Tôi với Giang Trì ngồi ở bãi cỏ trong trường, anh ôm tay tôi không chịu buông.
“Sao anh biết tôi ở đây?” Tôi giãy giụa nửa ngày không được, thở dài thật sâu.
Tôi biết Giang Trì dính người, không ngờ anh còn có thể dính ra tận nước ngoài.
Nếu bố anh mà biết, có khi còn đến đưa tôi đến Châu Phi.
Giang Trì nói: “Em đoán xem.”
“…….”
Tôi quay mặt đi bắt đầu nghĩ đối sách.
Thấy tôi nửa ngày không phản ứng với anh, Giang Trì bất mãn nói: “Uyển Uyển, em không quan tâm anh.”
Tôi: “Tôi quan tâm anh làm gì, tôi có bạn trai rồi.”
Giọng nói Giang Trì rầu rĩ: “Anh trộm chạy ra nước ngoài làm tình nhân ngầm cho em, em thật là vô tình.”
“……..”
Tôi hữu khí vô lực mà gọi cho Tần Lâm Chiếu, nói chuyện với anh bằng tiếng Pháp.
Giang Trì vẻ mặt mờ mịt: “Em gọi điện thoại cho ai thế? Sao cái ngôn ngữ này anh nghe một chữ cũng không hiểu.” Sau đó suy sụp, “Ai có thể cho anh Chính viên thuốc trường sinh bất lão được không?”
(*) Câu này t cũng không hiểu lắm như có thể nó là câu nói trên mạng bên Trung. Còn anh Chính nếu t không nhầm thì là kiểu giang hồ mạng á ổng từng lên mạng thách thức xã hội đen.
Trong điện thoại truyền đến tiếng Tần Lâm Chiếu cười khẽ: “Ừm, biết rồi.”
Nửa tiếng sau, Tần Lâm Chiếu xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Tầm mắt anh dừng trên đôi tay đang đan vào nhau của tôi và Giang Trì, nhướn mày, muốn nói lại thôi: “Giang tiên sinh, cậu….”
Tôi đứng lên, bắt đầu đi theo cốt truyện:
“Đàn anh, anh nghe em giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
Giang Trì đứng lên theo tôi, ánh mắt sáng lên nói: “Chuyện đúng là như anh nghĩ đấy.”
Tần Lâm Chiếu vươn tay về phía tôi, tôi nắm lấy, Giang Trì lại túm được cổ tay còn lại của tôi không chịu buông.
Tần Lâm Chiếu: “Giang tiên sinh, đến lúc đưa ra quyết định rồi.”
Tôi hạ quyết tâm nói: “Giang Trì, anh có thể trưởng thành một chút hay không, chúng ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, xin đừng quấn lấy tôi nữa.”
“Anh không cần danh phận.”
“Tôi để ý trong sạch.”
Giang Trì mím môi thật chặt, buông tay tôi ra.
“Đường Uyển, em đừng tức giận, anh sẽ không quấn lấy em nữa.”
Tần Lâm Chiếu liếc mắt nhìn anh một cái, dùng tiếng Pháp nói chuyện với tôi,.
“Thật sự muốn làm tổn thương cậu ta như vậy sao?”
Tôi bất đắc dĩ nhún vai, dùng tiếng Pháp trả lời: “Bây giờ em bị người của bố anh ta giám sát.”
“Em không sợ Giang Trì thật sự nản lòng thoái chí sao?”
Tần Lâm Chiếu nắm tay tôi đi ra ngoài trường, cách khá xa tôi mới nói: “Nếu anh ấy buông bỏ em, em chúc anh ấy sớm gặp được phu quân, cả đời hạnh phúc. Nếu anh ấy vẫn chờ em…..” Tôi im lặng, “Vậy thì nỗ lực của em sẽ không uổng phí.”
Tần Lâm Chiếu cười một cái, nửa đùa nói: “Đường Uyển, em đừng như thế không anh lại động lòng.”
“……”
Bỗng nhiên anh cúi đầu, bóng dáng giao nhau dưới ánh sáng như là đang hôn môi.
“Hừ, bạn học nhỏ đang nhìn lén.”
Quả nhiên, Giang Trì tức đến mức đấm vào cây, lớn tiếng nói: “Shameless!”
Tần Lâm Chiếu kinh ngạc: “Rõ ràng là tức giận lại còn biết nói tiếng Anh.”
10.
Sự im lặng này của Giang Trì, không ngờ kéo dài tận 5 năm.
Mấy năm nay, công ty của Tần Lâm Chiếu càng ngày càng lớn, ở trong ngoài nước đều rất có danh tiếng.
Mà tôi cũng thành phó tổng công ty.
Tần Lâm Chiếu tiếp nhận đơn xin từ chức của tôi, đứng ở trước cửa sổ sát đất hỏi: “Đường Uyển, em muốn về nước à?”
Mấy năm nay, khí chất của anh càng thêm lạnh thấu xương.
“Vâng.” Tôi gật gật đầu.
Trước đó không lâu, thư ký Giang Liễm gọi điện thoại đến.
