Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 3: Gặp lại



Edit: Thanh Thanh

~~~ Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~

=============

Hai giờ trước, Tiết Tích đột nhiên phát hiện mình đứng ở trên hành lang người đến người đi, hỗn hợp mùi nước sát trùng, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi của tầng năm khu nằm viện. Quanh thân mình tràn ngập cảnh tượng người nhà mỏi mệt oán trách quen thuộc đến cực điểm, như là thả chậm động tác.

Một giây trước anh còn đặt mình trong tai nạn trên không trung. Tiếng kêu khóc bén nhọn, đám người hoảng sợ thét chói tai, tất cả ồn ào kịch liệt co rút lại, từ màng tai xỏ xuyên qua.

Giây tiếp theo đồng tử anh co rút mãnh liệt, cúi đầu, phát hiện trước mắt thế nhưng không phải là bóng tối nữa.

Trong tay anh xách theo một hộp giữ ấm cũ.

Quay người lại, phía sau phòng bệnh, bà ngoại tiều tụy mà nằm nghiêng trên giường.

***

Một năm mùa thu mười sáu tuổi kia đối với Tiết Tích mà nói là cực kỳ dày vò.

Giữa hè mặt trời nóng như thiêu, anh từ sớm đến tối đều làm công ở bên ngoài, rạng sáng bốn giờ đi ra ngoài khuân vác nước khoáng cho quán ăn, tiền lương tính theo ngày, cũng không tồi lắm, ban ngày anh dựa vào học vấn, lấy giải thưởng thi đua, tìm được công việc, giáo viên trong trường học giới thiệu giúp anh, cũng thập phần đáng tin cậy, chỉ là dạy thêm một buổi sáng với một buổi trưa, tiền lương không nhiều lắm. Buổi tối anh sẽ đi sửa chữa máy tính kiêm trông cửa hàng, có thể giải quyết cơm chiều.

Thành trấn nơi ông nội ở không lớn, không người nào biết anh là con trai thư kí Hải Thành sợ tội tự sát, đều xem anh là học sinh cao trung bình thường mà đối đãi.

Làm liên tục hai tháng, tuy rằng mệt đến mỗi ngày về đến nhà ngã đầu liền ngủ, nhưng cũng may trừ bỏ mua thuốc ở ngoài cho bà ngoại, còn có thể thanh toán tiền học phí.

Nghỉ hè kết thúc, thiếu niên mười sáu tuổi rốt cuộc nhẹ nhàng rất nhiều.

Ba năm trước đây anh một đêm mất tiếng, tra không ra nguyên nhân gì, sau lại đơn giản không tra, giấy bút cũng có thể đủ để giao lưu, còn có thể tiết kiệm được tiền thuốc men.

Nhưng may mắn là trong ba năm này, mặc dù không có trị liệu, dây thanh của anh bị hao tổn vẫn dần dần khôi phục, chỉ là có lẽ quá lâu không nói chuyện, nên lời nói ra vẫn cứ trúc trắc, cho nên anh đại đa số thời điểm đều tận lực viết chữ để biểu đạt.

Anh cho rằng đã thấy một ít hy vọng trong cuộc sống.

Vì thế anh còn để ông nội không cần một đống tuổi rồi còn phải tiếp tục sửa giày linh tinh tính theo sản phẩm, mắt đều sắp hỏng rồi.

Lại không nghĩ rằng, vài ngày sau, ông nội không hề dấu hiệu mà sốt cao.

Khi đưa vào bệnh viện đã bất tỉnh nhân sự, sau đó rất nhanh liền rời nhân thế.

Sinh lão bệnh tử, vốn là thái độ bình thường, huống chi thiếu niên đã không phải lần đầu tiên tự mình xử lý tang sự.

Anh trầm mặc mà chống đỡ đứng lên, đi bệnh viện thanh toán phí chữa bệnh, liên hệ nhà tang lễ, mua sắm mộ địa.

Tiền học phí kiếm được lúc nghỉ hè cứ thế mà tiêu hết.

