới bên này, tất cả học sinh trong trường thế nhưng không ai hoài nghi quần áo anh mặc đều thực tiện nghi —— đây đại khái chính là cái gọi là "mỹ nam đeo cái túi vải bố cũng có thể sinh ra cảm giác đang đeo một thứ thời trang".
Tóm lại, đưa những thứ này đều quá tục khí.
Hơn nữa Chu Ức Chi đời trước cùng anh giao lưu cực nhỏ, thế nhưng ngay cả thời kỳ thiếu niên anh thích gì cũng không biết, thế cho nên hiện tại có điểm luống cuống, một chốc thật đúng là không biết ở ngày sinh nhật anh có thể cho anh kinh hỉ gì.
Cô đi đến cầu thang xoắn ốc, tầm mắt bỗng nhiên bị tủ kính pha lê tinh xảo đặt bánh kem hấp dẫn, trước cửa có bày một khay cho khách hàng ăn thử. Nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp búi tóc vừa thấy liền biết rất có tiền nhìn không rời mắt, nhân viên tức khắc tiến đến, cười tủm tỉm nói: "Muốn thử một chút không?"
Chu Ức Chi gật gật đầu, nếm một miếng bánh mới trên khay.
Ngọt, mềm mềm mại mại, vào miệng là tan.
Cô tuy rằng luôn không thích loại đồ ngọt ngào này, nhưng cũng cảm thấy vị không tồi. Cô bỗng nhiên cảm thấy anh hẳn là sẽ thích. Sinh hoạt đã đủ khổ, cho anh chút ngọt ngào đi!
Bất quá chỉ là đưa bánh kem không khỏi cũng quá bình thường chút.
Chu Ức Chi nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Nơi này của mọi người có cung cấp bánh kem chế tác thủ công không?"
"Có có có." Người phục vụ lập tức nói: "Chỉ cần trước tiên hẹn trước là được, nhưng giá cả hơi cao chút, rốt cuộc phải cung cấp tài liệu cùng với chỗ làm việc cho khách hàng."
Chu Ức Chi hơi hơi mỉm cười, cô nghe được giá cả cao một chút nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí muốn đặt bao hết.
***
Chu Ức Chi đem chuyện này làm xong, nội tâm có chút nhảy nhót, thập phần muốn lập tức nói cho anh, nâng cằm lên đắc ý dào dạt chờ đợi anh khích lệ, nhưng lại bởi vì muốn cho anh một kinh hỉ, vì thế nỗ lực kiềm chế.
Nhưng vẫn là nhịn không được muốn gửi tin nhắn cho anh.
Chu Ức Chi từ trong túi lấy di động ra, nhanh chóng soạn một tin.
"Anh, anh đang làm gì?"
Đời trước Chu Ức Chi ngay cả số di động của anh cô cũng không lưu, mới vừa vào đại học có một ngày buổi tối cô đau bụng kinh, ở phòng ngủ mồ hôi ròng ròng, bỗng nhiên có một số điện thoại mở đầu 117 xa lạ gọi tới tới, sau khi nhận, mới phát hiện là giọng của anh.
Bạn cùng phòng của cô được gọi xuống và mang thuốc giảm đau lên đây. Lúc ấy anh cùng cô ở chung một thành phố, nhưng không ở cùng một trường đại học, cũng không biết sao anh lại đến dưới ký túc xá của cô.
Lúc ấy kỳ thật Chu Ức Chi đã không còn nhằm vào anh, quan hệ giữa hai người đã có chút hòa hoãn, nghĩ đến anh hơn phân nửa đêm tới đưa thuốc, khi trở về đã không có tàu điện ngầm, Chu Ức Chi nhiều ít có chút băn khoăn, nhưng là bởi vì thật sự vô cùng đau đớn, cũng không đi xuống.
Hôm sau phía dưới lầu đã sớm không thấy được thân ảnh cao lớn kia.
Một đời này bởi vì mỗi ngày ở nhà gặp mặt, Chu Ức Chi cũng đã quên cùng Tiết Tích trao đổi số điện thoại. Nhưng mấy ngày hôm trước cô từ chỗ quản gia lấy số của anh.
Nhưng Chu Ức Chi rất nhanh nhớ tới, một đời này anh khả năng còn không có lưu số của cô.
Vì thế cô lại nhanh chóng bổ sung một câu.
"Em là Ức Chi, anh lưu số em vào."
Thiếu niên trên lưng treo cặp sách, mới từ bệnh viện ra. Sắc trời đã đen, biển báo dừng điện tử phát sáng màu đỏ, nhắc nhở trạm dừng tiếp theo. Cuối thu gió có chút tiêu điều rét lạnh, thổi trúng vạt áo anh hơi hơi cuốn lên.
Anh đi đến trạm xe buýt, di động trong túi quần bỗng nhiên chấn động một chút.