Tần Lâm Chiếu bỗng xoay người ôm chặt tôi: “Anh rất hâm mộ hoàng tử, không cần làm gì cũng có được toàn bộ tình yêu của dũng sĩ.”
“Quốc vương sẽ có hoàng hậu xứng đôi.”
“Thật không? Chúc anh có được may mắn đó.” Anh dừng lại một chút, trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái, “Cũng chúc em hạnh phúc.”
“Một lần cuối cùng, hạng mục hợp tác với Giang gia em phụ trách đi.”
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố S, đại khái là cận hương tình khiếp, trong lòng tôi bỗng hơi sợ hãi.
(*) “Cận hương tình khiếp” là một câu thành ngữ đại ý là xa quê lâu năm thì đến khi trở về càng gần nhà thì càng khó bình tĩnh.
Giang Trì, có khi nào anh đã không cần tôi nữa rồi hay không.
Thư ký nhận ra tôi bất an, nhẹ giọng hỏi: “Đường, làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, ép cảm xúc bất an xuống.
Nhiều năm trôi qua, một lần nữa nhìn thấy Giang Trì, anh đã rút đi sự ngây thơ, trở nên trưởng thành hơn.
Giang Trì vươn tay phải về phía tôi, trên mặt nở một nụ cười lễ phép: “Chào cô, tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Giang thị, Giang Trì.”
“Chào anh……”
Đôi tay nắm lấy nhau, tôi còn chưa nói xong đã bị anh ôm lấy.
“Đã lâu không gặp.”
Lần hợp tác này thuận lợi hơn trong quá khứ nhiều.
Khi tất cả kết thúc, Giang Trì đối với khía cạnh công việc tích chữ như vàng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc chúng tôi đứng dậy rời đi, anh bỗng nói: “Đường tổng, có thể mượn cô một bước nói chuyện không.”
Tôi đi vào văn phòng của Giang Trì, anh lập tức tháo xuống lớp nguỵ trang, dán lên như một bé cưng ấm áp.
“Uyển Uyển, nghe mấy cái thuật ngữ chuyên nghiệp này đầu anh to luôn rồi.”
“…….”
5 năm, Giang Trì vẫn là Giang Trì kia.
Tôi thở dài nói: “Anh nên học cách trưởng thành.”
“Bố anh bắt anh trưởng thành, em cũng muốn như thế sao?” Giọng nói anh rầu rĩ, “Để anh thử xem, nhưng mà lỡ có làm công ty sập thì đừng trách anh.”
“……..”
Tôi xem như hiểu tại sao Giang Liễm phải liên hệ với tôi trước.
Giang Trì đúng là hình tượng không đổi, bùn loãng không thể trát tường.
Đột nhiên anh hỏi tôi: “5 năm này em có nhớ anh không?”
Tôi sờ sờ đầu Giang Trì đang thò qua, không nói gì.
Anh chắc chắn: “Em nhất định là nhớ anh.”
“Ừ.” Tôi bất đắc dĩ gật đầu.
Ngay lập tức Giang Trì đắc ý dào dạt, “Anh đúng là người gặp người thích, khiến em nhiều năm không quên.”
“……..”
Tôi im lặng hỏi: “Anh không trách em sao?”
“Trách em cái gì?”
“Bỏ rơi anh 6 năm.”
“Uyển Uyển, anh có thể cảm giác được em yêu anh.” Giang Trì rũ mắt xuống, “Chỉ là anh không biết tại sao em lại từ chối anh còn muốn ở bên Tần Lâm Chiếu.”
Tôi chửi thầm trong lòng, là bố anh khảo nghiệm tình yêu.
“Sau đó anh lại thông minh lên.” Anh bỗng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đắc ý, “Em còn nhớ 5 năm trước không? Anh đi tìm em, em với Tần Lâm Chiếu nói rất nhiều câu anh nghe không hiểu, anh đều ghi nhớ trong lòng.”
“Trước đó mấy hôm, vô tình anh xem được một bộ phim điện ảnh Pháp mới biết lúc đó các em nói tiếng Pháp, anh dịch lời các em nói năm đó từng từ từng từ một, cuối cùng hiểu rõ tất cả.”
Tôi: “…….”
Trí thông minh này của anh phát triển gập ghềnh thật đấy.
Có lẽ là biểu cảm của tôi quá cạn lời, Giang Trì mím môi một chút: “Được rồi, thật ra là Tần Lâm Chiếu nói với anh, ngày hôm qua đột nhiên anh ta gọi cho anh, nói là bố anh vẫn luôn ngăn cản chúng ta.”
“……”
“Uyển Uyển, nếu lần này bố anh vẫn không đồng ý, anh không cần gì hết, em dẫn anh đi cùng thôi.”
Không đợi tôi trả lời, cửa truyền đến một tiếng ho khan, giọng nói uy nghiêm của Giang Liễm vang lên.
“Mất mặt xấu hổ.”
Giang Trì trước đó đang dịu dàng ngoan ngoãn, ánh mắt bỗng sắc bén hơn.
“Bố, bố đến đây làm gì?”
Giang Liễm đau đầu nhìn anh một cái: “Con đi ra ngoài trước đi, bố có chuyện muốn nói với con bé.”