Ngày mùa thu luồng không khí lạnh một đêm tiến đến, lá cây của trấn nhỏ rụng hết, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi đầy khô héo.

Bên cạnh anh chỉ còn lại một người duy nhất: bà ngoại - khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ, hai mắt đã mờ, tuổi già thân thể yếu ớt.

Rồi sau đó, đó là Chu gia nghe nói việc này, liên hệ với anh.

Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc ở sân bay chia tay, lúc bị người hai nhà tách ra, anh gắt gao nắm chặt tay của cô bé năm tuổi, tựa như nắm chặt viên pha lê muốn nhất, véo đến tay nhỏ của cô đỏ lên, vành mắt cũng đỏ lên, chán ghét mà nhìn anh.

Nhưng anh mặc cho người lớn hai nhà khuyên như thế nào cũng không buông tay.

Ngày đó cha anh còn chưa biến thành tham quan thanh danh thối nát, còn chưa bị mọi người đòi đánh, vẫn là người đàn ông trung niên nho nhã, cười nói với anh "Tương lai còn dài" có hiểu hay không.

Con cùng Chi Chi một ngày nào đó sẽ gặp lại.

Nào nghĩ đến, khi "một ngày nào đó" thật sự đã đến, anh cả người căng chặt mà đứng ở cửa biệt thự nhà cô, trên người mặc đồng phục cũ, giày cũ nát đến lợi hại, lại bởi vì lo xong tang sự của ông nội như trứng chọi đá, cho dù biết phải đi gặp cô, cũng không có cách để đổi một đôi giày khác.

Trong lòng anh biết mình chật vật, nan kham, chỉ có thể trước khi bước vào cửa lớn kia, khom lưng lau bùn đất trên đó đi, để khi đứng trước mặt cô có thể diện một chút.

Nhưng cô ở trên cao nhìn xuống mà liếc anh một cái, lại vẫn là nhíu mày.

Một cái chớp mắt kia làm yết hầu anh khô khốc, người thiếu niên hai bàn tay trắng, chỉ có một chút lòng tự trọng đáng thương, anh đứng ở nơi đó mặc cho cô đánh giá, trong lòng đã là sông cuộn biển gầm, trên mặt lại là bất động thanh sắc. Tất cả cảm quan đều bị phóng đại, lại bị vo thành một đoàn. Anh không có chỗ để trốn, chỉ có thể thẳng sống lưng, mặt không biểu tình nhìn cô.

Cô vẫn cao cao tại thượng. Anh lại giống như mất đi tư cách nắm lấy viên pha lê mỹ lệ đó.

***

Tiết Tích không nghĩ tới sau khi mình gặp tai nạn trên không, sẽ trọng sinh trở lại ngày mùa thu này.

Thanh âm bà ngoại kịch liệt ho khan nhắc nhở anh, anh xách theo hộp giữ ấm bước nhanh vào phòng bệnh, đem hộp giữ ấm đặt ở một bên, rút khăn giấy ra lau đàm bên khóe miệng của bà ngoại khi ho khan dính ra, sau đó ném khăn giấy dùng xong vào thùng rác.

Anh mở hộp giữ ấm ra, hương thơm cơm nóng và đồ ăn nóng rất nhanh tràn ngập toàn bộ phòng bệnh.

Bà ngoại hôm nay thoạt nhìn tinh thần không tồi, cũng còn tính thanh tỉnh, thấy anh tới, ho khan nói: "Tiểu Tích tới, hôm nay ăn cái gì? Lại là tôm...... Tiết Tích cháu nghe bà ngoại, bác sĩ nói thân thể bà rất khỏe mạnh, không cần thiết nằm viện! Nằm viện tốn rất nhiều tiền, cháu dẫn bà về đi, bà cũng có thể nhận một ít việc châm dệt áo lông, như vậy thì học phí của con liền có rồi...... Bà ngoại mới hơn 60, còn chưa già!"

Bà đã ngoài 80, nửa câu đầu còn tính thanh tỉnh, nửa câu sau ký ức lại bắt đầu hỗn loạn.

