Biệt thự Chu gia đan xen ở khu người giàu có, nhưng trước bãi đỗ xe ở chân núi đi tầm 200 mét, cũng có trạm xe buýt cùng trạm tàu điện ngầm, kiến trúc bên cạnh đèn đuốc sáng trưng, có siêu thị loại nhỏ, sau này là một mảnh sân gôn.
Tiết Tích từ trạm xe buýt đi xuống, nhanh hơn bước chân dọc theo sườn núi đi tới biệt thự chỗ sườn núi, chân dài tùy tùy tiện tiện vừa đi liền rất nhanh lên núi. Cách đó không xa đèn sáng phòng ở một màu trắng đó là Chu gia.
Lại không dự đoán được, bên phải sườn núi dưới đèn đường có một người đang đứng, ôm cánh tay nhìn lại Chu gia, tựa hồ đang do dự muốn đi qua hay không.
Người nọ quay đầu lại nhìn đến anh, sửng sốt một chút.
Tiết Tích nhíu nhíu mày, hạ cặp sách trên vai xuống, lạnh lùng xách theo, ở chỗ cách nhau năm sáu mét dừng lại, con ngươi tràn ra ánh sáng lạnh: "Cậu ở chỗ này làm gì?"
Tài xế nhà Tùng Du ngừng ở bãi đỗ xe phía dưới, cậu ta là tới tìm Chu Ức Chi, đột nhiên nhìn thấy Tiết Tích xuất hiện trên con đường này, cậu ta ngốc một chút.
Nhưng là ngay sau đó tưởng tượng, học sinh chuyển trường lần trước đánh mình một trận là thân thích của Chu Ức Chi, hình như là anh trai của cô ——? Không cùng họ, hẳn là anh họ đi. Hiện tại ở tại Chu gia, ở chỗ này nhìn đến anh cũng không có gì là kỳ quái.
Tùng Du lần trước bị đánh một trận, lại bị Chu Ức Chi dùng loại biểu tình chán ghét bảo mình lăn, lúc ấy cậu ta phi thường phẫn nộ.
Nhưng xong việc cậu ta lại tới đây.
Cậu ta nếu là đơn thuần chỉ là vì đánh đố theo đuổi Chu Ức Chi, hiện tại nên chỉ là bởi vì đánh cuộc thua mà cảm thấy thẹn quá thành giận. Nhưng trong lòng cậu ta lại cố tình không, thậm chí còn muốn không ngừng cố gắng mà tiếp tục theo đuổi. Đây là vì cái gì?
Dư vị bắt đầu khi cậu ta gióng trống khua chiêng mà theo đuổi Chu Ức Chi kia —— chính cậu ta giống như cũng rất thích thú......?
Tùng thiếu gia bỗng nhiên cảm giác mình giống như nghĩ sai cái gì rồi, cũng không muốn đem điều muốn làm đã lên đến tiến độ là 80% rồi ném đi.
Hiện tại, độ hảo cảm của Chu Ức Chi đối với cậu ta một sớm về không rồi.
Ở trong trường học cậu ta nhịn không được muốn đi tìm Chu Ức Chi nói chuyện, nói lời xin lỗi, sau đó chính thức bắt đầu theo đuổi người, nhưng là trong lòng cậu ta rõ ràng lấy tính cách của Chu Ức Chi, ở trong trường học phỏng chừng sẽ không lưu tình chút nào mà cho cậu ta nan kham.
Cậu ta cũng sĩ diện. Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, liền nhịn không được ngầm lại tìm Chu Ức Chi nói xin lỗi.
Lại không nghĩ rằng ở chỗ này gặp anh trai của em gái Chu.
Tùng Du hồi tưởng lại ngày đó, người này đem cậu ta đánh một trận, còn lãnh lệ cảnh cáo cậu ta không cần lại đến tìm Chu Ức Chi, hẳn là nghe được cậu ta cùng bạn tốt cà lơ phất phơ gọi điện thoại.
Thế nào cũng là anh của Chu Ức Chi, cho người ta ấn tượng đầu tiên kém như vậy, Tùng Du có chút chột dạ, quyết định giải thích một chút.
Cậu ta đi lên hai bước về phía Tiết Tích: "Lần trước giống như có chút hiểu lầm, chúng ta tâm sự chút?"
Nhìn đến anh của Chu Ức Chi lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình, huyệt Thái Dương của cậu ta phản xạ có điều kiện dường như bỗng nhiên đau xót, trong mắt lộ ra một chút sợ, theo bản năng giơ tay lên: "Tôi không phải tới đánh nhau, tôi biết cậu là anh của Chu Ức Chi, tôi có lời muốn giải thích."