“Chuyện gì mà đứa con trai là con không thể nghe?” Giang Trì không nghe theo.
Tôi nói: “Giang Trì, anh chờ em ở bên ngoài đi.”
“Được rồi.”
Giang Trì đi ra khỏi văn phòng, Giang Liễm âm dương quái khí nói: “Tôi nuôi nó 28 năm nhưng nó lại nghe lời cháu.”
“……..”
Giang Liễm ngồi trước bàn làm việc, tôi lấy thẻ ngân hàng ra từ trong cặp, trong đầu hiện ra lời Giang Liễm nói năm đó.
“Giang Trì lớn lên trong sự yêu thương, không cần tình yêu không đáng một đồng của cô. Hơn nữa tôi cũng không chắc lắm bây giờ nó thích cô có phải chỉ là mê muội nhất thời không.”
“Tôi cho cô thời gian bảy năm, trong lúc này cô không được lén liên hệ với Giang Trì, càng không được cho nó biết chuyện này.”
“Chứng minh với tôi, cô có năng lực yêu nó, Giang Trì với cô cũng không phải nhất thời nảy lòng tham, tình cảm của hai đứa còn vững chắc hơn vàng thì tôi sẽ không bao giờ ngăn cản hai đứa nữa.”
Tôi đặt thẻ lên bàn, đẩy về phía trước một chút: “Giang đổng, trước đây ngài giúp đỡ cháu 500 vạn, cháu trả cả vốn lẫn lãi cho ngài.”
Giang Liễm liếc mắt một cái nói: “Thôi, coi như là lễ hỏi đầu tiên của tôi cho cháu.”
“……”
“Đứa nhỏ Giang Trì này, cháu cũng thấy rồi đấy.”
Ông hơi thở dài, giọng điệu tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Sau khi nó sinh ra thì bệnh vặt không ngừng, không rời được thuốc điều trị. Tới lúc bảy tuổi, nó lại bệnh nặng một lần suýt c.h.ế.t. Mãi đến năm mười lăm tuổi, nó mới có thể nhảy nhót giống như một đứa trẻ bình thường. Cho nên chúng ta đặc biệt chiều chuộng nó.”
“Làm bố mẹ không mong con cái giỏi giang bao nhiêu, chỉ muốn thằng bé có thể khoẻ mạnh bình an mà lớn lên.”
“Có lẽ là chúng ta chiều nó quá, thế nên sự phản nghịch đến muộn của nó cực kỳ khiến người ta đau đầu. Tôi biết là nó không thích đọc sách, cũng không thích hợp kinh doanh.”
“Ngay từ đầu tôi nghĩ là liên hôn thương nghiệp, đem hy vọng ký thác lên người thế hệ sau, nhưng thằng nhãi này thà mỗi ngày đến công ty làm mọi người chịu khổ cũng không chịu kết hôn.”
Tôi: “……..”
Giang Liễm lại nói: “Đường Uyển, bây giờ nó chỉ nghe lời cháu, tôi hy vọng cháu không chỉ làm vợ nó mà còn có thể hỗ trợ nó quản lý tốt công ty.”
Tôi nghĩ đến biểu hiện của Giang Trì ở hội nghị hợp tác, thành thật nói: “Cái này có vẻ hơi khó khăn.”
Giang Liễm ấn thái dương, giống như già đi mười tuổi: “Dù sao đừng để nó làm loạn là được, tôi vừa mới buông tay nửa năm, nó đã làm công ty tổn thất hơn một tỷ.”
“………”
Ông nhìn tôi, giọng điệu trịnh trọng:
“Giang Trì của chúng ta giao cho cháu nhé.”
“………”
Giang Liễm đi rồi, Giang Trì đang cố gắng nghe lén bên ngoài vẻ mặt nghiêm trọng hỏi tôi: “Bố anh nói gì vậy? Sao lúc ông ấy đi lại lườm anh một cái, có phải không đồng ý cho chúng ta bên nhau không?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, ông ấy đồng ý.”
Anh lập tức thở dài nhẹ nhõm, vui mừng kéo tay tôi.
Tôi nhớ đến sự giao phó của Giang Liễm bèn hỏi: “Giang Trì, anh có lý tưởng gì không?”
Giang Trì gật đầu: “Vĩnh viễn ở bên Uyển Uyển.”
“Em nói khía cạnh công việc cơ.”
“Muốn làm cá mặn.”
“……”
Quý công tử sao lại có lý tưởng giản dị vậy chứ?
Tôi đỡ trán nói: “Đổi cái khác.”
Giang Trì nhíu mày: “Không muốn làm việc.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Anh thẹn thùng cười: “Hiền phu lương phụ.”
“…….”
Giang Trì đi theo tôi về khách sạn, cửa vừa mở, anh bỗng đến gần tôi, môi ấm áp dán đến bên tai tôi: “Có biết bên trong vest anh mặc gì không?”
Tôi mờ mịt nhìn anh: “Cái gì?”
Anh thẹn thùng cười, nắm lấy tay tôi đặt lên ngực anh: “Em cởi ra là biết.”