Tiết Tích lắc lắc đầu, thừa dịp bà lải nhải không ngừng, thành thạo mà đem bàn nhỏ trên giường bệnh dựng lên, đem tất cả đồ ăn bên trong hộp giữ ấm lấy ra để ở bên trên, đem tôm đã bớt nóng bỏ đầu bỏ vỏ bỏ đuôi, rút cả đường ruột của tôm ra [1], dùng đũa kẹp đưa tới bên miệng bà.

[1] Đường ruột của tôm:

Tay thiếu niên sạch sẽ thon dài, ba năm trước đây nắm qua vô số cúp, ba năm tới lại nhiều thêm vết thương thật nhỏ không dễ phát hiện.

Anh nhớ rõ bà ngoại là một năm rưỡi sau sau khi giao thừa thì qua đời, Chu gia đã an bài cho bà ngoại vào ở phòng bệnh tốt nhất, mời hộ công tốt, dùng thuốc tốt nhất, khi bà ngoại qua đời cũng rất bình tĩnh, giống như ông nội, cũng không đau ốm bệnh tật gì, chỉ là tuổi lớn, lá rụng về cội.

Trọng sinh một hồi, Tiết Tích biết, chỉ sợ vẫn là không thể thay đổi được việc bà ngoại qua đời, chỉ có thể ở lúc bà vẫn còn sống, để bà có thể thoải mái một chút.

Lão nhân tuy rằng ngoài miệng nói không muốn không muốn, nhưng cháu ngoại kẹp đến bên miệng tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, bà vẫn là vui vẻ mà một ngụm nuốt xuống.

Tiết Tích thấy vậy, khóe miệng mang theo chút tươi cười.

"Một lát nữa cố nhân của ông nội con có phải tới đón con đi hay không?" Bà ngoại ăn uống no đủ, đột nhiên hỏi.

Ký ức của bà hỗn loạn, có đôi khi đột nhiên sẽ lập tức nhớ rõ chuyện, lúc này cùng người bình thường không có khác biệt gì. Nhưng đại đa số thời điểm ngay cả Tiết Tích là ai đều nhớ không nổi.

Tiết Tích nhìn về mưa to bùm bùm phía bên ngoài, đúng là ngày mùa thu lần thứ hai nhìn thấy cô.

Anh nắm cái muỗng trong tay một lát, gật gật đầu.

Bà ngoại như là nhớ tới cái gì, ánh mắt ảm đạm nói: "Đã chịu giúp đỡ, áp lực trên người của cháu cuối cùng có thể giảm bớt một chút, bà ngoại hàng năm đều uống thuốc, liên lụy đến cháu, bà ngoại cũng không đành lòng, nếu là bà ngoại giống như ông nội cháu, sớm một chút chết đi thì tốt rồi, như vậy cháu cũng không cần......"

Tiết Tích nhíu mày, đỡ bả vai bà ngoại, đỡ bà nằm xuống, thuận thế đánh gãy lời này của bà.

Lão nhân nhìn thiếu niên ngồi ở mép giường, sạch sẽ cao lớn, anh tuấn trầm mặc.

Đứa nhỏ nhà người khác tuổi này vô ưu vô lự, đường hoàng tùy ý, đứa nhỏ nhà bà ở cái tuổi này lại tâm sự nặng nề, không thể không sớm gánh vác trọng trách nuôi gia đình.

Chuyện ba năm trước đây trong một đêm thay đổi vận mệnh Tiết Tích, anh ban đầu xuất thân ưu việt, tiền đồ so với bất luận ai đều sáng lạn hơn.

Trong lòng bà thở dài, dặn dò Tiết Tích: "Tuy rằng ông nội Chu là bạn của ông nội cháu, nhưng kia dù sao cũng là đồng lứa giao tình của người già chúng ta...... Đứa trẻ ngoan, cháu đi Chu gia, chịu sự giúp đỡ của Chu gia, phải nhớ cảm ơn, khả năng cho phép thủ công nghiệp đều phải làm một ít, trừ bỏ học phí, có thể không tiêu tiền Chu gia liền không tiêu, mặc dù tiêu, cũng phải nhớ kỹ, sau khi thành niên phải trả lại."