Đèn đường chiếu vào trên mặt Tiết Tích lúc sáng lúc tối.
Một lát sau, anh xoay người đi đến phía dưới sườn núi, nói: "Đi cùng tôi."
Tùng Du cũng sợ ở chỗ này lại bị đánh một trận, tài xế nhà cậu ta còn ở bãi đỗ xe chân núi, ít nhất an toàn hơn một chút, vì thế vội vàng đi theo phía sau anh của Chu Ức Chi, không xa không gần mà cách một đoạn.
***
Trong một quán cà phê ở chân núi.
Tiết Tích đem cặp sách ném ở trên sườn ghế bên trong, ngồi xuống ghế bên ngoài, ý bảo Tùng Du ngồi đối diện, Tùng Du nâng tay lên muốn cho người phục vụ lại đây ghi đơn, bị nam sinh đối diện giơ tay ngăn lại. Tiết Tích đem nước sôi để nguội cung cấp miễn phí đẩy đến trước mặt cậu ta, ánh mắt liếc cậu ta trước sau lạnh lùng, nói với cậu ta: "Cậu muốn nói cái gì?"
Tùng Du không thể hiểu được có chút khẩn trương.
Cậu ta không biết loại cảm giác khẩn trương áp bách này là đến từ nam sinh thân cao đối diện so với mình cao hơn rất nhiều, khí tràng cũng so với mình lãnh lệ đến nhiều, vẫn là đến từ thấy gia trưởng của Chu Ức Chi mà hoảng loạn.
"...... Tôi sẽ đối tốt với cậu ấy." Tùng Du dẫn đầu mở miệng nói: "Tuy rằng ngay từ đầu thật là bởi vì đánh đố mới theo đuổi Chu Ức Chi, nhưng là sau lại thấy mắt cô ấy đều đỏ, tựa hồ là đã khóc, tôi cũng rất băn khoăn, cho nên tôi tính toán nghiêm túc......"
Lời nói còn chưa nói xong, lại bị đánh gãy, ngón tay anh của Chu Ức Chi gác ở trên bàn nắm chặt, nhấc mi mắt lên nhìn cậu ta, sắc mặt rất khó xem: "Em ấy đã khóc? Khi nào?"
"Không phải sao?" Tùng Du nhìn sắc mặt của anh, theo bản năng nhích lại gần hướng lưng ghế, nói: "Buổi sáng hôm đó tôi thấy mắt cậu ấy có chút sưng, buổi chiều tới trường học khi đang chạy điền kinh cũng......"
Tiết Tích cẩn thận hồi ức lại sáng sớm Tùng Du ở cửa nhà bị anh đánh một trận, mắt Ức Chi đích xác có chút sưng, chỉ là, một khi cô ngủ quên liền sẽ hơi có chút như vậy, cho nên lúc ấy anh không có nghĩ nhiều.
Hóa ra, cô là bởi vì đã biết chuyện trên diễn đàn cho nên mới ——?
Đời trước giấu diếm cô thật lâu. Cô chỉ biết Tùng Du theo đuổi cô, lại vô tật mà chết, cho rằng là anh cưỡng chế Tùng Du di dời, tới trách tội anh. Sau lại khi cô biết chuyện này, tuy rằng mặt ngoài không có gì động tĩnh, nhưng tựa hồ đích xác tinh thần sa sút một đoạn thời gian.
Bất luận một cô gái ở tuổi đẹp nhất, bị nam sinh soái khí nhiệt liệt mà điên cuồng mà theo đuổi, đều rất khó không động tâm, mà chờ đến sau khi động tâm, lại bị người báo cho, người theo đuổi cô, người đối xử tốt với cô, bất quá là đang cùng người khác nói giỡn, đánh đố. Cô khổ sở là đúng.
Những cô gái khác có lẽ chôn ở gối đầu khóc một hồi, ngủ một giấc thì tốt rồi, những người đó Tiết Tích không thèm để ý, anh chỉ biết, Chu Ức Chi không phải là người như vậy, cô sẽ chôn ở trong lòng, như là chôn một cây gai. Việc này thương tổn lớn nhất không phải là mối tình đầu của cô, mà là kiêu ngạo cùng lòng tự trọng của cô.
Tiết Tích nhìn chằm chằm Tùng Du, ánh mắt càng thêm dọa người, ẩn ẩn có vài phần lệ khí.
Tùng Du có chút hối hận mình lắm miệng nói chuyện trên sân điền kinh.