Bên cạnh có vài học sinh chờ xe nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, anh không có để ý, không chút để ý mà móc di động ra.
Nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay còn chưa kịp giải khóa màn hình, anh liền hơi hơi cứng đờ.
Tin nhắn gửi đến từ số điện thoại không có ghi chú, chỉ là một chuỗi con số, nhưng là dãy số này Tiết Tích lại nhớ rõ hơn so với số điện thoại của mình.
Cô cư nhiên sẽ chủ động gửi tin nhắn cho anh?
Một đời này cô cư nhiên lưu số di động của anh.
Nhìn đến tin nhắn thứ hai "Em là Ức Chi" gửi đến ngay sau đó, Tiết Tích vội vàng mở khóa màn hình.
Bởi vì là lần đầu tiên nhận được tin nhắn của cô, anh ngừng thở, nhìn chằm chằm hàng chữ kia, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời lại như thế nào.
Sau khi gõ một hồi lâu, thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh xóa từng chữ một, anh đứng lui vào góc tường ở trạm xe buýt, có chút ảo não mà xoa xoa thái dương, anh rũ mắt lặng lẽ nhìn mấy cô gái nhỏ bên người bùm bùm dùng WeChat cùng người khác trò chuyện, lại lần nữa đem tầm mắt trở lại trên màn hình di động của mình.
Cách hơn nửa ngày, Chu Ức Chi mới nhận được một câu của anh phi thường bình đạm: "Ở trên đường về nhà."
Chu Ức Chi đã lên xe:......
Anh, anh thật sự là người có thể giết chết câu chuyện mà.
Nhưng là rất nhanh, bên kia như là sợ tin nhắn như vậy là kết thúc câu chuyện, lại gửi tới một câu: "Em thì sao?"
Chu Ức Chi cong cong khóe môi, hồi: "Em còn ở bên ngoài, lập tức trở về."
Bên kia lại hiển thị đang nhập hơn nửa ngày, ước chừng năm phút đồng hồ, liên tục không ngừng vẫn đang nhập.
Chu Ức Chi đã lên xe, ngón tay nắm chặt di động, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm màn hình di động, có chút chờ mong mà muốn nhìn tin nhắn anh gõ lâu như vậy, sẽ gửi cho cô cái gì, thoạt nhìn là một đoạn lời nói rất dài nha.
Kết quả, tin nhắn mới hiện lên.
"Ồ, chú ý an toàn."
Chu Ức Chi:........................
Nội tâm Chu Ức Chi quả thực phát điên, năm phút, đánh chữ suốt năm phút, liền gửi lại đây năm chữ?! Hơn nữa dấu chấm câu tính toán đâu ra đấy cũng mới bảy chữ! Anh, anh xác định không phải từ hai mươi năm trước xuyên lại đây chứ? Di động của anh cũng không phải cái cũ cơ mà!
Nội tâm Chu Ức Chi điên cuồng phun tào anh thời kỳ thiếu niên, nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác cong lên.
Cô nhéo di động, chủ động tìm đề tài, kiệt lực làm ngữ khí có vẻ bình thường, phảng phất làm như có thật, trước tiên nhắn tin không thể lặp lại: "Anh về nhà trước, giúp em nói với dì Hà, hôm nay em muốn ăn khoai tây xào."
Đúng rồi, muốn ăn cái gì thật là một chuyện rất quan trọng.
Ăn đồ ăn không muốn ăn, buổi tối khả năng liền ngủ không tốt.
Khả năng trực tiếp làm cho ngày mai tâm tình không tốt, thành tích trượt xuống.
Cho nên, để anh về nhà sớm hơn cô nói với dì Hà, hết sức bình thường.
Trên mặt Chu Ức Chi hơi nóng, điên cuồng tìm lấy cớ cho mình, hoàn toàn đã quên số điện thoại dì Hà nằm trong danh bạ điện thoại của mình.
Tiết Tích đứng ở trạm xe buýt, đôi mắt đen nhánh rũ xuống, nhìn giao diện nói chuyện phiếm trên màn hình di động, con ngươi vô ý thức mà có một ít ý cười nhỏ vụn.
Cứ như vậy gửi tin nhắn, một đi một về, với anh mà nói đều là việc thực sự trân quý.
Xe buýt đã sớm đến, đám người sôi nổi nối đuôi nhau mà lên, có người quay đầu lại nhìn thiếu niên chân dài vẫn luôn cúi đầu xem di động. Ban đêm gió nhẹ thổi qua sân ga, nhẹ nhàng thổi bay tóc ngắn đen nhánh trên trán anh, khóe miệng anh vô ý thức mím lại, có ý cười đầy sức sống.
"Được."
Nhập vào suốt bảy phút, cuối cùng anh cũng nhắn lại.