Môi mỏng của Tiết Tích hơi nhấp, gật gật đầu.

"Bà ngoại biết cháu là đứa trẻ ngoan, những lời này không cần nói nhiều với cháu thì cháu đều có thể hiểu được." Bà nắm tay Tiết Tích, nhỏ giọng mà dặn dò nói: "Bà ngoại không thể giúp gì, cháu chỉ có thể dựa vào chính mình...... Nếu được Chu gia trợ giúp, liền tận tâm tận lực nhớ kỹ phân ân tình này, không cần lại nghĩ đến cái khác, nay đã khác xưa, cháu trèo cao không nổi."

Bà ngoại đã nhìn qua ảnh chụp trên di động của anh.

Lúc còn thanh tỉnh bà ngoại liền sẽ liên tục thở dài, lúc không thanh tỉnh bà ngoại lại sẽ nói, hóa ra đây là nha đầu kia của ông nội Chu của cháu, lớn lên thật xinh đẹp.

Đời trước lúc này tâm tính của anh chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, mặc dù trầm ổn, trưởng thành sớm, lại có thể gánh vác nhiều việc, bên trong cũng chịu áp lực từ vô số bén nhọn cùng mũi nhọn.

Mà những cái đó không thể biểu đạt lòng tự trọng ở ba năm tới cửa nát nhà tan, vẫn chưa biến mất, chỉ là dần dần bị anh vo thành một đoàn, đạp dưới chân, biến thành nội liễm cùng trầm mặc.

Anh lúc ấy nghe thấy bà ngoại nói, trầm mặc hồi lâu, một chút áp lực nói: "Cháu biết."

Mà nay, phảng phất vận mệnh một lần nữa hung hăng nghiền anh lại đây. Bà ngoại nói những lời này với anh, cùng đời trước không sai biệt gì.

Anh nhìn gương mặt bà ngoại già nua mỏi mệt, tầm mắt nhìn mưa thu phía ngoài cửa sổ, vẫn trầm mặc một lát, cười khổ, giọng nói khàn khàn: "Cháu đã biết."

***

Hết thảy đều có thể xảy ra, hết thảy đều có thể một lần nữa lựa chọn.

Nhưng mà hai giờ sau, thân hình thiếu niên đơn bạc vẫn là đứng ở cửa bệnh viện.

Anh thu thập xong đồ vật, ngẩng đầu nhìn màn mưa, lẳng lặng chờ đợi quản gia Chu gia lại đây.

Có người sẽ thích một đóa hoa ăn thịt người kiều diễm lại đả thương người không? Biết rõ sẽ không được kết cục tốt gì, lại vẫn là nghĩa vô phản cố [2]?

[2]义无反顾: nghĩa vô phản cố; làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

Biết rõ hôm nay rời khỏi nơi này, hướng đi vận mệnh của anh cùng cô liền khác nhau. Nhưng anh vẫn cứ giẫm lên vết xe đổ mà đứng ở dưới cái mái hiên này.

Giẫm lên vết xe đổ liền giẫm lên vết xe đổ.

Ít nhất thì anh đến ngăn cản phát sinh vụ tai nạn xe cộ kia của cô.

***

Quản gia Chu gia vội vàng tới, ông hôm nay là đi ra ngoài thu mua vật tư, trên đường nhận được điện thoại của Chu Độ, thuận thế đem Tiết Tích từ bệnh viện đón về biệt thự. Cho nên tới vội vàng, một cây dù cũng không chuẩn bị.

Đời trước thiếu niên Tiết Tích mắc mưa rồi sau đó lên xe, môi mỏng mím chặt, kiệt lực không biểu lộ co quắp của mình ra ngoài, cũng không cho nước mưa trên người dính ướt lên đệm da thật. Nghe thấy quản gia hỏi chuyện, cũng không trả lời nhiều lắm.