Cậu ta uống miếng nước, khẩn trương mà xoa xoa miệng, kiệt lực thành khẩn nói: "Anh, em cũng là không hiểu chuyện, hơn nữa hỗn trướng, cư nhiên cùng người khác đánh đố, thương tổn cậu ấy, nhưng em hiện tại biết sai rồi, mấy ngày nay em vẫn luôn muốn xin lỗi, muốn đền bù, chính là Chu Ức Chi không để ý tới em......"
Trong lời nói của cậu ta hối hận đến cực điểm, không giống giả bộ.
Tiết Tích biết loại tâm lý người thiếu niên này, đuổi theo cô gái cao ngạo nhất trường học, giống như là tự tay đi mở hàng xa xỉ quý nhất, mở ra rồi, là có thể khoe với bạn bè bên người. Nhưng là không nghĩ tới không cẩn thận đánh mất, vì thế liền hối hận, phát hiện mình thật sự thích.
Anh biết. Nhưng anh vẫn muốn đem Tùng Du ấn ở trên mặt đất đánh một trận.
Anh không tha thứ. Anh chỉ muốn đem Tùng Du đánh đến mặt mũi bầm dập.
Nhưng cô thì sao?
Tiết Tích nhớ tới đời trước cô vì tiểu tử này chạy tới cùng anh đại náo một trận, nói rất nhiều lời khó nghe. Cô đối với tiểu tử này tuy nói không đến mức có bao nhiêu thích, nhưng ít ra có một ít thích —— cô để ý tiểu tử này, so với để ý anh xa xa thắng được gấp trăm lần.
Tiết Tích đột nhiên có chút ảo não, không kiên nhẫn mà rũ mắt nhìn chằm chằm Tùng Du đối diện.
"Cho nên làm sao." Tiếng nói của anh lãnh lệ.
"Cho nên em tới tìm anh giải trừ hiểu lầm, hy vọng trước lấy được sự tha thứ của anh, sau đó lại đi lấy được sự tha thứ của Chu Ức Chi. Theo đuổi con gái, không phải chính là mang cô ấy đi ăn ngon, lấy lòng, gãi đúng chỗ ngứa, làm cô ấy vui vẻ, em thề không hề tiếp tục cùng người khác tiến hành tiền đặt cược kia, lúc này đây nghiêm túc mà theo......"
Tùng Du nói lời này, bổn ý là muốn anh của Chu Ức Chi buông thành kiến với cậu ta, mặc dù không thể cung cấp một ít yêu thích của Chu Ức Chi cho cậu ta, ít nhất nhìn thấy cậu ta cũng không cần một bộ lãnh lệ muốn đánh người. Nếu không ngày sau cậu ta theo đuổi Chu Ức Chi, còn ở chung với anh của cô như thế nào được chứ?
Nhưng không biết vì cái gì, nam sinh anh tuấn ngồi trước mặt sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
—— Phảng phất theo lời nói của cậu ta cực kỳ bực bội.
Tùng Du vốn đang tính toán thề, mồm mép cậu ta luôn luôn nhanh nhẹn, nhưng thấy Tiết Tích thần sắc càng ngày càng lạnh băng, cậu ta nhất thời thức thời mà ngậm miệng lại.
Nam sinh trước mặt đứng dậy, xách cặp sách lên, phủi phủi tro bụi không tồn tại bên trên, nâng bước đi ra ngoài, ném cho cậu ta một câu: "Cậu tốt nhất là như vậy, nếu không đừng xuất hiện ở trường học."
Tiết Tích từ quán cà phê rời đi.
Đèn đường trên đường toàn bộ sườn núi tất cả đều sáng lên, bầu trời xám xịt, nhìn không thấy một ngôi sao.
Anh ba bước cũng làm hai bước đi đến trên đường sườn núi.
Nhưng khi sắp đi đến biệt thự Chu gia, anh giương mắt nhìn lầu hai sáng đèn lên, bước chân lại dừng một chút.
Gió ban đêm đem tóc ngắn trên trán của anh nhẹ nhàng phất động, anh rũ con ngươi xuống, trong mắt đen tối.
Rõ ràng ước nguyện ban đầu là hy vọng cô hết thảy đều tốt, có người thích cô, đối tốt với cô, cô có thể vui vẻ, không hề bởi vì gia đình sụp đổ mà dựng thẳng gai cả người lên, có thể hấp thu càng nhiều ấm áp.
Nhưng thật sự như vậy. Nhiều năm không có nam sinh đi đến bên người cô, nhiệt liệt mà nói muốn theo đuổi cô.