Một đời này Tiết Tích thong dong rất nhiều, trước khi xuống xe, dùng giẻ lau bên chân đem vị trí mình ngồi làm ướt nhẹp lau sạch sẽ. Chỉ là thanh âm khàn khàn, không cùng quản gia nói nhiều, chỉ trao đổi số điện thoại.

Trước khi anh bước vào cửa lớn biệt thự Chu gia, đã biết kế tiếp sẽ phát sinh hết thảy.

Cô sẽ đứng ở trên thang lầu lạnh lùng nhìn mình, trong mắt xẹt qua chán ghét, tựa hồ là bực bội nước mưa trên người mình làm bẩn thảm.

Tiếp theo cô liền lên lầu, cô không có thói quen ăn cơm chiều.

Vừa vặn tới lúc dì Hà cùng quản qua một tuần về nhà một lần, chạng vạng liền về nhà, không ai chuẩn bị phòng cho anh, anh cùng hành lý một đường bị ném ở trong góc hồi lâu.

Buổi tối quản gia mới vội vàng gọi điện thoại tới, nói còn chưa chuẩn bị được phòng, bảo anh trước đi gian phòng mà thợ làm vườn ngày thường ở kia, trước tạm nghỉ ngơi một đêm.

Trong lòng anh đã làm tốt chuẩn bị. Trước khi bước vào cửa lớn, liền đem nước bùn ở trên giày lau đi, so với đời trước lau đến càng thêm sạch sẽ. Ngay sau đó đem đồng phục ướt nhẹp xoa thành một đoàn nhét vào cặp sách, cùng ném ở cửa biệt thự, kể từ đó nước mưa sẽ không dính vào trong nhà.

Trong lòng cân nhắc chờ lát nữa vẫn phải đi phòng của thợ làm vườn ở, anh không hỏi nhiều quản gia về chuyện phòng ở nữa.

Anh bước vào cửa lớn biệt thự, chỉ là muốn gặp Chu Ức Chi mới chỉ có mười lăm tuổi.

......

Bốn mắt nhìn nhau, tái hiện lại tất cả.

Tất cả quanh mình phảng phất đều mất sắc, tầm mắt Tiết Tích chỉ dừng ở trên người cô.

Cô đứng ở nơi đó trên cao mà nhìn xuống, cô mười lăm tuổi tinh xảo tốt đẹp, dưới nắng gắt đều thập phần khinh thường hoa hồng xung quanh mình, cùng đời trước không khác biệt gì.

......

Hầu kết Tiết Tích giật giật, kiệt lực kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

Tương lai còn dài.

Tiết Tích nghĩ thầm, một đời này mình còn có thể lâu dài mà nhìn bóng dáng của cô.

Gặp qua cô, trong lòng anh đã định ra như thế. Sau khi ngóng nhìn cô hồi lâu, anh định xoay người đi đem hành lý đặt ở trong phòng thợ làm vườn.

Nhưng ai biết liền nghe được cô nói với mình: "Anh, hoan nghênh về nhà."

Tiết Tích trong nháy mắt có chút kinh ngạc, hoài nghi mình nghe lầm, nhưng nhìn lại khuôn mặt nhỏ của cô, lại thấy biểu tình trên mặt cô tựa hồ không có đối chọi gay gắt như đời trước, mà là bình thản rất nhiều, thậm chí trong mắt có chút vui sướng không dễ phát hiện.

......

Nhưng rất nhanh khi anh nhìn qua, cô không được tự nhiên mà kéo kéo váy châm dệt, lại khôi phục biểu tình như thường.

......

Tiết Tích ngay sau đó cười khổ trong lòng, chỉ sợ là mình nhìn lầm rồi.

Một đời này cùng đời trước có chút bất đồng cũng bình thường, thời gian lúc mình lên xe, xuống xe sau đó tất cả hành động đều có thay đổi.

Bởi vì không nói chuyện với mình, tài xế Chu gia lái xe nhanh hơn nhiều, bởi vậy cũng ước chừng mười phút đã đi tới biệt thự Chu gia.

Có lẽ trong lúc này đã xảy ra cái gì đó ảnh hưởng tâm tình cô, cũng nói không chừng.

......

Đời trước vẫn là thiếu niên tuy rằng anh chưa bao giờ nói ra, nhưng tình yêu lại biểu đạt đến quá mức rõ ràng, chỉ sợ trở thành gánh nặng của cô, cho nên sau đó cô mới không tiếc lấy phương thức xuất ngoại để thoát khỏi mình. Trước khi xuất ngoại, cô còn khóc lớn một hồi, cùng người nhà hoàn toàn quyết liệt.

Chu gia vốn dĩ chính là nhà của cô, không có đạo lý làm cô bởi vì anh là một người ngoài mà rời xa nhà của mình.

Một đời này Tiết Tích cứ việc trong lòng gió nổi mây phun, nhưng cũng biết, không thể lại dẫm vào vết xe đổ năm đó.

Anh quyết tâm thoáng lui một bước, một đời này không làm cô khó xử.

Nếu là cô vẫn thập phần bài xích với anh, anh liền đi trọ ở trường.

Tuy rằng kể từ đó cơ hội nhìn thấy cô cực nhỏ, nhưng chỉ cần cô an toàn không có việc gì, anh ngược lại không làm sao cả.

Nghĩ như vậy, Tiết Tích nâng mắt, gật gật đầu với Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi trong lòng vui vẻ, quả nhiên, anh vẫn là đối với cô trước sau như một, chỉ cần cô thoáng mềm mại, liền có thể hòa hoãn quan hệ của hai người. Lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải lưu lại một ấn tượng tốt.

Cô cao hứng mà nhìn Tiết Tích, chờ anh nói chút gì đó ——

Cô nhớ rõ anh lúc này tuy rằng dây thanh còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã có thể ách giọng nói chuyện.

Nhưng giây tiếp theo, liền thấy thiếu niên nhìn qua cô, phảng phất như hoàn thành nhiệm vụ, xoay người đi ra ngoài cửa.

Chu Ức Chi:......?

Lúc này anh chỉ ở cửa biệt thự đứng một lát, ngay cả huyền quan cũng chưa bước vào, không có đem thảm quý báu làm bẩn.

Anh xách cặp sách để ngoài cửa lên, như là định đi thẳng đến phòng ở của thợ làm vườn.

Thân ảnh thon dài đơn bạc đưa lưng về phía cô, vạt áo bị gió thổi hơi hơi cuốn lên, lập tức liền biến mất ở cửa.

Chu Ức Chi đứng ở trên thang lầu há miệng, lập tức sửng sốt.

...... Sao lại thế này??? Anh không thích cô sao?

Chẳng lẽ cô hôm nay lớn lên khó coi? Vẫn là chỗ nào xấu đi? Chính là, hôm nay cô mặc quần áo,trang điểm cùng kiểu tóc rõ ràng là giống đời trước như đúc.

......

Chu Ức Chi bị hất một bồn nước lạnh, vội vàng xuống lầu, hô lên gọi quản gia: "Chú Hà!"

Quản gia vội vàng buông nguyên liệu nấu ăn trong tay, chạy tới: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

Chu Ức Chi hùng hổ nói: "Gọi Tiết Tích lại đây ăn cơm ——"

Cô biết anh đói bụng cả ngày, lại từ bệnh viện tới bên này, dạ dày khẳng định rất khó chịu.

Cô bỗng nhiên nhớ tới mình không thể lại giương nanh múa vuốt, cả ngày hung ba ba ai sẽ thích cho được.

"Từ từ." Chu Ức Chi đột nhiên thay đổi biểu tình nhu hòa, chắp tay trước ngực nhỏ giọng nói với quản gia: "Nói là chú gọi, đừng nói là cháu gọi anh ấy tới."

Mặc kệ như thế nào, mặt mũi không thể ném.

Quản gia nhìn quen tiểu thư một mặt kiêu căng không coi ai ra gì, đột nhiên nhìn thấy bên tai cô ửng đỏ, quanh co gọi người tới ăn cơm, trong khoảng ông trong thời gian ngắn có chút hỗn độn trong gió:....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.